Ôn Thôn hít mũi, đôi mắt không có sức sống chớp chớp.
Mặc dù cậu nhóc không thể nhìn như người bình thường, nhưng cũng không hoàn toàn mù.
Cậu ta có cách riêng để nhìn thế giới, nhưng do tuổi còn nhỏ nên chưa thể kiểm soát tốt khả năng của mình, hành động thường trông chậm chạp hơn một chút.
Trong mắt Vinh Tuế, chuỗi hành động này của Ôn Thôn là biểu hiện của một đứa trẻ không nhìn thấy được nhưng rất muốn biết chiếc bánh bao hình thỏ trông như thế nào.
Anh cảm thấy thêm xót xa, đưa chiếc bánh bao hình thỏ đến miệng Ôn Thôn, dỗ dành: "Nào, ăn thử một miếng nào.
"
Ôn Thôn ngoan ngoãn mở miệng "A" một cái, ngấu nghiến phần đầu của bánh thỏ một cách ngon lành.
Cậu nhóc nhai trong miệng, thỏa mãn híp mắt, hai má nở hai lúm đồng tiền nhỏ, mơ hồ nói: "Ngọt, ngon quá.
"
Vinh Tuế yêu thương vuốt đầu cậu nhóc, lại gắp thêm một chiếc bánh bao cho vào bát của cậu: "Cứ từ từ mà ăn, ăn xong thì gọi thầy nhé?"
Ôn Thôn cắn chiếc bánh bao, ngoan ngoãn gật đầu, còn nói với Long Nhai bên cạnh: "Long Nhai thử đi.
"
Sau khi đảm bảo các bé đã ăn xong, Vinh Tuế mới yên tâm ngồi ở bàn bên cạnh, ăn cùng với Bạch Đồ.
Nhưng Bạch Đồ, người thường rất năng động, bỗng trở nên yên lặng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Khi Vinh Tuế ngồi xuống bên cạnh, anh ta còn lo lắng nhích xa một chút.
Vinh Tuế nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên, "Có chuyện gì vậy? Món ăn không hợp khẩu vị của cậu à?"
Mặt Bạch Đồ có vẻ hơi tái, ngẩng đầu lên nhìn Vinh Tuế một cái rồi lại cúi xuống, nếu quan sát kỹ, có thể nhận ra tay cầm đũa của anh ta đang run rẩy.
Vinh Tuế cứ nghĩ là Bạch Đồ không quen với món ăn do mình nấu, anh cố ý gắp một chiếc bánh bao hình thỏ cho anh ta, nhiệt tình nói: "Ăn thử một cái bánh bao đi, hôm nay bột nhào rất dẻo.
"
Bạch Đồ nhìn chiếc bánh bao trong đĩa với vẻ mặt đáng thương, cảm thấy mình sắp biến thành chiếc bánh bao thỏ trong đĩa, anh ta lúng túng khuấy bát cháo rồi hỏi một cách rụt rè: "Thầy Vinh, thầy có thích ăn thịt thỏ không?"
Vinh Tuế cắn nửa chiếc bánh bao, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thỏ con đáng yêu như vậy, làm sao có thể ăn chúng chứ! "
Bạch Đồ mừng thầm vì không bị ăn thịt, định uống một ngụm canh thì nghe Vinh Tuế tiếp tục: "Nhưng phải là thỏ nướng mắc khén mới ngon.
"
"Khụ khụ!" Bạch Đồ hoảng sợ đến mức sặc canh lên mũi, vội vàng lấy khăn giấy lau, mắt đỏ hoe xin lỗi Vinh Tuế: "Xin lỗi, xin lỗi, đừng ăn tôi QAQ.
"
"Cẩn thận một chút.
" Vinh Tuế bị giật mình, vội vàng vỗ lưng Bạch Đồ, không hề nghe thấy lời nói nhỏ như tiếng muỗi của anh ta.
Bạch Đồ thực sự bị dọa sợ, vì tu vi thấp nên anh ta không thể nhìn thấu Vinh Tuế, chỉ biết rằng đó là một yêu quái mạnh hơn mình rất nhiều.
Nhưng hiện nay, xã hội đang kêu gọi xây dựng một cộng đồng văn minh và hài hòa, yêu quái cũng hưởng ứng theo.
Trừ những yêu quái hoang dã ở sâu trong núi, ít khi có yêu quái trong thành phố tấn công hay ăn thịt đồng loại.
Vì vậy, dù chỉ là một yêu quái thỏ với tu vi thấp, Bạch Đồ không cảm thấy sợ hãi Vinh Tuế, nhất là thái độ tốt bụng của Vinh Tuế trước đó, anh ta vẫn nghĩ Vinh Tuế giống mình, là một yêu quái hiền lành.
Ai ngờ Vinh Tuế lại đột ngột trở nên tàn nhẫn, còn muốn ăn thỏ nướng mắc khén!
Bạch Đồ bị dọa không nhẹ, nhìn đồng nghiệp mới thân thiện này không còn cảm thấy ấm lòng nữa, run rẩy ôm bát cháo của mình chuyển sang chỗ khác, cố gắng ngồi xa Vinh Tuế hơn: "Tôi! tôi không sao đâu, cậu! cậu cứ ăn đi, đừng lo cho tôi.
"