Hoa Thiên Cốt ngây người, có những kiếp số người tu đạo nào cũng phải trải qua, ví như kiếp thiên địa, kiếp sinh tử. Nhưng kiếp long đong, thì không phải ai cũng gặp, mà một khi đã gặp thì hầu như không thể tránh, rất khó độ kiếp, từ đầu đến cuối đều gặp xui xẻo, ngày càng sa sút, sau cùng thường khó tránh khỏi cảnh đọa ma, thân bại danh liệt.
Kiếp long đong không phải là tử kiếp mà là kiếp đớn đau, kiếp hủy diệt.
Nói một cách chính xác, kiếp long đong không phải chỉ một thiên kiếp, mà đó là một con người.
Đối với trường hợp của Vô Cấu mà nói, người đó lại chính là Vân Nha yêu Vô Cấu sâu đậm.
Sau khi biết chuyện, Vô Cấu niệm tình nhiều năm nuôi dưỡng, không ra tay giết nàng, nhưng lại bỏ nàng đi không chút đắn đo. Vân Nha nào biết nhiều như thế, vẫn nhớ nhung chủ nhân khôn nguôi, còn vì Vô Cấu mà tu thành tinh.
Hoa Thiên Cốt bất giác thấy thương thay cho Vân Nha, “Vì không bảo vệ tốt cho nàng mà ngài thấy áy náy tự trách ư? Vậy cũng không cần giết nhiều người như thế!”
“Tự trách? Là do nàng ta không lượng sức mình, tự đâm đầu vào chỗ chết. Cũng qua việc này ta mới biết trong chúng tiên, hóa ra lại có nhiều kẻ lòng dạ rắn rết, không bằng cầm thú như vậy.”
Hoa Thiên Cốt nhìn vào đôi mắt đen không chứa một điều gì của Vô Cấu, nàng bỗng thấy vô cùng hoảng sợ, lại có dự cảm không lành.
“Bởi vậy giết bấy nhiêu người vẫn thấy chưa đủ, còn muốn giết thêm Tản Tuyết tiên?”
Vô Cấu cười khẩy: “Tản Tuyết tiên? Ngươi nghĩ nếu ta thật sự muốn lấy mạng lão thì lão có khả năng trốn thoát trong bàn tay ta rồi đi tìm sư phụ ngươi cầu cứu không?”
Hoa Thiên Cốt thấy ớn lạnh từ gan bàn chân tới tận tâm can.
“Ngươi cố ý tách sư phụ ra khỏi ta?”
“Ngươi nói xem?”
Mặt Hoa Thiên Cốt trắng bệch, “Người ngày thực sự muốn giết tiếp theo là ta, đúng không?”
“Đồ đệ của Bạch Tử Họa quả nhiên không ngốc, ta cũng không ngờ các người lại điều tra tới Mị Nhi nhanh đến vậy. Có lời trăng trối nào muốn gửi tới sư phụ ngươi thì nói đi, ta sẽ chuyển lời cho.”
Vô Cấu bước từng bước tới gần Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt vừa ném chiếc hộp đựng Đường Bảo trong tay áo ra ngoài vừa lùi về phía sau, gương mặt ngập vẻ bàng hoàng, “Tại sao? Ta… ta thừa nhận trước kia từng ăn thịt thỏ, nhưng ta chưa từng làm chuyện gì tàn nhẫn.”
Vô Cấu dùng một tay bóp cổ Hoa Thiên Cốt: “Nhưng ngươi lại làm ra chuyện loạn luân, Hoa Thiên Cốt, ngươi yêu chính sư phụ của mình!”
Vô Cấu lạnh lùng đưa ra phán quyết cho Hoa Thiên Cốt, tay phải càng dồn sức, đầu nàng như bị ai đó đánh mạnh ột chùy, toàn bộ khí huyết, chân khí và sức lực trong cơ thể như bị rút hết ra ngoài. Cùng với cơn đau kịch liệt, làn da của nàng đang sục sôi, Hoa Thiên Cốt có thể cảm nhận được mình đang dần khô lại.
