Di Thần thư
(1)
Tuyết phủ khắp chốn, thăm thẳm trời xanh. Nàng xách giỏ đi mua đồ ăn, thời tiết không lạnh, làn gió mát lướt nhẹ qua tấm mạng che mặt của nàng.
Chưa đi được mấy bước, nàng đã thấy một người nằm ngay giữa con đường cách đây không xa, nhưng trông dáng vẻ thì không thể gọi là người được. Chiếc áo của người ấy còn trắng hơn cả tuyết dưới chân, mái tóc dài tung bay, đổ xuống như đoạn gấm đen tuyệt đẹp, tựa nét mực đậm nhất trong bức tranh thủy mặc nhân gian này.
Người ấy nằm nghiêng, hình như bị thương rất nặng, nhưng mái tóc dài lại che mất khuôn mặt nên không rõ diện mạo ra sao.
Súp lơ, cà, tỏi, khoai tây… nàng lẩm bẩm trong bụng, sợ lát nữa sẽ quên mất. Nàng cẩn thận vòng qua người ấy, tránh giẫm phải áo và tóc của hắn ta.
Đột nhiên có thứ gì lao thẳng tới, nàng vốn vụng về không tránh được nên bị trúng một nắm tuyết vào chính mặt. Tiểu Bảo nhà hàng xóm lè lưỡi, làm mặt quỷ, cười sằng sặc rồi chạy đi. Nàng mỉm cười bất lực, lau sạch tuyết trên mặt, tiếp tục bước về phía trước. Bên cạnh vang lên tiếng khóc than thảm thiết, thầy thuốc Trương bán bánh nướng bảo, tối qua Hoa tú tài mất rồi, thật đáng tiếc. Nàng gật đầu, nghĩ bụng, đúng là đáng tiếc, sau đó nàng đưa cho thầy thuốc Trương một cành cát cánh.
Đồ ăn ngoài chợ thức nào cũng tươi, khi nàng mua đầy đồ về nhà, vẫn thấy người ấy nằm giữa đường. Mọi người đi đi lại lại bên người ấy, ai cũng như không nhìn thấy.
Nàng thở dài, lại cẩn thận vòng qua người ấy thêm lần nữa, về nhà nấu cơm ăn, sau đó tưới hoa trong vườn.
Vườn nhà nàng trồng đủ các giống hoa, có mạn đà la, dạ lan hương, lan quân tử, hoa dâm bụt, cúc vạn thọ, hoa súng, hoa anh thảo, mai trân châu… nở khắp sân vườn, tuy nhiều giống nhưng không hề lộn xộn, căn nhà trúc nhỏ của nàng đặt trong sắc màu rực rỡ đó trông vô cùng tao nhã.
Ngày hôm sau tuyết vẫn rơi vậy. Nàng ra ngoài mua thức ăn, người ấy vẫn nằm nguyên chỗ cũ không động đậy. Khi nàng đi ngang qua sạp hàng bánh nướng của thầy thuốc Trương, ông cười vui vẻ nói, không ngờ hôm qua Hoa tú tài sống lại rồi, thật may quá.
Nàng cũng thấy vui, nghĩ bụng, tốt quá rồi, sau đó đưa cho thầy thuốc Trương một cành tường vi.
Sau khi về nhà, nàng tiếp tục làm cơm, tưới hoa.
Người ấy nằm yên ở chỗ đó liền năm ngày.
Nàng bắt đầu thấy sốt ruột, dự cảm sẽ có chuyện gì không may xảy ra. Nàng ghét việc người ấy chắn đường, nhưng lại ngại nói với người ấy rằng, phiền ngươi chết ở chỗ khác đi.
Đến ngày thứ bảy, cuối cùng nàng cũng không nhịn nổi nữa, quyết định chuyển người này về nhà.
Người ấy tuy trông rất cao, nhưng lại nhẹ đến đáng sợ, nàng chẳng tốn chút sức nào đã đưa được người ấy lên giường.
Thật ra trong lòng nàng rất mâu thuẫn, mình còn trốn chui trốn lủi, bị phát lệnh truy nã, sao còn đưa người khác về nhà, nhỡ liên lụy tới người ta thì sao?
Nàng do dự, đấu tranh, cuối cùng quyết định khi người ấy tỉnh lại sẽ đuổi đi ngay.
Nàng gạt tóc người ấy ra, thấy một gương mặt siêu phàm tuyệt thế. Nàng ngây người hồi lâu, cảm giác bất an lại càng mãnh liệt hơn. Nàng muốn kéo người ấy về lại chỗ cũ, nhưng làm thế có vẻ vô nhân tính quá. Phân vân hồi lâu, nàng đút cho người ấy chút nước, ngồi thừ bên giường đợi người ấy tỉnh lại.
Quả nhiên chả mấy chốc người ấy đã tỉnh, ngay trong khoảnh khắc đôi mắt đó mở choàng, thế gian như bị đóng băng trong chớp mắt, còn nàng lạnh run cầm cập.
Người ấy nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, nàng không nhìn ra người ấy đang vui hay đang giận, đó là đôi mắt quan sát chúng sinh mà chỉ những vị thần mới có, bị ánh mắt đó nhìn nàng bỗng thấy tự ti, thấy tủi thân tới chực khóc.
Thế gian bắt đầu xoay.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…
Người ấy không nhúc nhích, nhìn nàng rất lâu rất lâu mà không nói một câu. Tay người ấy hơi run, nhưng mặt lại không tỏ vẻ gì.
Tự thâm tâm nàng nảy sinh cảm giác sợ hãi nói không nên lời với người này, nàng nhận ra rằng cứu người này có lẽ là một sai lầm cực lớn.
“Tỉnh rồi thì mau đi đi.”
Nàng không thấy tò mò bất kì điều gì, chỉ muốn mau đuổi hắn đi, nhưng hắn vẫn không hề động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng không chịu được ánh mắt đó, quyết định đứng dậy bỏ đi thì hắn ta lại nhìn nàng hờ hững.
“Ngồi xuống.”
Một câu nói giản đơn lại như một mệnh lệnh, khiến nàng hoảng sợ ngồi lại ngay tắp lự.
Người ấy lại quan sát hồi lâu mới nói:
“Họng của con sao thế?”
Giọng người ấy rất hay, nhưng lại mang theo sự xa cách vô ngần, như thể vọng từ thời xa xưa tới.
“Ta không nói được.”
Nàng có phần nổi cáu, nàng biết mọi người đều ghét nàng, ghét nàng bởi nàng là kẻ câm. Nhưng chỉ cần giao lưu được thì điều đó có quan trọng gì đâu?
Người ấy bỗng đưa tay ra, muốn vén mạng che mặt của nàng lên. Nàng hoảng hốt lùi về sau hai bước, sau đó thét to với người ấy trong bụng:
“Ta không quen ngươi! Mau biến khỏi nơi này đi, nếu không đừng trách ta không nể tình!”
Nàng quay người bỏ đi, lại bị người ấy kéo tay áo lại.
Người ấy nghe thấy lời nàng nói như có chút giật mình, nàng có thể cảm nhận thấy cảm xúc của người ấy đang biến động dữ dội. Bỗng nhiên người ấy nói:
“Tiểu Cốt, ta là sư phụ đây…”
Cốc trà trên bàn, đồ đựng trên kệ, tất cả đều vỡ tan trong khoảnh khắc người ấy nói ra câu đó.
Nàng tròn mắt, nhìn người ấy không thể tin, hất văng tay hắn, sau đó xoay người chạy ra khỏi nhà.
Người ấy đuổi theo, rồi nhìn thấy khu vườn nở đầy hoa, trong khoảnh khắc nàng chạy qua từng đóa héo úa trong tuyết. Duy chỉ có một đóa rụng cánh, đó là đóa hoa kì lạ giống thủy tinh, vẫn đương tỏa sáng lấp lánh.
Người ấy ngắt đóa hoa đó rồi tiếp tục đuổi theo ra đường.
Đây là một ngôi làng không lớn gì, cũng không thấy ranh giới bởi nó không có một ranh giới nào, khắp nơi dần trở nên nhạt nhòa rồi biến mất hẳn, dõi về phía xa chỉ mấy một khoảng trống rỗng.
Mặt đất đang rung chuyển như một cái bàn bị lật lên, trở thành một bề mặt nghiêng. Bầu trời xanh thẳm cao vời vợi không có mặt trời cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội, ánh sáng dạt dào cuộn nên cơn sóng lớn.
Mọi thứ xung quanh đều hòa vào làn tuyết trắng, gian nhà đang xiêu vẹo, đường phố đang nứt ra, hình ảnh người đi đường bị bóp méo…
Nàng thấy thầy thuốc Trương nhìn nàng cười, cơ thể dần tan thành từng mảnh hóa bông tuyết bay đi, chùm dành dành nàng xâu thành chuỗi đeo lên cổ ông hồi sáng rơi xuống đất.
Nàng hét toáng lên trong lòng, nhưng lại nghe thấy tiếng hét tái tê ấy vang vọng trong không trung, vang vọng trong cái thế giới sắp sụp đổ này, như thể âm thanh từ cõi hồng hoang mang theo tiếng sóng vỗ ào vào bờ, tiếng sấm chớp rền vang, lại còn mang theo tiếng khóc nỉ non, tiếng oán ai buồn bã của hàng ngàn hàng vạn sinh linh tự cổ chí kim.
Sao lại thế?
Mọi thứ sao lại thế này? Nàng ngã nhoài xuống đất, tay nắm lấy chuỗi dành dành, khoảnh khắc tiếp xúc với nàng chùm dành dành cũng tàn úa, hóa thành cát bụi.
“Tiểu Cốt!”
Trái tim người ấy như vỡ tan vì tiếng hét thảm thiết của nàng. Người ấy đuổi tới, ôm lấy nàng còn đương thảng thốt vào lòng.
“Đừng sợ, sư phụ đây mà.”
Một lúc lâu sau nàng mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn mặt người ấy, một gương mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
“Sư phụ?”
“Nghe lời ta, nhắm mắt lại, ngủ đi, mọi thứ sẽ không còn nữa.”
Người ấy ôm lấy nàng, không hề liếc nhìn cảnh tượng núi nghiêng biển động như tới ngày tận thế.
Sáu trăm linh một, sáu trăm linh hai, sáu trăm linh ba…
Nàng vươn tay ra, dè dặt muốn chạm vào gương mặt đó, nhưng được nửa đường thì lại rụt về, sờ lên mặt mình mới nhận ra không biết từ lúc nào đã ướt đẫm nước mắt.
Đột nhiên, một cảm giác mệt mỏi đau đớn như bị đè nén suốt mấy kiếp trào dâng tự nơi nào.
Nàng từ từ nhắm mắt trong vòng tay người ấy.
Người ấy chỉ ôm chặt lấy nàng, ngôi nhà đồ sộ phía sau đổ ầm ầm về phía bọn họ.
Tuyết đen bay đầy trời, bầu trời mang sắc tím thẫm lạ thường. Giấy tiền bị đốt bay nơi nơi, như thể làn tuyết tuyệt đẹp rơi mãi không ngừng. Đây là thế giới sau khi bị hắn hủy diệt, vạn vật điêu tàn, chỉ còn mỗi sự đổ nát.
…
Bạch Tử Họa giơ tay lên, mười bảy chiếc đinh Tiêu Hồn bay ra khỏi người nàng, Hoa Thiên Cốt ngã phịch xuống đất. Máu từ mười bảy vết thương tuôn ra ào ạt.
“Hoa Thiên Cốt là tội nhân của Trường Lưu thậm chí của cả thiên hạ, nhưng chung quy vẫn là đệ tử của Bạch Tử Họa ta. Là ta quản giáo không nghiêm, gây họa uôn dân, hình phạt kế tiếp, tự ta chấp hành.”
…
Giọng nói lạ lẫm vọng vào tai nàng rõ ràng là của một người khác.
Máu tràn qua bên chân, người làm như không thấy, nhấc Đoạn Niệm kiếm lên.
“Đừng! Sư phụ, xin người, đừng… ít nhất đừng dùng Đoạn Niệm…” Tiểu Cốt òa khóc thảm thiết. Một tay ôm lấy chân Bạch Tử Họa, tay còn lại ra sức bắt lấy chuôi Đoạn Niệm, nhưng chỉ bắt được hai chiếc cung linh lấp lánh sắc màu mà người tặng nàng khi bái sư, rồi được nàng làm thành tua kiếm.
Một nhát bén ngọt xẹt qua, tay đưa kiếm xuống, không hề do dự. Mọi khí đạo và huyết đạo từ nhỏ tới lớn trên người nàng đều bị phá hủy, chân khí và nội lực tuôn hết ra ngoài, gân mạch không có nơi nào không bị đứt.
Suốt một trăm linh một nhát kiếm, nàng ngã dưới đất như xác chết, nàng hơi co lại, đôi mắt trống rỗng, mặt mày dại đi, không thể cử động, nếu không máu sẽ trào ra càng nhiều.
Lạnh lẽo, dính dấp, dòng máu đỏ từ từ lan ra đất như thể có mạng sống, sau đó quấn lấy chân hắn như dây leo, đâm vào trong như xúc tua, thăm dò mọi ngõ ngách trong cơ thể hắn.
Hắn chưa từng cảm thấy đau đớn đến thế, hắn không còn biết cảm giác đau ấy là từ vết thương sáu mươi tư đinh Tiêu Hồn hắn chịu thay nàng, hay là chính trái tim hắn.
Cuối cùng, trái tim cứng lạnh như băng ấy bị máu nàng đâm thủng, nở rộ một đóa sen đỏ màu máu khổng lồ, lộng lẫy vô ngần, nó xé toạc lồng ngực hắn, gai xương đầy rẫy, hắn cúi người khẽ thở gấp, đau tới mức linh hồn cũng run rẩy.
Một giọng nói buồn bã vang lên bên tai hắn:
“Sư phụ, người không cần Tiểu Cốt nữa ư?”
Bạch Tử Họa đột nhiên ho ra máu, tỉnh lại từ cơn mê.
Ngoài khung cửa, trăng non đã lên, ánh sáng lạnh lùng đến đáng sợ.
Hắn xoay người ngồi dậy, thờ ơ lau đi vệt máu bên môi, hắn cúi đầu xuống, mượn ánh trăng dưới gốc đào ngoài khung cửa, nhìn mảnh đá Nghiệm Sinh sắp mất đi ánh sáng.
Tiểu Cốt, sắp chết rồi…
Hắn mê man, đổ bệnh hơn một tháng trời, nhưng vẫn nắm chặt đá Nghiệm Sinh của Hoa Thiên Cốt trong tay, dẫu có hôn mê không tỉnh.
Đây đã là ngày thứ ba mươi tám sau khi Hoa Thiên Cốt bị đóng đinh Tiêu Hồn, phế đạo hạnh, róc tiên cốt, cắt đứt gân mạch, bị đày tới man hoang. Bạch Tử Họa tưởng nàng có sức mạnh Yêu Thần nên chắc chắn sẽ không sao, sẽ từ từ khỏe lại, nhưng đá Nghiệm Sinh lại ngày càng sạm đi.
Đêm nào Bạch Tử Họa cũng lo lắng.
Nàng như chỉ còn sót lại một hơi tàn, sống khắc khoải qua ngày đoạn tháng. Hắn đoán đúng sức mạnh Yêu Thần, còn sai Hanh Tức tới man hoang bảo vệ nàng, nhưng cuối cùng lại bỏ sót một điều, nàng không muốn sống nữa.
Một bóng áo xanh bay lướt qua rồi hạ xuống sân.
“Thế nào rồi?” Bạch Tử Họa vẫn ở yên đó, nhưng giọng nói lại lộ vẻ nôn nóng chưa từng có.
Sênh Tiêu Mặc do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đẩy cửa vào, bước tới trước giường, ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt trắng bệch không còn giọt máu của Bạch Tử Họa, lắc đầu buồn bã lo lắng.
“Vẫn chưa tìm thấy, Di Thần Thư đã tan thành tro bụi trong đại chiến Hãn Hải rồi.”
Nghe xong, Bạch Tử Họa không tỏ thái độ gì mà ngã quỵ xuống. Sênh Tiêu Mặc hoảng hốt, vội vàng bước lên đỡ lấy Bạch Tử Họa.
“Huynh tội gì phải thế? Cả đời này huynh chỉ có một đồ đệ, nghĩ cách đưa Tiểu Cốt ra đi, hình phạt con bé phải chịu đã đủ bù đắp tội lỗi nó gây nên rồi.”