Bàn tay của đại yêu quái rất mềm, cầm lên ấm áp, không có cảm giác khó chịu nào khiến Tân Chúc Chi không thoải mái.
Hắn chần chừ một chút, dù sao anh không có ác ý, sau này còn phải sống chung với nhau, nên hắn đành để mặc cho anh cầm tay.
Vinh Tuế thì cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cậu bé trông có vẻ kiêu ngạo không dễ gần nhưng thực ra lại khá ngoan.
Sau khi giúp các bé tiêu hóa, Vinh Tuế dẫn họ trở lại nghỉ trưa.
Trước tiên anh đưa bốn đứa trẻ về phòng nghỉ, chứng kiến họ ngoan ngoãn nằm xuống ngủ, sau đó mới đưa Tân Chúc Chi, người ngủ một mình, trở về phòng.
Phòng của Tân Chúc Chi nằm ngay cạnh, đồ dùng sinh hoạt được sắp xếp gọn gàng, chỉ là phòng bốn người nên trông hơi trống trải.
Vinh Tuế không nói, nhưng trong lòng anh nghĩ, một đứa trẻ lớn thế này mà ở một mình một phòng ký túc xá không an toàn lắm, không biết cậu nhóc có sợ không.
Có lẽ anh nên nói chuyện với Bạch Đồ là anh sẽ chuyển đến ở với Tân Chúc Chi, thuận tiện chăm sóc hơn.
Tân Chúc Chi để tay lên bụng, nhìn Vinh Tuế một lúc lâu trước khi chậm rãi nhắm mắt lại.
Vinh Tuế bật quạt cho hắn, đắp chăn lên bụng rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Anh còn cần đến phòng bên cạnh để kiểm tra.
Bạch Đồ tranh thủ buổi trưa đi nộp hồ sơ nên Vinh Tuế phải trông coi các bé.
Anh mang một cái ghế ngồi ở cửa phòng ký túc xá, vừa chăm sóc các bé vừa lướt điện thoại tìm hiểu kinh nghiệm giảng dạy của các trường mầm non khác.
Đang xem nửa chừng, bỗng có tiếng động lớn vang lên từ trong phòng, Vinh Tuế giật mình, nhìn vào trong, không khỏi bật cười.
Hóa ra là Ôn Thôn xoay người rộng quá, đầu va vào thanh sắt của giường, thế mà cậu nhóc vẫn không tỉnh, tiếp tục ngủ say.
Vinh Tuế nhẹ nhàng tiến lên ôm cậu bé, đưa vào tư thế thoải mái, nhặt chăn trên sàn lên, phủi sạch bụi rồi đắp lên người cậu nhóc.
Khi đứng dậy, Vinh Tuế bỗng cảm thấy một ánh nhìn mạnh mẽ từ bên ngoài cửa sổ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Anh vội ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt vàng dọc.
Sinh vật kia thấy Vinh Tuế phát hiện ra mình không hề bỏ đi, thậm chí còn ngẩng cao đầu hơn một chút, để lộ nửa phần đầu tiếp tục nhìn vào bên trong.
Vinh Tuế giật mình hít vào một hơi.
Anh không biết đó là loài động vật gì, trán rộng với hai sừng, mắt tròn to, đuôi mắt hơi nhọn, đồng tử dọc như rắn và mảnh như một sợi chỉ, màu vàng của mắt dưới ánh nắng mặt trời không nổi bật như buổi tối, nhưng Vinh Tuế vẫn nhận ra ngay lập tức, đó chính là sinh vật không xác định trong "giấc mơ" tối qua.
Đêm hôm đó quá tối, Vinh Tuế không nhìn thấy phần còn lại của "sinh vật" đó, chỉ nhớ đôi mắt vàng dọc.
Anh nắm chặt tay, tự động viên mình, ánh mắt rơi vào Tất Phương và Long Nhai gần giường nhất, cắn răng với lấy cái chổi ở cửa, cẩn thận tiến về phía cửa sổ.
Tất Phương vẫn đang ngủ say, Long Nhai lén mở mắt nhìn về phía cửa sổ, Tân Chúc Chi làm dấu mắt với cậu nhóc, Long Nhai tiếp tục giả vờ ngủ, nằm bất động.
Khi tiến gần đến cửa sổ, Vinh Tuế có thể thấy gần như toàn bộ cơ thể của "sinh vật" đó.
Nó phủ đầy vảy đen, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ánh sáng đỏ thẫm, móng vuốt sắc nhọn bám trên tường ngoài, cơ thể hình rắn cuộn thành một nửa vòng tròn, đuôi còn đang đung đưa.
Càng tiến gần, Vinh Tuế thấy "sinh vật" không có ý định tấn công, anh cố gắng hành động nhẹ nhàng để không kích thích nó.
Mặc dù trông nó chỉ to bằng quả bóng rổ, thậm chí còn hơi mập mạp đáng yêu, nhưng ai biết được đó có phải là động vật có độc hay không, nếu bị kích thích xong bất ngờ tấn công thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.