Nàng biết chẳng bao lâu nữa, mình sẽ chỉ còn lại một túi da rỗng tuếch.
Nhưng vì sao?
Chẳng qua nàng chỉ yêu sư phụ mình mà thôi, lẽ nào điều đó thật sự sai, thiên lí bất dung?
…
Không!
Nàng không sai! Nàng rõ ràng không hề sai!
Đột nhiên người Hoa Thiên Cốt bừng lên một luồng sáng bạc, hất văng Vô Cấu ra. Vô Cấu nhìn nàng bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, thấy đôi đồng tử của nàng nháy mắt đã hóa thành màu tím rồi lại khôi phục như thường mà thoáng có chút ngạc nhiên.
“Đừng phí sức vùng vẫy nữa, thời gian còn lại ngươi nên ngoan ngoãn ở đó kiểm điểm lại lỗi lầm của mình đi.”
Vô Cấu không lại gần nữa mà nhấc tay lên, sức mạnh cuộn trào sục sôi trong lòng bàn tay hóa thành một luồng sáng mạnh phóng thẳng về phía Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt mặt tái nhợt ngã nhào xuống đất, thực lực cách nhau quá xa, nàng biết lần này mình khó thoát khỏi cái chết, chỉ có thể hóa thành tro bụi dưới tay Vô Cấu giống như Mị Nhi.
Nhưng nàng rất nhớ sư phụ, nàng muốn gặp người lần cuối.
Nhưng nếu sư phụ biết Vô Cấu thượng tiên giết nàng vì tội gì, thì người sẽ thấy thế nào đây?
Khoảnh khắc đó Hoa Thiên Cốt nhắm mắt buông tay.
Vậy mà Đường Bảo đang trong quá trình độ kiếp lại cảm nhận được Hoa Thiên Cốt gặp nguy hiểm. Chiếc hộp bằng gỗ đàn bay thẳng lên trời, chắn ngay trước mặt nàng.
“Không! Đường Bảo!” Hoa Thiên Cốt vội vàng đưa tay ra.
Dưới luồng sáng cực mạnh, nàng trơ mắt nhìn chiếc hộp gỗ đàn vỡ tan thành từng mảnh, sau đó lớp kén bao bọc quanh Đường Bảo từ từ xuất hiện vết nứt.
Đường Bảo sao cản được một chưởng cực mạnh này của Vô Cấu, chẳng qua là cùng chết với nàng mà thôi. Hoa Thiên Cốt nhào lên phía trước, muốn ôm lấy Đường Bảo trong khoảnh khắc cuối cùng, nàng có thể cảm nhận được cơ thể mình sắp bị xé tan thành vô số mảnh nhỏ rồi.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người màu đen xuất hiện, lướt qua như gió, nhưng lại thu hết một chưởng này của Vô Cấu vào trong tay áo, sau đó kịp thời tiếp được Đường Bảo sắp rơi xuống đất.
Hoa Thiên Cốt tuy không nhìn rõ nhưng biết ngay trong khoảnh khắc ấy đối phương đã độ tiên lực trị thương cho Đường Bảo rồi lập tức mất hút, còn Đường Bảo đã quay về trong tay nàng.
“Đường Bảo!” Hoa Thiên Cốt vô cùng sốt ruột nâng Đường Bảo lên, thấy lớp kén đã hóa đá, cứng như vỏ trứng, vết nứt phía trên tiếp tục khuếch trương, sau đó vang lên một tiếng vỡ giòn tan, ít cánh mới nhú trên lưng Đường Bảo lại dần rụt về, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Mình mẩy nó có thêm mấy vết thương, khẽ run run, rồi không ngờ lại mở mắt ra.
“Đường Bảo!”
“Mẹ Cốt Đầu.” Đường Bảo dụi mắt, ngơ ngác nhìn nàng.
Hoa Thiên Cốt như chực khóc.
Bởi vì lỗi của nàng mà Đường Bảo độ kiếp thất bại, may mắn thay nó vẫn chưa chết.
Nhưng Đường Bảo của nàng sau này không thể hóa thành bướm được nữa. Hoa Thiên Cốt tuyệt vọng ngẩng đầu lên nhìn về phía người áo đen biến mất, môi nàng đã trở nên xanh tím. Nàng vừa lắc đầu vừa thì thào: “Không thể nào, sao có thể?!”
Mày Vô Cấu cũng nhăn tít lại, cúi đầu trầm ngâm chốc lát, lại ngẩng đầu rút thanh kiếm ánh sáng từ bên hông ra.
“Ta muốn xem xem, rốt cuộc mạng ngươi lớn đến đâu.”
Hoa Thiên Cốt bị thương nặng tới mỗi gần như đã không thể đứng vững được nữa, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm, người run lẩy bẩy.
Vô Cấu giơ kiếm lên, đúng lúc này một bóng áo trắng bay từ phía chân trời tới, chắn ngay trước mặt Hoa Thiên Cốt, đồng thời cũng giơ kiếm lên nghênh đón, đánh văng Vô Cấu ra xa.
Vô Cấu sửng sốt nhìn người phía trước, “Sao ngươi lại tới?”
Tiên khí của Vô Cấu đã bao phủ cả núi Chung Nam từ lâu, ngay cả đi ra cũng không thể, huống hồ lại có người quan sát thấy.
“Vì sao muốn giết đồ nhi của ta?”
Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cốt bị trọng thương cùng Đường Bảo độ kiếp thất bại, hai mắt hơi híp lại, bất giác lóe lên sự tức giận.
“Ngươi nói vì sao?”
Bạch Tử Họa không khỏi im lặng.
“Ngươi đã tẩu hỏa nhập ma rồi, Vô Cấu.”
Nếu không phải đi được nửa đường với Tản Tuyết tiên, Bạch Tử Họa bỗng ngộ ra tất cả thì chẳng phải Hoa Thiên Cốt sẽ bị Vô Cấu hại chết như thế này ư?
“Ta tự cho rằng mỗi bước đều trong kế hoạch, nói cho ta nghe, ngươi đã tìm ra sơ hở ở đâu?”
Bạch Tử Họa khẽ lắc đầu: “Sơ hở không ở ngươi, mà ở Đàn Phạn.”
“Đàn Phạn?”
“Ta bỗng nhớ ra Đàn Phạn nhờ ta đưa cho ngươi một viên thuốc, qua mùi thì biết nó chỉ có hai thành phần, Đương Quy và Hà Thủ Ô. Khi đó tuy có nghi ngờ nhưng ta không nghĩ nhiều, sau đó xâu chuỗi lại mọi sự, ta mới nhận ra Đàn Phạn đã biết tất cả từ lâu. Nhưng Đàn Phạn luôn hành động theo cảm tính, với hắn mà nói, tất nhiên là ngươi quan trọng hơn những kẻ ngươi đã giết, bởi vậy Đàn Phạn chọn im lặng, chỉ dùng cách của mình để khuyên ngươi – Quay đầu là bờ.”
Vô Cấu cười sang sảng, trong đôi mắt tràn ngập sự giễu cợt.
“Quay đầu? Ta sai chỗ nào, tiên giới này đã ô uế đến vậy, ta chỉ đang gột sạch nó thôi!”
Bạch Tử Họa lắc đầu, “Ngươi chỉ không ngăn nổi sự phẫn nộ trong lòng, muốn báo thù trút giận thôi.”
Vô Cấu cụp mắt không nói gì, gương mặt có phần vặn vẹo.
Y vĩnh viễn không quên nổi những lời tuyệt tình mình đã nói với Vân Nha, Vân Nha đương tuyệt vọng lại gặp phải bè lũ thối nát của tiên giới, rốt cuộc nàng đã chết trong tâm trạng đau đớn thế nào? Mỗi lần nghĩ tới điều này, tim Vô Cấu như bị dao cắt, chỉ hận không thể giết hết đám người đó.
“Ha ha, Tử Họa, ta biết mình chưa chắc đã là đối thủ của ngươi. Xem ra hôm nay không giết được đồ nhi của ngươi rồi. Đã vậy sự trừng phạt cuối cùng chỉ có thể dành cho kẻ vọng động phàm tâm này thôi.”
Vô Cấu bỗng bước lên một bước, nắm chặt tay Bạch Tử Họa, sau đó để mặt kiếm trên tay Bạch Tử Họa đâm xuyên qua người mình.
“Vô Cấu!” Bạch Tử Họa đỡ lấy y.
Vô Cấu tiến tới bên tai Bạch Tử Họa, khẽ cười rồi thì thào:
“Sở dĩ ta tránh Vân Nha như tránh tà là bởi nàng ấy là kiếp long đong của ta. Càng tránh càng không thoát, tới cuối, nàng ấy vẫn quấn lấy ta, hủy diệt ta như một cơn ác mộng. Ta không có lựa chọn, ta buộc phải làm vậy. Nhưng Tử Họa, còn ngươi? Ngươi thì vì sao? Ngay từ ngày đầu tiên gặp Hoa Thiên Cốt, ngươi đã biết đứa bé này, nó chính là kiếp long đong trong cuộc đời ngươi. Ngươi không những đưa nó theo bên cạnh mà còn nhận làm đồ đệ? Ha ha, ta nên cười ngươi ngốc, hay là cười ngươi quá ngông cuồng tự phụ? Tử Họa, giết nó đi! Nếu không kết cục của ngươi chỉ có thể thảm hơn ta của ngày hôm nay gấp ngàn lần vạn lần!”
Bạch Tử Họa ngây người, bất giác nới lỏng tay. Vô Cấu mất đi sự dìu đỡ, chân mềm oặt ngã nhoài xuống đất, từ từ nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau Bạch Tử Họa mới tỉnh táo lại, một ánh sáng nhạt xuất hiện trên tay hắn, hắn khẽ vuốt qua người Vô Cấu, trong ánh sáng đó cơ thể Vô Cấu như hóa thành làn gió thoảng bay đi.
Năm đó vì cứu Tử Huân, Đông Hoa và Đàn Phạn không quản việc quỳ xuống xin hắn giúp, nhưng Vô Cấu chỉ nói bốn chứ - đúng người đúng tội. Có thể trong suy nghĩ của Vô Cấu, làm tiên mà vọng động phàm tâm là mười phần sai, huống hồ còn làm ra bao nhiêu chuyện bất nghĩa là vậy. Trái tim của Vô Cấu quá cao ngạo, quá trong sạch, nên càng không thể chấp nhận một bản thân, một tiên giới như thế. Suy cho cùng, đây mới là kiếp long đong của y.
Bạch Tử Họa đi về phía Hoa Thiên Cốt, thấy nàng vẫn đang run rẩy ngơ ngác.
“Tiểu Cốt, không sao rồi. Tiểu Cốt, Đường Bảo cũng không sao rồi!”
Bạch Tử Họa chưa từng thấy Hoa Thiên Cốt hoảng hốt lo sợ như thế, hắn lo lắng mà khẽ nhíu mày, đang định trị thương cho nàng thì nàng bỗng ôm lấy cổ hắn, giữ chặt lấy hắn, vùi mặt vào lòng hắn.
Bạch Tử Họa có phần ngượng, vỗ nhẹ lên vai Hoa Thiên Cốt thầm thì an ủi.
Hoa Thiên Cốt vẫn ôm chặt Bạch Tử Họa không chịu buông, hắn đành thu Đường Bảo đang mê man vào trong tay áo, tay còn lại thì ôm Hoa Thiên Cốt vào lòng, đứng thẳng dậy rồi bay về phía chân trời.
Khi về tới Mao Sơn cách đó khá gần, Hoa Thiên Cốt khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn cố chấp nắm chặt lấy vạt áo Bạch Tử Họa không chịu buông.
Bạch Tử Họa thấy khó hiểu, không biết trước khi hắn đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Hoa Thiên Cốt sợ đến vậy.
Nhưng Bạch Tử Họa vẫn chiều lòng Hoa Thiên Cốt, hắn vừa ôm vừa liên tục truyền nội lực trị thương cho nàng. Còn Đường Bảo thì giao cho Vân Ẩn chăm lo.
Hoa Thiên Cốt ngủ ba ngày ba đêm, Bạch Tử Họa cũng ôm nàng ngồi trên sập suốt ba ngày ba đêm.
Cuối cùng nàng cũng tỉnh, ánh mắt nhìn Bạch Tử Họa có phần trống rỗng.
“Sư phụ?”
“Có ổn không? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Hoa Thiên Cốt ngơ ngẩn lắc đầu, chỉ đau đáu nhìn Bạch Tử Họa.
“Sư phụ, Tiểu Cốt muốn về nhà, muốn về Tuyệt Tình điện, muốn gặp Khinh Thủy, Thập Nhất sư huynh, muốn gặp Sóc Phong, muốn gặp Thanh Lưu, cả Hỏa Tịch, Vũ Thanh La và sư thúc sư bá nữa, ngay cả Nghê Mạn Thiên, Tiểu Cốt cũng muốn gặp… Sư phụ, chúng ta về nhà đi được không?”
Bạch Tử Họa càng thấy khó hiểu, khẽ gật đầu.
“Được, ngày mai chúng ta sẽ về.”
Hoa Thiên Cốt thoáng an lòng rúc vào ổ chăn, chả mấy chốc đã chìm trong giấc ngủ say, nơi cơn mê, sư phụ dùng bàn tay lạnh như băng của mình dém chăn cho nàng, còn lướt qua chóp mũi nàng.
Hoa Thiên Cốt vì một luồng khí cực lạnh mà giật mình tỉnh dậy. Nàng mở mắt nhìn quanh, trên không tới trời, dưới không chạm đất, chỉ có hư không cùng bóng tối, khiến người ta không rõ đây là mơ hay thực.
Không kịp nữa rồi…
Tim Hoa Thiên Cốt như rơi xuống vực sâu.
Không kịp nhìn mặt mọi người lần cuối rồi, không kịp chào Đông Phương hay Sát tỷ tỷ rồi. Người mặc áo đen đó cứ lẳng lặng đứng trước mặt nàng.
Hoa Thiên Cốt khẽ thở dài, khuỵu gối quỳ xuống.
“Ngươi giết ta đi.”
Mọi âm thanh như biến mất.
Cuối cùng người mặc áo đen cũng mở miệng, giọng nói kì ảo tới mức không giống giọng người.
“Ngươi biết ta là ai?”
Hoa Thiên Cốt gượng cười: “Ta vốn không tài nào đoán ra, chỉ có điều, ngươi một lòng muốn giết ta, lại ra tay cứu Đường Bảo.”
Đối phương gật đầu: “Ngươi trước giờ không chịu từ bỏ cơ hội được sống, vậy sao lần này lại đổi ý?”
Mặt Hoa Thiên Cốt trắng bệch, như thể tất cả sức lực và sự sống bị rút cạn trong phút chốc.
“Nếu có ai trên thế gian này muốn giết ta, có lẽ ta sẽ không chịu, không cam. Nhưng chỉ có ngươi, ta biết ngươi muốn giết ta, ta chắc chắn phải có lí do khiến mình nhất định phải chết.”
“Ngươi không hỏi ta vì sao ư?”
“Ta không muốn biết, càng… không dám biết.”
“Thực ra, vốn dĩ ta không muốn tự tay giết ngươi.”
“Bởi vậy ngươi mới lợi dụng Vô Cấu thượng tiên, muốn mượn tay y trừng phạt ta? Nhưng những người y giết đều là người y cho rằng có tội. Còn ngươi? Ngươi có rất nhiều cách khiến ta chết, lại muốn để y giết ta, lẽ nào tự ngươi cũng cho rằng ta thích sư phụ là sai, là có tội ư?”
Đối phương đột nhiên có phần kích động: “Không sai! Nhưng nó là sự khởi đầu của mọi tội lỗi! Hoa Thiên Cốt, ngươi phải chết. Chỉ khi ngươi chết, tất cả mới kết thúc!”
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào người đó.
“Ta chết cũng được, nhưng trước khi chết có thể cho ta nhìn ngươi được không? Cho ta nhìn dáng vẻ của ngươi!”
Người đó lùi lại một bước.
Hoa Thiên Cốt gượng cười: “Được rồi, không cần nói nữa. Giết ta đi.”
Người đó giơ tay phải lên, sau đó lại run bần bật, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi có sợ không?”
“Không sợ!” Hoa Thiên Cốt lại ngẩng đầu lên nhìn người đó, “Ngươi thì sao, ngươi có sợ không?”
Người đó khẽ cười khổ, “Sợ, ta rất sợ.”
Hoa Thiên Cốt nhìn người đó run tới mức không thể tự chủ. Cuối cùng, như thể đã đưa ra một quyết định rất khó khăn, người đó thoáng thở dài, thả tay xuống.
“Ngươi đi đi.”
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên nhìn đối phương không dám tin: “Ngươi không giết ta nữa?”
Đối phương im lặng hồi lâu.
“Vậy ngươi phải làm sao?”
“Đi mau!” Người đó như đang kìm nén cơn giận khủng khiếp, bắt đầu giục.
Hoa Thiên Cốt đành phải đứng dậy, lảo đảo quay người chạy đi, nàng không biết mình có thể chạy tới đâu, chỉ biết phải cách người đó càng xa càng tốt.
Người đó lẳng lặng nhìn bóng lưng nghiêng ngả của nàng, “Tuy không giết ngươi, nhưng phần kí ức này ta nhất định phải mang đi!”
Một luồng sáng bạc đánh thẳng vào ót Hoa Thiên Cốt, nàng ngã nhào về phía trước, không nhịn được hét lên thảng thốt, trong cơn hoảng sợ, nàng lại mở mắt ra, nhưng ở đây trời đã sáng.
Bạch Tử Họa đang đứng bên giường nhìn nàng.
“Tiểu Cốt, không sao chứ?”
Hoa Thiên Cốt nhìn Bạch Tử Họa đầy thắc mắc, “Sư phụ?”
“Mẹ Cốt Đầu, Đường Bảo sau này không thể thành bướm nữa rồi!” Đường Bảo áp vào mặt nàng, ôm cánh mũi nàng òa khóc.
Hoa Thiên Cốt đau lòng nâng Đường Bảo lên thơm mấy cái, “Không sao, Đường Bảo sau này chăm chỉ tu luyện, qua được thiên kiếp thì có thể biến thành người!”
“Thật không? Hu hu hu!”
“Thật mà, không tin con hỏi sư phụ đi.”
Bạch Tử Họa cũng gật đầu, lúc này Đường Bảo mới an lòng.
Hoa Thiên Cốt thấy bọc quần áo đã sửa soạn xong đặt ở một bên, thấy lạ hỏi: “Sư phụ, chúng ta sẽ đi đâu vậy ạ?”
Bạch Tử Họa khẽ cau mày: “Hôm qua con nói muốn quay về Trường Lưu.”
Hoa Thiên Cốt ra sức vò đầu, “Nhưng sư phụ, Tiểu Cốt vẫn chưa chơi thỏa mà! Sư phụ còn đồng ý sẽ về thôn nhà Tiểu Cốt cúng tế cha mẹ. Sư phụ, chúng ta ăn chút gì đó rồi đi được không!”
Bạch Tử Họa thấy nàng trở lại bình thường, gương mặt lộ vẻ nhẹ nhõm, khẽ gật đầu, tuy có chút nghi ngờ và lo lắng nhưng cũng không muốn hỏi thêm nữa.
Hai thầy trò cùng bay trên một áng mây, tạm biệt Vân Ẩn, rời khỏi Mao Sơn tới nơi khác du ngoạn. Đường Bảo cũng không ngủ nữa mà bò trên đầu Hoa Thiên Cốt huyên thuyên đủ thứ.
Nhìn bóng hình một ột thấp tựa vào nhau dần biến mất nơi chân mây trùng trùng điệp điệp, người áo đen đứng sững ở đó hồi lâu.
“Ta xin lỗi… ta vẫn không xuống tay nổi, không thể, không thể tự tay giết chính mình.”
Người đó cởi lớp mạng che mặt xuống, lộ ra dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, nào ngờ lại là Yêu thần Hoa Thiên Cốt.
Sau khi trở thành Yêu thần, nàng dốc hết tâm trí để cứu sống Đường Bảo. Thế nhưng đến tận trước lúc quyết chiến, nàng buộc phải đối mặt với hiện thực, tất cả chỉ là vọng tưởng của nàng mà thôi.
Khoảnh khắc Bạch Tử Họa róc hết phần thịt liền sẹo trên cánh tay do nước ao Tuyệt Tình gây nên, bầu trời của nàng đổ sụp trong nháy mắt.
Tất cả ép nàng phải đưa ra quyết định như thế, nàng dùng nghiên Bất Quy quay về quá khứ, bóp chết mọi thứ từ trong trứng nước, đó chính là khi nàng ở trong khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Nếu vậy nàng hiện tại sẽ không còn nữa, Đường Bảo, Sóc Phong, Đông Phương và Lạc Thập Nhất cũng sẽ không chết.
Nghiên Bất Quy có thể dịch chuyển tại những địa điểm khác nhau, thì thời gian cũng có thể. Hoa Thiên Cốt dốc toàn bộ sức mạnh Yêu thần vào trong đó, tìm điểm giao thoa giữa quá khứ và hiện tại, cũng chính là Vương Tích Nhật, sau đó thành công quay trở về thời khắc đại hội võ lâm đang tiến hành, nhìn thấy bản thân trong quãng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời.
Nàng lén nhìn Khinh Thủy, nhìn Lạc Thập Nhất, nhìn Đông Phương, nhìn Sát Thiên Mạch, nhìn tất cả những người nàng yêu, và cả những người sau này sẽ bị nàng hại chết.
Nàng đi theo Hoa Thiên Cốt bé nhỏ suốt cả quãng đường, nàng nhớ lại chuyện cũ, như thể Đường Bảo, sư phụ vẫn đang ở bên.
Nhưng nàng không thể tự tay giết chính mình, bởi vậy chỉ có thể mượn tay Vô Cấu thượng tiên, nào ngờ vì cứu Đường Bảo, tất cả lại thất bại trong gang tấc.
Làm sao đây?
Tất cả giờ đã khó có thể cứu vãn, nàng có cách tàn nhẫn với mình, nhưng nên tiếp tục nghĩ cách thay đổi ở điểm nào đó, hay là tiếp tục bước tiếp trong hiện tại tuyệt vọng đã lâu.
Khi Hoa Thiên Cốt bé quỳ xuống xin mình giết con bé, Yêu thần Hoa Thiên Cốt, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Nàng dường như đã quên mình hồi bé từng dũng cảm đến nhường nào!
Người Hoa Thiên Cốt xuất hiện từng vệt sáng, biến mất trong không gian quá khứ.
Khi nàng mở mắt thì đã quay về Vân cung.
Xung quanh nàng là làn nước xanh thẳm ấm áp, cơ thể để trần của Hoa Thiên Cốt từ từ trồi lên mặt nước, bước chân trần ra khỏi ao, quần áo bay tới mặc lên chỉnh chu. Dây tua khẽ đung đưa cực kì lộng lẫy, xung quanh là bốn mảnh phụ kiện đang bay lơ lửng, mái tóc đen như mực chỉ dùng một nhành hoa vấn lên đơn giản.
Dẫu nàng đang ở Thần giới, bên ngoài vẫn gió giục mây vần, mưa như trút nước.
…
“Ta xin lỗi, Bạch Tử Họa, ta đã cố hết sức cứu vãn, nhưng vẫn không giết nổi bản thân, thế nên sau cùng, đành dành sự tàn nhẫn ấy lại cho người.”
Hoa Thiên Cốt bước ra ngoài điện trong ánh mắt bình lặng mà vô hồn.
Đại chiến sắp bắt đầu.
Mà kết quả cuối cùng chỉ có thể là lưỡng bại câu thương, không chết – không ngừng.