Ngoại Trừ Tôi Toàn Bộ Trường Mầm Non Đều Là Yêu Quái


Anh ta còn thậm chí còn huých vị hiệu trưởng già một cái, hy vọng ông ta sẽ nói thêm vài câu.

Hiệu trưởng già mờ mịt đặt tách trà xuống, tay chụm ở bên tai, lớn tiếng nói: "Hả? Tiểu Bạch, cậu nói gì vậy? Tôi không nghe thấy!"
Vinh Tuế: "......"
Vết đỏ trên mặt Bạch Đồ lan đến cả cổ, xấu hổ đến mức muốn khóc.
Một hiệu trưởng tai điếc, đồng nghiệp rụt rè như thỏ, trường mầm non rách rưới, Vinh Tuế cảm thấy mình đang bị giằng co giữa tình cảm và thực tế.
Lý trí nói với Vinh Tuế rằng anh nên quay đầu rời đi.


Cái trường mầm non rách rưới này có thể đổ sụp bất cứ lúc nào, chỉ người ngốc mới ở lại.

Nhưng ở phía kia, Bạch Đồ đang nhìn anh với đôi mắt ướt đẫm, viền mắt đỏ ửng.

Vinh Tuế nghĩ, nếu anh nói mình muốn rời đi ngay lúc này, Bạch Đồ có thể khóc trước mặt anh.
Anh thở sâu một hơi rồi quyết định ở lại ít nhất một ngày, sau đó sẽ tìm cách từ chối công việc này một cách tế nhị.
“Học sinh ở đâu vậy? Không có giáo viên, làm sao các em ấy học được?" Vinh Tuế thay đổi chủ đề.
Thấy anh không nói muốn rời đi, Bạch Đồ thấy vui mừng, trả lời: "Các em ấy đang tự học trong phòng học." Sau đó, anh ta thử nói: "Tôi dẫn cậu đi xem nhé?"
Vinh Tuế không có ý định ở lại, nhưng anh vẫn gật đầu, đi theo Bạch Đồ.
Phòng học nằm ở tầng trệt của tòa nhà, do số lượng học sinh ít nên một số phòng học đang trống, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng kín.
Chỉ có cửa phòng học thứ hai bên phải ở tầng trệt mở cửa, Bạch Đồ dẫn Vinh Tuế tới đó và nói: "Mặc dù số lượng học sinh ở trường của chúng tôi ít, nhưng các em ấy đều là những đứa trẻ đáng yêu và ngoan ngoãn, chắc chắn cậu sẽ..." thích bọn trẻ.
Lời sau, anh ta không nói ra được,vì mấy đứa trẻ đáng yêu và ngoan ngoãn trong miệng anh ta đang chia thành hai nhóm đánh nhau.

Một cậu bé có mái tóc xoăn màu đỏ nâu kiêu căng đứng trên bàn, một tay đặt trên hông, tay còn lại chỉ vào phía bên kia mắng: "Tân Chúc Chi, có giỏi thì cậu đến đây, chúng ta đấu 1v1!" Dưới bàn có một đứa bé khác đang bị dẫm bên dưới để làm lót chân của cậu bé xoăn tóc, nói nhỏ: "Tất Phương, cậu mau xuống đi."
Phía đối diện có ba đứa bé trẻ khác, đứng ở phía trước là cậu bé cao nhất, mái tóc dài che kín một bên mắt, khi nghe lời không phục của Tất Phương, cậu bé có khuôn mặt trẻ con kia nở một nụ cười lạnh: "Hừ, đánh không lại thì bắt đầu ăn vạ, con chim xấu xí!”
Tất Phương tức giận, tay chống hông, hận không thể nhảy lên mắng người: "Cậu mới là con chim xấu xí!"
Đứa bé cao nhất tiếp tục cười lạnh: "Tôi không phải chim."
Tất Phương tức giận đến quăn cả tóc nhưng không thể phản bác lời nào, chỉ có thể giận dữ nhìn vào đôi mắt của cậu bé kia.
Lúc này, cậu bé vừa bị thách thức nhảy xuống từ trên bàn, hắn mặc bộ đồ học sinh cũ kỹ không vừa vặn, tóc không được cắt dài qua cả vai, được buộc lại bằng một sợi dây cao su buộc ra sau đầu.

Khi hắn nhảy, tóc đuôi ngựa dao động theo động tác của hắn.
"Cậu xuống, tôi sẽ đánh đến khi nào cậu chịu thua thì thôi."
Cậu bé hất cằm, đôi mắt to tròn nhìn lên, mặc dù cậu bé trông đẹp trai, nhưng khi mở miệng ra, cậu bé còn táo bạo hơn cả cậu bé tóc xoăn.

Đánh thì đánh!" Tất Phương xắn tay áo chuẩn bị nhảy xuống, nhưng đột nhiên một bàn tay chặn ngang ngực cậu nhóc, ôm eo cậu nhóc.
Vinh Tuế cười híp mắt, đưa xoa mái tóc xoăn màu đỏ của cậu nhóc: "Trẻ em không được đánh nhau đâu nha."
Bỗng nhiên có người cản, Tất Phương ngớ người, sau khi phản ứng lại thì thẹn quá hóa giận: "Đầu của ông đây không phải là nơi mà anh được chạm đâu!"
Sau đó cậu nhóc hít mũi, sợ hãi trốn thoát khỏi vòng tay của Vinh Tuế, cảnh giác nhìn chằm chằm Vinh Tuế từ xa: "Đại yêu quái từ nơi nào tới đây?!"
Vinh Tuế: “......”
Tất Phương tỏ ra rất cảnh giác, đem Bạch Trạch còn mơ màng kéo ra sau lưng mình: "Anh đến để làm gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận