Vinh Tuế cố gắng nặn ra một nụ cười hiền lành: "Anh là giáo viên mới đến dạy các em học."
Tân Chúc Chi chau mày, giọng nói thiếu kiên nhẫn: “Mới đuổi một người đi, sao lại có thêm người đến rồi?”
Mắt hắn híp lại, quan sát Vinh tuế từ trên xuống dưới, giống như muốn nhìn xuyên qua da thịt nhìn vào nội tâm của anh.
Vinh Tuế bị một đứa trẻ nhìn đến nổi cả da gà, trong lòng cảm thấy cực kỳ quái dị.
Anh mỉm cười, áp chế sự kì dị trong lòng, tiến lên xoa nhẹ đầu Tân Chúc Chi: “Anh họ Vinh, Vinh trong cỏ khô, sau này các em có thể gọi anh là thầy Vinh.”
“Hừ!” Long Nhai cười lạnh một tiếng, kéo Ôn Thôn còn đang mơ màng ra sau lưng mình, nhìn chằm chằm vào Vinh Tuế với ánh mắt không thân thiện: "Đừng có giả vờ, ngay cả khi là đại yêu, chúng tôi cũng không sợ anh đâu."
Vinh Tuế: "????"
Anh hoang mang nhìn về phía Bạch Đồ, hy vọng anh ta có thể giải thích một chút, liệu có phải mấy đứa trẻ này xem Tây du ký đến điên rồi hay không?
Bạch Đồ núp sau lưng Vinh Tuế, anh ta lộ nửa mặt ra nhìn tình hình trong lớp rồi vội vã thụt lùi về sau, nói nhỏ: "Ngày trước có một giáo viên không tốt đã lén lút đánh đập Ôn Thôn và Bạch Trạch, vì vậy các em rất cảnh giác." Sau khi nói xong, anh ta lo lắng Vinh Tuế có ấn tượng không tốt, cố gắng cứu chữa: "Nhưng sau khi sự việc bị phát hiện, giáo viên đó đã bị hiệu trưởng sa thải rồi, những giáo viên mới sau đó thì không có vấn đề gì.."
Thì ra trước đây bị kẻ xấu bắt nạt, Vinh Tuế hiểu được một chút, nhìn vào năm đứa trẻ bẩn thỉu kia, cảm thấy mình không còn bài xích bọn trẻ nữa, đặc biệt là hai đứa trẻ đáng thương từng bị đánh đập trong quá khứ.
Nhìn thấy mấy đứa trẻ vừa rồi còn chửi nhau nhưng hiện giờ đã đứng cùng một phe, Vinh Tuế nhẹ nhàng nở một nụ cười, sau đó anh ngồi xổm xuống giới thiệu lại một lần nữa: "Anh tên là Vinh Tuế, giáo viên mới của các em"
Sau khi nói xong, anh còn vươn tay ra, muốn bắt tay với mấy đứa trẻ để thể hiện sự thân thiện.
Nhưng không ai ngờ được, hai đứa trẻ trốn ở tít sau cùng là Ôn Thôn và Bạch Trạch lại sợ đến mức ngồi phịch trên mặt đất.
Bạch Trạch lăn một vòng, nhào tới ôm đùi Tất Phương kéo về phía sau: “Tất Phương Tất Phương, nhanh chóng chạy đi, chúng ta không đánh lại anh ta được đâu.”
Ôn Thôn ngồi dưới đất cũng bò dậy, quơ tay vài cái trong không trung rồi nắm lấy vạt áo của Long Nhai, núp sau lưng cậu nhóc: “Anh ta đáng sợ quá QAQ!”
Nụ cười của Vinh Tuế cứ thế cứng đờ lại.
Bạch Đồ ở phía sau lưng anh luống cuống, lại có chút sợ hãi, không dám tiến lại gần.
Vinh Tuế lúng túng ho khan một cái, định thu hồi tay về thì một bàn tay nhỏ lạnh như băng nắm lấy tay anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi núng nính của Tân Chúc Chi lạnh lùng nhìn anh: “Anh đừng có nảy sinh bất kỳ ý đồ gì.”
Tất Phương nói theo: “Đúng vậy, nếu không tôi sẽ đánh anh hiện nguyên hình!”
Năng lực thích ứng của Vinh Tuế vô cùng tốt, giờ đây anh đã có thể nhanh chóng hùa theo kịch bản yêu quái của bọn nhỏ: "Vâng vâng, có mấy ngài ở đây, tôi không dám làm bậy."
Tất Phương hài lòng hừ một tiếng, kéo Bạch Trạch đang ôm đùi mình đi dọn bàn.
Cậu nhóc bắt đầu di chuyển, mấy đứa trẻ khác cũng làm theo, năm đứa trẻ tự sắp xếp bàn ghế, đặt lại theo vị trí ban đầu.
Bạch Đồ vẫn luôn trốn phía sau không dám nói gì, lúc này mới vỗ ngực và nói nhỏ: "Thấy không, các em ấy vẫn rất đáng yêu."
Ánh mắt của Vinh Tuế lại tập trung nhìn vào Ôn Thôn.
Ôn Thôn lớn lên mập mạp, thấp hơn Long Nhai bên cạnh một cái đầu, có mái tóc kiểu hình trái dưa.
Vì tóc hơi dài nên mái tóc phía trước thắt thành một bím tóc nhỏ xinh, để lộ cái trán tròn và đôi mắt đen láy.
Ban nãy Vinh Tuế đã thấy có gì đó không đúng, mặc dù cậu nhóc trợn mắt, nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì sẽ thấy đôi mắt ấy thiếu đi ánh sáng - cậu bé không thể nhìn.