Ngoại Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Là Người Công Cụ


“Không phải là anh ta trâu bò, là chủ phòng trâu bò, đợi bộ phim tiếp theo anh ta quay sẽ lộ ra nguyên hình cho mà coi!”

“Dù sao chủ phòng cũng không muốn hợp tác với anh ta nữa!”

“Đúng vậy, bây giờ chủ phòng chỉ một lòng hướng về ảnh đế Trâu Viễn.



“Chủ phòng còn để lốp xe dự phòng đi vớt ảnh đế, thương xót cho Thiệu ngáo ngơ một giây!”

“Đừng nói linh tinh nữa! Đó là lốp dự phòng sao? Đó là Bá Nhạc của chủ phòng!”

“Nhưng một con thiên lý mã như chủ phòng sẽ không thỏa mãn với một Bá Nhạc.



“Đừng quản rộng! Mọi người mau đổi góc nhìn đi, phát hiện giám đốc Thiệu phía sau không?”


“Ha ha ha! Giám đốc Thiệu không hổ là cha của Thiệu Hi Cảnh! Già mà ngáo ngơ!”

“Ha ha ha ha! Giám đốc Thiệu nghe thấy con trai của mình dắt mối cho chủ phòng, hoài nghi nhân sinh!”

“Quá ghê tởm! Bản thân thì bao nuôi tiểu tình nhân mà lại nghĩ người khác dắt mối!”

“Tôi thấy thái độ lúc trước của giám đốc Thiệu với chủ phòng khá tốt, có phải ông ta cho rằng chủ phòng và Thiệu ngáo ngơ có tí mập mờ không?”

“Ồ… thế thì không phải càng ghê tởm hơn sao? Bản thân bao nuôi tiểu tình nhân mà lại nghĩ con dâu mình dắt mối…”

Khi bão bình luận đang bàn tán sôi nổi, lần đầu công chiếu thuận lợi khép màn.


Sau đó chính là tuyên truyền và chiếu ở các rạp phim với quy mô lớn.


Trong trí nhớ của Tiêu Tiểu Tiêu, đời trước, Lâm Tử Minh có một biệt danh, gọi là “con cưng của trời”.



Không chỉ nói về năng lực, mà còn nói về vận may của cô.


Giống như tác phẩm đầu tay “Vì Yêu Mà Tới” này, công ty lớn đầu tư, vốn đầy đủ, mặc dù nhà sản xuất trẻ tuổi nhưng nhiều mối quan hệ, còn có người dìu dắt, năm nay lại chiếu đúng thời điểm này, đối thủ cạnh tranh không nhiều, còn được hưởng chính sách bảo vệ hàng nội địa, không sợ người khác đả kích…

Lại thêm, thực lực của Lâm Tử Minh quá mạnh, phim quá chất lượng, phòng bán vé cũng bùng nổ không giảm.


Khi phỏng vấn kết thúc, Tiêu Tiểu Tiêu đi tới bên cạnh Lâm Tử Minh, thật lòng nói một tiếng: “Đạo diễn Lâm, cảm ơn cô.



Cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội lần này, cảm ơn cô đã giúp tôi bước mấu chốt nhất trên con đường thành công của mình!

Lâm Tử Minh sửng sốt một chút, sau đó tươi cười vỗ vai cô ấy: “Không cần cảm ơn, cố gắng lên!”

Nói xong, cô quay đầu đi về phía Thiệu Hi Cảnh, định tiếp tục tìm chỗ trò chuyện với đối phương về ý tưởng của bộ phim tiếp theo.


Tiêu Lạc chậm một nhịp, khi anh ta đi tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tử Minh rời đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận