Ngoại Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Là Người Công Cụ


Tướng mạo của Lâm Tử Minh không kém, đặt trong giới giải trí cũng không đến mức chói sáng lóa mắt, nhưng nhìn chung là không tệ, lại thêm chiều cao 1m72, nổi bật hơn hẳn người bình thường.


Chỉ là thường ngày cô đều phơi nắng, ăn mặc như nông dân, còn mắng chửi người quá nhiều, không ai dám nhìn cô lúc mắng người, đều cúi đầu cam chịu.


Hôm nay, Lâm Tử Minh khác hẳn ngày thường.

Trang điểm, làm tóc, gương mặt cô càng thêm tinh xảo, cả người cũng khí thế bừng bừng.


Cô còn mặc bộ váy dài màu đỏ được Thiệu Hi Cảnh đặt thiết kế riêng.


Nếu không cố ý nói rõ thân phận, nói cô là diễn viên cũng có người tin.



Thành viên đoàn làm phim nhìn cô, không hẹn mà cùng nảy ra một suy nghĩ: Quả nhiên là người đẹp vì lụa!

Lần đầu họp báo, chủ yếu nhất cũng chỉ có 4 người: nam chính, nữ chính, đạo diễn, và nhà sản xuất.


Nhà đầu tư là giám đốc Thiệu cũng tới, dù sao ông ta cũng dùng tiền của chính mình để đầu tư, mặc dù là chiều theo sở thích của con trai, nhưng tiền là của ông ta nha…

Trước đó, ông ta nghe con trai Thiệu Hi Cảnh của mình nói muốn theo đuổi đam mê, lại còn đảm bảo tìm Lâm Tử Minh làm đạo diễn nhất định sẽ kiếm lời, mặc dù thấy con mình tuổi trẻ ngông cuồng, nhưng sự mạo hiểm này ông ta gánh được, nếu con trai thất bại thì ông ta sẽ có quyền lên tiếng với con trai hơn, cho nên ông ta đưa tiền không hề do dự.


Ông ta nhìn Lâm Tử Minh đứng cạnh con trai, không kịp nhận ra, bèn tươi cười tiến lên: “Hi Cảnh, đây là bạn gái con à?”

“Giám đốc Thiệu, đây là đạo diễn Lâm.

” Thiệu Hi Cảnh vừa nghe đã biết cha mình hiểu lầm, vội lên tiếng nhắc nhở.



Lâm Tử Minh bình tĩnh nhìn sang, khẽ gật đầu: “Giám đốc Thiệu, lâu rồi không gặp.



Giám đốc Thiệu: “! ”

Thực ra ông ta cũng không muốn gặp.


Giám đốc Thiệu lập tức nói vài câu pha trò lấy lệ, kiếm cớ chuồn đi.


Lần đầu họp báo, câu hỏi phỏng vấn sẽ dành cho đạo diễn và nam nữ chính, một nhà đầu tư chỉ phụ trách đưa tiền như ông ta không có ai quan tâm.


Cố Phỉ Phỉ cũng đến với tư cách bạn gái của giám đốc Thiệu, lúc đầu còn định chọc Lâm Tử Minh đôi câu, bị giám đốc Thiệu kéo đi, cô ta còn hơi tức giận: “Giám đốc Thiệu, anh xem, Lâm Tử Minh kiêu ngạo như vậy…”

Giám đốc Thiệu nhỏ giọng răn dạy cô ta: “Suỵt! Nhỏ tiếng chút! Đạo diễn Lâm nghe thấy thì sao?”

Cố Phỉ Phỉ: “! ” Giám đốc Thiệu sợ hơi… quá mức rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận