Vinh Tuế không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể giơ hai tay lên để cho thấy mình vô tội: "Sao lại tức giận vậy?"
Bạch Đồ núp phía sau không khỏi khâm phục Vinh Tuế, mặc dù không biết anh thuộc loại yêu quái nào, nhưng Tân Chúc Chi là một con rồng thực thụ, dù chỉ là rồng con thì vẫn không phải loại mà những yêu quái thông thường như họ dám chọc vào.
Bạch Đồ thường đối xử tốt với những đứa trẻ nhưng không dám quá thân thiết, đặc biệt khi chúng biến về hình dạng gốc, anh ta càng giữ khoảng cách.
Vinh Tuế không chỉ dám chạm vào mà còn chạm vào sừng rồng, thế mà vẫn chưa bị cậu bé rồng nổi tiếng xấu tinh phun lửa thiêu đốt, quả là một yêu quái phi thường.
Tân Chúc Chi giận một lúc, thấy Vinh Tuế vẫn ngơ ngác nhỏ giọng cằn nhằn, kêu rằng sao có thể nhỏ nhen như vậy, chỉ vuốt ve một cái mà cũng tức giận, hắn càng thêm tức.
Dùng đuôi đánh rơi những quả nho mà Vinh Tuế đã cho mình ăn, hắn phất đuôi, nhanh chóng trườn đi.
Vinh Tuế: "..."
Tính tình sao lại nóng như vậy?
Thấy bóng dáng đen hơi mập trườn đi, Vinh Tuế dở khóc dở cười, nhặt quả nho trên sàn ném vào thùng rác, cười nói với Bạch Đồ: "Thú cưng của Tân Chúc Chi khá dễ thương, chỉ là tính tình không tốt lắm."
Bạch Đồ: "...?"
……
Sau khi tìm hiểu một số chính sách vay vốn từ bạn bè làm việc trong ngân hàng, Vinh Tuế tìm đến Bạch Đồ.
Đất của trường mầm non công lập thường được chính phủ phân bổ, cả đất lẫn cơ sở vật chất đều thuộc sở hữu của chính phủ, theo lý thuyết thì không thể dùng để thế chấp vay vốn từ ngân hàng.
Tuy nhiên, trường mầm non Sơn Hải là một trường hợp đặc biệt, trường này trước đây là một trường tư thục từ thời Dân Quốc, sau đó không rõ vì sao chuyển thành công lập, nhưng đất và các tòa nhà trên mảnh đất vẫn thuộc sở hữu cá nhân.
Vinh Tuế nghĩ đến việc hỏi Bạch Đồ xem trường có giấy chứng nhận quyền sử dụng đất hay không.
Nếu có, họ có thể thử vay vốn, sử dụng tiền để xây dựng, sau đó khi nhận được quỹ hỗ trợ cuối năm, họ có thể trả nợ.
Nhưng Bạch Đồ không biết nhiều, anh ta gãi đầu, nói: "Chúng ta hỏi hiệu trưởng xem sao?"
Vinh Tuế chưa kịp hỏi hiệu trưởng ở đâu thì đã bị Bạch Đồ vội vã kéo về phía sau.
Phía sau tòa nhà giảng dạy là một khu đất trống với một số ngôi nhà rải rác, tất cả đều khá cũ.
Từ khi Vinh Tuế đến đây, anh chưa bao giờ đi xem, chỉ thấy Bạch Đồ kéo anh đi thẳng tới một căn nhà.
"Hiệu trưởng, hiệu trưởng!" Bạch Đồ gõ mạnh vào cửa: "Ngài đã dậy chưa?"
Vinh Tuế: "…?"
Anh ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, sau đó không tin nổi nhìn giờ trên điện thoại, ai lại ngủ vào lúc này chứ?
Bạch Đồ vẫn tiếp tục gõ cửa, nhưng không hề có tiếng động từ bên trong.
Vinh Tuế cảm thấy càng kỳ lạ, ai lại ngủ say đến mức không biết gì vào ban ngày.
Anh nhận ra rằng, ngoại trừ ngày anh mới tới, sau đó anh không bao giờ gặp hiệu trưởng nữa, ngay cả khi ăn cơm cũng không thấy ông ấy xuất hiện.
Anh còn tưởng hiệu trưởng không ở lại trường, nhưng không ngờ ông ấy lại ở trong căn nhà kém nổi bật này?
Bạch Đồ vẫn kiên trì gõ cửa, tiếng cửa gõ vang lên, không hề giống với vẻ ngoài như chú thỏ nhỏ của anh ta, Vinh Tuế không nhịn được nói: "Không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi? Hay chúng ta phá cửa vào xem thử?"
"Không không không..." Bạch Đồ lắc đầu như trống bỏi, lo lắng nói: "Chỉ cần gọi bên ngoài là được, hiệu trưởng tuổi cao nên tai không nghe rõ, phải nói to mới nghe thấy.
Phòng của ông ấy bình thường không cho người vào."
Vinh Tuế: "…Được rồi."