Anh ta cảm thấy hơi ngại ngùng, lúc nói chuyện vẫn luôn lén nhìn biểu cảm của Vinh Tuế: "Hiện tại trong trường của chúng ta chỉ còn lại năm đứa trẻ, không có bất kỳ phụ huynh nào, chúng đều được hiệu trưởng nhận nuôi."
Chỉ còn lại năm đứa trẻ, mà còn là nhận nuôi, tình hình còn tồi tệ hơn so với anh nghĩ.
Vinh Tuế suýt nữa muốn bỏ đi, sau đó cố gắng nói: "Vậy về chi phí hoạt động của trường..."
Bạch Đồ ngay lập tức trả lời: "Tất cả đều là tiền riêng của ngài hiệu trưởng."
Anh ta xấu hổ đỏ mặt: "Chúng tôi đều sống dựa vào một mình ngài hiệu trưởng."
"...Ngài hiệu trưởng đúng là có tấm lòng cao thượng." Vinh Tuế không biết phải thể hiện biểu cảm gì, trường mẫu giáo này luôn đem lại cho anh những "bất ngờ".
Anh chỉ có thể nghiêm mặt nói: "Nhưng điều này không phải là một giải pháp bền vững, phải không?"
Nếu không có nguồn thu khác, một ngày nào đó, tiền tiết kiệm của ngài hiệu trưởng sẽ cạn kiệt.
"Ừ, ngài hiệu trưởng đã già rồi, tiền tiết kiệm từ trước của ông ấy cũng sắp cạn kiệt rồi..." Vẻ mặt Bạch Đồ buồn rầu, giống như một con thỏ yếu đuối, chỉ mong có thể cuộn lại thành một cục bông.
Nhưng chưa đầy một phút sau, anh ta ngay lập tức nhận ra rằng nói về điều này trước mắt người đồng nghiệp mới không phải là ý hay, anh ta nâng cao nụ cười, nói: "Nhưng anh đừng lo, chúng tôi vẫn trả lương được, nếu anh cảm thấy tiền lương thấp, tôi có thể chia một nửa của mình cho anh, dù sao tôi không cần..."
Sự thấu hiểu này! Tinh thần hi sinh này! Vinh Tuế gần như bị Bạch Đồ làm cho cảm động rồi, chỉ có thể nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh ta để làm anh ta bình tĩnh một chút: "Không cần, tôi thấy điều kiện làm việc tại trường mẫu giáo này khá tốt."
Bạch Đồ phấn kích mở to mắt: "Thật không? Vậy anh đồng ý ở lại sao?"
Vinh Tuế: "..." Không ngờ bản thân tự ngã vào tình huống này.
Tránh né ánh mắt sáng ngời của Bạch Đồ, Vinh Tuế suy nghĩ một lúc, vẫn chưa đồng ý ngay lập tức, anh chỉ nói: "Tôi sẽ xem xét kỹ lưỡng."
Mặc dù tình thần hi sinh của hiệu trưởng và Bạch Đồ khiến người khác phải cảm đồng, mấy đứa trẻ trông rất đáng thương, nhưng anh đến đây để tìm công việc, vẫn phải ăn cơm kiếm tiền, không thể vì một phút bốc đồng mà đồng ý ngay lập tức.
Bạch Đồ nghe xong có chút thất vọng, nhưng sau đó nhanh chóng tìm lại sự phấn khích, nếu Vinh Tuế chưa từ chối một cách thẳng thừng, điều này có nghĩa là vẫn còn hy vọng.
Nhà trẻ đã dừng học hơn hai tháng, trong thời gian này, anh ta đã tuyển thêm giáo viên, nhưng họ chỉ cần nhìn thấy môi trường của nhà trẻ là họ quay đầu rời đi, chỉ có Vinh Tuế sẵn sàng xem xét một chút.
Vì vậy, Bạch Đồ tự động viên bản thân, anh ta nhất định phải tìm cách giữ chân đồng nghiệp mới!
Hai người bỏ qua chủ đề tạm thời không có kết quả này, Bạch Đồ bắt đầu giới thiệu cho Vinh Tuế năm học sinh duy nhất trong mẫu giáo.
Năm đứa trẻ này đều là những đứa trẻ mà hiệu trưởng đã nhặt về, vì chúng cùng tuổi nên quan hệ rất thân thiết.
Đứa trẻ cao to với mái mái dài là Long Nhai, tính cách hơi u ám, ít nói; còn đứa có mái tóc xoăn màu nâu đỏ là Tất Phương.
Bạch Đồ chỉ vào bức ảnh một inch của Tất Phương và nói: "Người thích đánh nhau nhất ở trường mẫu giáo chính là cậu ấy, ngoại trừ Bạch Trạch, ai cũng bị cậu ấy bắt nạt."
"Còn đứa này là Bạch Trạch, đúng không?" Vinh Tuế hỏi, chỉ vào đứa trẻ mỉm cười ngại ngùng bên cạnh Tất Phương.
Đứa trẻ này thấp hơn Tất Phương một chút, khuôn mặt hình trái xoan, mắt to mi dài, da trắng, trông rất dễ thương và ngoan ngoãn.
Bạch Đồ gật đầu: “Thường thì chỉ có Bạch Trạch và Ôn Thôn nghe lời nhất.”
Bản thân Bạch Trạch thích yên tĩnh, còn Ôn Thần thì không thấy được bằng mắt, lại thêm một chút ngốc nghếch, vì vậy thường phản ứng chậm hơn mọi người một bước.
Thực sự có thể thấy, những đứa trẻ này có tính cách rất riêng biệt.
Ánh mắt của anh hướng vào đứa cuối cùng: 'Còn đứa này là Tân Chúc Chi?'
Anh vẫn nhớ cái tên mà Tất Phương đã gọi.