Ngoại Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Là Người Công Cụ


“Tôi cũng chưa đến max cấp.

” Lâm Tử Minh vừa ngồi xuống vừa nói: “Bộ môn nghệ thuật quay phim điện ảnh này là không có cảnh giới cuối cùng, tôi còn phải học rất nhiều.



Lúc này, hệ thống nhảy ra nhắc nhở: “Có 234 người đang xem, có muốn mở bình luận ra không?”

Lâm Tử Minh suy nghĩ một lúc, cảm thấy dù sao bản thân cũng đang nhàn rỗi, bèn gật đầu: “Mở đi.



Rất nhanh, nhiều bình luận chạy dọc qua trước mắt, Lâm Tử Minh cảm thấy nhức hết cả đầu, vội vàng chọn sang chế độ “phù hợp nhất”, số bình luận mới giảm đi một ít.


Cô còn thuận miệng đáp lại mấy lời bình luận.


Khán giả: “Chủ phòng, bao giờ phim sẽ chiếu vậy?”

Lâm Tử Minh: “Trước đó, Tiểu Thiệu quyết định là lễ tình nhân, tức là 14/2 sẽ chiếu.

Bây giờ hẳn là đang chuẩn bị băng chiếu và ký hợp đồng với các rạp chiếu phim.




Khán giả: “Chủ phòng! Sau khi cô quay xong phim thì muốn làm gì? Không phải sẽ lên chơi game show nào đấy chứ?”

Lâm Tử Minh: “Quay xong rồi thì đương nhiên phải nghỉ ngơi! Tôi cũng không phải làm bằng sắt, chẳng lẽ không biết mệ sao? Game show gì đó cứ để mấy vị minh tinh đi, không cần tôi phải xuất hiện.



Lâm Tử Minh suy nghĩ một lúc, cô bổ sung: “Có điều, nếu sau khi phim công chiếu mà gặp tình huống thuận lợi, có lẽ tôi phải lên vài chương trình để trả lời phỏng vấn.



Khán giả: “Chủ phòng, cô gọi Thiệu ngáo ngơ là Tiểu Thiệu, còn gọi phó đạo diễn là Tiểu Triệu, đây là cố ý bắt nạt bọn họ đúng không? Dù sao bọn họ cũng lớn hơn cô…”

Lâm Tử Minh: “Thiệu ngáo ngơ? Tên này đặt rất chuẩn.



Lâm Tử Minh vui vẻ: “Bọn họ nhìn thì có vẻ lớn hơn tôi, nhưng nếu tính kỹ ra, đời trước tôi sống đến hơn 40 tuổi.



Vì phần lớn bình luận đều bị ẩn đi, Lâm Tử Minh không nhìn thấy, cô chỉ trả lời vài bình luận này, sau đó bão bình luận chìm trong im lặng.



“Ừ ha….

suýt thì quên chủ phòng là đại thần quay về…”

“Vẻ ngoài của chủ phòng đã làm tôi có ấn tượng sai lầm…”

“Cũng đúng, đôi khi giọng điệu và hành động của chủ phòng làm tôi nghĩ đến mẹ của mình…”

“Làm sao bây giờ? Tôi còn muốn xem chủ phòng yêu đương nữa.

Nhưng tôi không muốn nhìn thấy chủ phòng và ông chú trung niên yêu đương đâu!”

“Bây giờ chủ phòng mới hơn 20 tuổi, chắc sẽ không yêu đương với người hơn 40 tuổi đâu nhỉ?”

Lâm Tử Minh: “Mấy người bị sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm vào đời tư của tôi làm gì? Tò mò như thế là xấu tính đấy, biết không?”

Lâm Tử Minh không hiểu ra sao: “Hơn nữa, vì sao tôi hơn 40 tuổi lại phải yêu đương với người hơn 40 tuổi? Pháp luật quy định à?”

“Chủ phòng, ý của cô là…”

Lâm Tử Minh nhấp một ngụm trà, vẻ mặt rất chân thật: “Cho dù là lúc tôi 20, 40, hay là 60 tuổi, tôi đều thích hẹn hò yêu đương với anh đẹp trai 20 tuổi…”

“! ”

“Đại thần!”

“Đại thần thẳng thắn thật đất!”

“Chậc, đây là tự tin của đại thần sao?”

“Dáng vẻ đại thần thẳng thắn nói ra ý nghĩ trong lòng quả thực rất mê người!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận