Đúng vậy, Bạch Tử Họa cũng thừa nhận, cõi mộng này không có mặt trời, Đông Phương Úc Khanh là nguồn nhiệt trung tâm nhất ở nơi đây, như chính mặt trời của thế giới này vậy. Hắn ta luôn tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp, khiến người khác chỉ cần liếc mắt cũng ấm tới tận tâm can. Hắn ta luôn dõi theo Hoa Thiên Cốt một cách thương mến, ánh mắt tràn đầy yêu chiều. Khi ở bên Đông Phương Úc Khanh, Hoa Thiên Cốt luôn thoải mái vui vẻ, đó là niềm hạnh phúc giản đơn, viên mãn đến ngay cả người làm sư phụ như hắn cũng không thể mang tới cho nàng.
Bạch Tử Họa cuối cùng cũng hiểu tại sao đến cuối Cốt Đầu biết thân phận thật sự của Đông Phương Úc Khanh, đoán được tất cả căn nguyên và lí do mà vẫn nguyện tin tưởng hắn ta, chưa từng oán hận.
Khoảnh khắc đó, vách tường lạnh lùng đầy suy tính trong lòng Đông Phương Úc Khanh đổ tan tành.
Bạch Tử Họa bỗng thấy hâm mộ hắn ta, hắn cũng muốn nhìn thấy ảnh chiếu của mình trong giấc mơ của Hoa Thiên Cốt, nhưng nó lại chưa từng xuất hiện, có thể là vì chính bản thân hắn đã bước vào đây nên không cần ảnh chiếu nữa.
Đúng lúc này, Bạch Tử Họa bỗng cảm thấy bất an dữ dội từ phía Đông Phương Úc Khanh.
“Sao thế?”
Thần thức của Đông Phương Úc Khanh không được ổn định, giọng nói kề bên tai hắn bỗng trở nên trầm bổng lạ thường.
“Xảy ra một rắc rối nhỏ, ta phải tỉnh lại trước.”
“Rắc rối gì?”
“Yên tâm, không có gì mà ta không xử lí được. Ta phải cưỡng chế ra khỏi giấc mơ này, có thể ngươi sẽ thấy hơi khó chịu.”
Bạch Tử Họa nắm chặt hai đấm tay, bỗng cảm nhận thấy một cơn đau dữ dội buốt nhói.
“Mấy hôm nay tuy ngươi dốc sức kiếm tìm, nhưng ta biết, sâu thẳm nội tâm ngươi không muốn tìm thấy Liễm Mộng Hoa. Nếu đến cả ngươi cũng không muốn rời khỏi cõi mộng này thì hai người thoát ra thế nào đây?”
Bạch Tử Họa nghe xong bèn biến sắc.
“Đừng lưu luyến, ngươi phải nhớ, Tiểu Cốt thật vẫn đang khốn khổ chờ ngươi ở man hoang…”
Giọng Đông Phương Úc Khanh càng lúc càng xa, cuối cùng tắt hẳn.
“Sư phụ, người sao vậy?”
Hoa Thiên Cốt thấy mặt Bạch Tử Họa tái mét, vội vàng đỡ hắn lên giường nghỉ ngơi.
“Ta không sao.” Bạch Tử Họa lâm vào trầm tư, không phát hiện ra Hoa Thiên Cốt nhìn hắn, rồi lại nhìn giường, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng như thể nhớ tới điều gì đó.
Bạch Tử Họa cẩn thận suy nghĩ lời Đông Phương Úc Khanh nói trước khi đi. Quả thật có lẽ chính hắn cũng không muốn rời xa cõi mộng đẹp này, trở về thực tế buốt giá rằng hắn đã đánh mất Tiểu Cốt.
Bạch Tử Họa nhìn ra ngoài khung cửa, thở dài, rồi nhìn Hoa Thiên Cốt chăm chú.
“Tiểu Cốt, sư phụ có một chuyện cần phải nói với con.”
Hoa Thiên Cốt như cảm nhận được điều gì, cố nở một nụ cười.
“Trời đã tối rồi, sư phụ nghỉ ngơi sớm đi, có gì mai rồi nói.”
Hoa Thiên Cốt vừa dứt lời, thời tiết ngoài kia đã biến đổi, từ ráng chiều ngàn dặm, ánh nắng rải xuống mặt nước lóng lánh sắc vàng, thoắt cái đã ẩn vào đêm đen, trên không trung không thấy ngun ngút những vì sao, mà lại thấy sứa, bướm, chim bay cá lặn vờn cùng ánh sáng.
Hoa Thiên Cốt xoay người muốn đi, Bạch Tử Họa kéo lấy tay nàng.
“Tiểu Cốt, mộng dẫu đẹp đến nhường nào thì cũng có lúc phải tỉnh lại.”
Mọi âm thanh như ngưng đọng.
Hoa Thiên Cốt không ngoảnh đầu, nhưng giọng bỗng trở nên lạnh ngắt.
“Sư phụ, chúng ta ở nơi đây sẽ không bị chia cách bởi man hoang, sức mạnh Yêu thần, bất cứ người nào, bất cứ lỗi lầm không thể chuộc lại nào, không tốt ư?”
“Tốt, nhưng mọi thứ đều không phải là thật.”
Hoa Thiên Cốt quay đầu lại, trông như chực khóc: “Sư phụ, người vẫn không chịu tha thứ cho con?”
Bạch Tử Họa nhìn nàng một cách điềm tĩnh: “Tiểu Cốt, nếu con thật sự cho rằng những điều mình làm là đúng, không hề hối hận, thì trước tiên con cần tha thứ ình.”
Đừng tiếp tục chìm đắm trong tuyệt vọng nữa, phải cố sống sót, đó mới là đệ tử của Bạch Tử Họa này.
“Sư phụ…”
Đột nhiên Hoa Thiên Cốt xoay người lại, ôm chặt lấy hắn.
Nàng sai rồi, sao nàng lại không sai? Kể từ khi yêu người, nàng đã sai rồi.
Một bước sai, bước bước sai.
Hoa Thiên Cốt bỗng òa khóc, bao nỗi thống khổ tủi hờn bấy lâu đều hóa thành những chuỗi lệ tuôn rơi. Thế nhưng dù tâm trạng có bị đả kích thế nào, nàng vẫn cố gắng duy trì sự vẹn toàn của thế giới này. Bạch Tử Họa không hiểu, thế giới này với nàng mà nói không hề giống như những thế giới khác, đó là nơi ngự trị những kí ức đẹp nhất, là khoảnh khắc nàng nguyện hi sinh tất cả để giữ nó ngừng trôi.
Bạch Tử Họa bị nàng ôm nên có phần sửng sốt, nhưng thấy nàng khóc lại vui không gì sánh được. Ít nhất trong mơ, nàng cuối cùng cũng có thể vui thì cười, buồn thì khóc một cách thỏa thích.
Bạch Tử Họa vươn tay ra, đây là lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần duy nhất hắn lau những giọt lệ trên má nàng. Giọt lệ nóng hổi tới mức như làm bỏng da tay Bạch Tử Họa.
Hoa Thiên Cốt càng khóc thảm thiết, nàng vùi đầu vào hõm vai Bạch Tử Họa, nước mắt như thấm ướt cả áo hắn.
“Sư phụ…”
Hoa Thiên Cốt bỗng xao động khi nhớ tới đêm người hút máu nàng, hôn lên đôi môi nàng. Nàng lấy sự cam đảm chưa từng có để dâng đôi môi mình lên, Bạch Tử Họa khẽ thở dài, hơi nghiêng đầu, rồi đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Đó không phải là ảo giác của hắn, Tiểu Cốt trong mơ quả thật phóng khoáng hơn hiện thực nhiều. Có lẽ chỉ có ở trong này, nàng mới có thể làm chuyện mình muốn làm, muốn thứ mình muốn có, làm người mình muốn trở thành.
Thế nhưng…
“Không được, Tiểu Cốt.”
Hắn phải nói thế nào với nàng rằng điều này là sai, là điều đến nghĩ cũng không được nghĩ.
Hoa Thiên Cốt tủi thân nhìn Bạch Tử Họa.
“Sư phụ, không phải người đã nói đây chỉ là một giấc mơ của con thôi sao?”
Bạch Tử Họa lắc đầu, giọng nói vẫn vô cùng lạnh lùng: “Mơ cũng không được. Tiểu Cốt, con vĩnh viễn là đồ nhi của sư phụ.”
Hoa Thiên Cốt ngẩn ngơ lùi về phía sau, rồi nàng gượng cười, tiếng cười như tiếng giọt nước đập vào vách động, văng tung tóe trong không khí. Người nói mơ cũng không được. Dù là mơ nàng cũng không được có bất kì tình cảm nào khác với người, nếu không đó chính là đại nghịch bất đạo, trái với luân thường.
Những kỉ niệm xưa như ùa về, nàng dần nhớ ra từng chuyện một, nhớ ra từng nhát kiếm đâm xuyên qua người đau đớn thế nào, nhớ ra nước ao Tuyệt Tình thiêu da đốt thịt buốt nhói biết bao. Song nàng không sợ, mà điều nàng sợ chính là phải lầm lũi một mình nơi man hoang, nàng sợ sư phụ không cần nàng nữa!
Bạch Tử Họa nhìn bờ vai run lẩy bẩy của Hoa Thiên Cốt, hắn biết nàng đã nhận ra, nhận ra tất cả đều là giả. Thế nhưng hắn chẳng ngờ không gian xung quanh vẫn yên bình, thế giới này không hề sụp đổ, không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả, chỉ có những cánh hoa đào màu hồng phấn đã ngả sang màu đỏ, tựa như nhuốm máu mà phiêu dạt khắp mọi nơi.
“Tiểu Cốt, đưa Liễm Mộng Hoa cho sư phụ.”
“Nếu con không đưa thì sao? Nếu… con muốn giữ người ở đây mãi mãi thì sao?” Hoa Thiên Cốt cười thê lương, “Dù sao con cũng sắp chết rồi, dù sao con cũng không thấy người được nữa!”
“Không được nói bừa!” Bạch Tử Họa không kìm được lớn tiếng khiển trách, hắn nhìn thẳng vào mắt Hoa Thiên Cốt rồi thốt ra từng chữ: “Sư phụ sẽ không để con ở lại man hoang, sư phụ nhất định sẽ nghĩ cách cứu con về. Cho nên con không thể buông xuôi!”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, dù có ra khỏi man hoang thì sao? Sư phụ trơ mắt nhìn nàng bị hắt nước ao Tuyệt Tình, người đã biết bí mật chôn giấu nơi sâu nhất của nàng. Sư phụ sẽ không cần nàng nữa, nàng chỉ là nỗi nhục của sư phụ mà thôi.
Giờ sư phụ không muốn ở lại đây nữa, nếu vậy thì cứ để thế giới này sụp đổ đi!
Tiểu Cốt phất tay áo, cánh hoa anh đào bay rợp trời trở nên héo úa, từng hòn đảo nhỏ bắt đầu sụp đổ.
Bạch Tử Họa nhìn xung quanh lâm vào cảnh hủy diệt, cuối cùng lại nghẹt thở. Mọi thứ trên Tuyệt Tình điện đối với hắn cũng quan trọng như với nàng, nhưng có lẽ nàng sẽ vĩnh viễn không hiểu được. Thế giới mà nàng phá hủy, lẽ nào không phải là thế giới của hắn?
“Tiểu Cốt, dừng tay!”
Hoa Thiên Cốt gượng cười lắc đầu: “Người yên tâm, con sẽ đưa người tới cõi mộng tiếp theo, để tìm thứ người muốn tìm.”
Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại tập trung, khi nàng mở mắt ra, đóa Liễm Mộng Hoa chỉ còn bốn cánh chớp mắt đã xuất hiện trên tay nàng. Sau đó, Hoa Thiên Cốt bèn thả mình xuống từ mỏm đá Lộ Phong trên Tuyệt Tình điện mà không hề do dự, tay áo phấp phới như cánh bướm, cắm thẳng xuống biển.
“Tiểu Cốt!” Bạch Tử Họa lập tức nhảy theo.
Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại, từ từ rơi xuống dưới, như thể đóa hoa đồ mi nở rộ. Hắn cố gắng vươn tay về phía nàng, nhưng cuối cùng lại không bắt được thứ gì.
Thế gian trắng xóa một màu, hắn lại vọt lên khỏi đáy biển, rơi vào khoảng không.
...
Đông Phương Úc Khanh vừa ho ra máu vừa tỉnh lại từ mộng, cơ thể vẫn đang co giật liên hồi.
Hủ vệ bước lên ghìm hắn lại.
Ánh mắt Đông Phương Úc Khanh trống rỗng, như thể mất đi linh hồn, rất lâu sau mới từ từ hồi thần.
Hắn nhìn Hủ vệ, giọng khàn đặc: “Xảy ra chuyện gì? Ta đã nói rồi, trừ phi là chuyện vô cùng khẩn cấp, bằng không không được đánh thức ta.” Đang nói thì nghe thấy tiếng đá nổ ầm ầm ngoài kia như thể động đất núi lở.
Đông Phương Úc Khanh đi ra ngoài, đứng trên tầng hai có thể thấy trong đình viện cách đây không xa mây đen bao phủ, sấm vang rền vang, là Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc đang ra sức phá trận.
Giọng Hủ vệ lạnh tanh: “Các chủ, hai người này tự tiện xông vào Dị Hủ các, nếu chúng ta không làm gì thì chả mấy chốc bọn họ sẽ phá được trận pháp. Nhưng nếu khởi động trận pháp, chắc chắn hai người đó sẽ chết trong đây. Xét thân phận của hai người họ, cộng thêm mối quan hệ với Bạch Tử Họa, thuộc hạ không thể quyết định, bởi vậy mới đánh thức Các chủ.”
Đông Phương Úc Khanh nhìn bọn họ từ đằng xa, cũng có phần tức giận, vì bọn họ mà Đông Phương Úc Khanh này lãng phí một cánh Liễm Mộng Hoa, vốn có thể ngắm Cốt Đầu từ xa thêm một khoảng thời gian nữa. Đông Phương Úc Khanh thở dài bất lực, phất tay, trận pháp được hóa giải ngay lập tức.
Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc tới trước mặt hắn.
Tu vi của hai người chỉ dưới Bạch Tử Họa, dõi khắp Lục giới cũng khó thấy đối thủ. Nhưng hợp lực xông vào Dị Hủ các vẫn khiến hai người họ gặp không ít khó khăn, Ma Nghiêm còn bị thương nặng.
“Dị Hủ Quân, giao sư đệ ta ra đây!”
Ma Nghiêm liên tục ép hỏi Sênh Tiêu Mặc mới biết Bạch Tử Họa tới Dị Hủ các, hơn nữa Bạch Tử Họa đã lâu không về, ông ta lại càng lo lắng, quyết xông vào đây. Sênh Tiêu Mặc không ngăn nổi, cũng đành phải xông vào theo.
Đông Phương Úc Khanh tỏ vẻ lịch sự: “Thế tôn, Nho tôn giá lâm, không tiếp đón được từ xa. Giờ Tôn thượng đang ở trong phòng, có điều không được làm phiền.”
Ma Nghiêm nghe vậy phi ngay vào bên trong, nhìn thấy Bạch Tử Họa đang nhắm nghiền hai mắt, nằm trên giường, mặt mày không khỏi biến sắc.
“Sư đệ!”
Cơ thể Đông Phương Úc Khanh chưa hồi phục từ việc thoát ly thần hồn, vẫn đứng một bên ho khan không ngừng.
“Tôn thượng không sao, chỉ là nhập vào giấc mơ của người khác thôi, ta tin chẳng bao lâu người sẽ tỉnh lại.”
Ma Nghiêm kiểm tra mạch tượng của Bạch Tử Họa, rồi lại thấy đóa Liễm Mộng Hoa hắn đang nắm trong tay, bụng biết lời Đông Phương Úc Khanh nói là thật, lúc này mới thở phào. Nhưng ngay sau đó lại nổi giận.
“Đệ ấy tới Dị Hủ các, lẽ nào để đổi lấy Liễm Mộng Hoa vào cõi mộng của Hoa Thiên Cốt?”
“Đúng vậy.”
“Làm bừa! Lẽ nào đệ ấy không biết chuyện này nguy hiểm nhường nào ư?” Ma Nghiêm nổi giận lôi đình, hơn nữa lại đang bị thương nặng, suýt thì ngất đi.
Sênh Tiêu Mặc vội vàng đỡ ông ta: “Đại sư huynh, chưởng môn sư huynh tự có tính toán.”
Ma Nghiêm lắc đầu không thể tin: “Đệ ấy lại vì một đứa nghiệt đồ mà làm tới nước này...” Ma Nghiêm bỗng nhớ ra điều gì, gườm gườm nhìn Đông Phương Úc Khanh: “Đệ ấy đã trao đổi gì với Dị Hủ các?”
Đông Phương Úc Khanh mỉm cười lắc đầu: “Xin lỗi, đây là bí mật giữa Tôn thượng và Dị Hủ các, không thể tiết lộ.”
“Ngươi!” Ma Nghiêm tức tới độ muốn ra tay với Đông Phương Úc Khanh, Đông Phương Úc Khanh vẫn đứng yên đó, Sênh Tiêu Mặc vội vàng giữ Ma Nghiêm lại.
“Sư huynh vẫn đang trong mơ.”
Lúc này Ma Nghiêm mới tạm bình tĩnh, hiện giờ sự an toàn của Bạch Tử Họa mới là điều quan trọng nhất. Từ khi Bạch Tử Họa trúng độc, Hoa Thiên Cốt trộm thần khí, mọi việc ở Trường Lưu càng ngày càng loạn. À không, kể từ ngày Hoa Thiên Cốt nhập môn, tất cả đã dần mất khống chế rồi.
“Khi nào đệ ấy mới tỉnh?”
“Khi những cánh Liễm Mộng Hoa rụng hết, Tôn thượng tìm thấy thứ người muốn tìm thì ắt sẽ tỉnh lại.”
Đông Phương Úc Khanh đang nói thì Liễm Mộng Hoa bỗng tỏa sáng, cánh hoa thứ tư bồng bềnh rơi.
...
Quanh đây người đông nghìn nghịt, ồn ã náo nhiệt.
Bạch Tử Họa đứng giữa dòng người, tìm khắp mọi nơi nhưng vẫn không thấy tung tích của Hoa Thiên Cốt đâu.
Một trăm ba mươi hai vạn bảy nghìn ba trăm chín mươi lăm, một trăm ba mươi hai vạn bảy nghìn ba trăm chín mươi sáu, một trăm ba mươi hai vạn bảy nghìn ba trăm chín mươi bảy...
Mây đen mịt mùng che phủ cả biển trời. Nơi đây chân thật tới lạ thường, nếu không phải vẫn đang đếm nhẩm thì Bạch Tử Họa thật sự cũng sẽ hoài nghi rằng phải chăng mình đã tỉnh lại, và giờ đang đứng trên một con đường lớn bình thường.
Tuy là một thôn trấn không có gì đặc biệt, nhưng giấc mơ này khác nhiều với giấc mơ đầu tiên. Giấc mơ đầu tiên không xây dựng theo quy luật có sẵn trong tự nhiên, bốn mùa hỗn loạn, không gian đảo ngược, nhân vật phức tạp, cái gọi ổn định chỉ là bề nổi. Còn thế giới này, hoàn toàn như đúc một khuôn từ thế giới thực. Thế nhưng những điều đó không quan trọng, điều quan trọng là Liễm Mộng Hoa ở đâu, Tiểu Cốt ở đâu.
Bạch Tử Họa tìm ở vùng lân cận mấy ngày liền, thời gian ban ngày và ban đêm ở nơi này khớp hẳn với tính toán của hắn, không hề tăng nhanh hay chậm lại.
Điều này khiến Bạch Tử Họa có phần sốt ruột, bởi nó có nghĩa là hắn và Tiểu Cốt đã hôn mê rất nhiều ngày rồi. Hắn có Dị Hủ các chăm sóc sức khỏe, nhưng đối với Hoa Thiên Cốt mà nói, mất ý thức ở man hoang đồng nghĩa với nguy hiểm. Thời gian cứ kéo dài, dù là Hanh Tức cũng rất khó bảo vệ nàng chu toàn. Nhưng may mắn thay, cõi mộng vẫn chưa sụp đổ, chí ít nó cũng cho biết Tiểu Cốt vẫn còn sống, đá Nghiệm Sinh vẫn còn sáng.
Bạch Tử Họa lại tìm thêm mấy ngày nữa, thế giới này quá thật, quá rộng lớn, nếu Tiểu Cốt có ý không muốn để hắn tìm thấy thì hắn chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Bạch Tử Họa đứng trên đường tập trung suy nghĩ, muốn tìm ra manh mối nào đó. Đột nhiên hắn phát hiện, trong cửa hàng bán bánh ngọt chỉ có vị Hoa Thiên Cốt thích ăn. Hắn hơi nhướn mày, bỗng giác ngộ, thực ra Tiểu Cốt chính là thế giới này, thế giới này đâu đâu cũng là Tiểu Cốt, từng con người trên đường đều là tai là mắt, là môi, là lưỡi của Tiểu Cốt.
Bạch Tử Họa đứng nguyên tại chỗ, nói không hề lớn tiếng:
“Tiểu Cốt, ra đi, đừng để sư phụ không tìm thấy...”
Thế gian như chững lại nửa giây, bước chân vội vã của người qua đường cũng gượng gạo trong khoảnh khắc, nhưng lập tức lại khôi phục như thường.
Sau đó, Bạch Tử Họa nhìn thấy Hoa Thiên Cốt.
Nàng xuyên qua dòng người, mặc chiếc áo gai vải thô, miệng mỉm cười, tay dắt một bé gái, vừa dạo phố xá vừa trò chuyện. Bên cạnh nàng là một người đàn ông, tay dắt một đứa bé trai. Người đàn ông đó thỉnh thoảng lại nói thầm với nàng điều gì. Đứa bé gái không đi được nữa, ôm lấy chân người đàn ông, người đó bèn ẵm con bé lên vai, để con bé cưỡi trên cổ mình.
Bé gái vui vẻ khua đôi tay, bé trai lại kéo tay Hoa Thiên Cốt, chỉ vào gánh kẹo hồ lô bên cạnh, đòi mua bằng được.
Bạch Tử Họa đứng sững ở đó, cho tới khi gia đình bốn thành viên cầm kẹo hồ lô đi lướt qua người hắn, Bạch Tử Họa vẫn hóa đá. Hoa Thiên Cốt như không hề quen biết Bạch Tử Họa, lướt qua người hắn, tay còn nắm tay người đàn ông khác.
Bạch Tử Họa thấy sống lưng mình lạnh toát.
Hóa ra, trong giấc mơ này nàng không muốn yêu hắn nữa, nàng muốn lấy chồng lập gia đình như một người bình thường, có một đôi trai gái, sống yên vui cả đời.
Thế nhưng, chuyện này sao có thể...
“Tiểu Cốt!”
Hắn cất tiếng gọi, Hoa Thiên Cốt chậm rãi quay người lại, nhìn hắn đầy khó hiểu. Cả gia đình cũng quay lại, Bạch Tử Họa nhận ra dáng vẻ của bọn họ đã khác vừa nãy.
Có lẽ với Hoa Thiên Cốt mà nói, nàng chỉ mong ước có một gia đình như thế, nhưng không chắc chắn mình sẽ lấy ai, con mình sẽ như thế nào.
“Mọi thứ chỉ là mơ thôi, đi cùng sư phụ!” Nhưng Hoa Thiên Cốt vẫn ngơ ngác nhìn hắn, rồi lại nhìn chồng mình, lắc đầu không biết làm sao, định xoay người bỏ đi.
Tâm trạng Bạch Tử Họa chùng xuống, hắn tưởng nàng vẫn nhớ mình là Tiểu Cốt, chí ít còn giữ lại chút lí trí. Nhưng hiển nhiên nàng đã chìm vào giấc mơ quá sâu, nguyện lừa mình dối người.
Hoành Sương kiếm lập tức tuốt khỏi vỏ, tay Bạch Tử Họa cầm chuôi kiếm, chĩa thẳng về phía gia đình kia. Hắn biết Hoa Thiên Cốt đã quên tất cả, chỉ chém nát những ảo ảnh kia có lẽ mới có thể khiến nàng tỉnh táo lại.
Cảm nhận được sát ý của hắn, Hoa Thiên Cốt bắt đầu đề phòng. Chỉ trong chớp mắt mọi người trên đường đều ngừng lại, quay hết về phía Bạch Tử Họa, bắt đầu tấn công hắn. Nhưng pháp thuật chiêu thức của Hoa Thiên Cốt đều do hắn đích thân truyền dạy, thế gian này không có ai hiểu đồ đệ của mình hơn hắn, sao hắn không giải được?
Khi Bạch Tử Họa dễ dàng đánh bại đám người ấy, kiếm tới ngay trước mắt, Hoa Thiên Cốt thảng thốt che chắn cho chồng và hai con, ánh mắt tràn ngập sợ hãi và khẩn nài.
Bạch Tử Họa chưa từng giơ kiếm một cách khó khăn đến vậy, trước giờ hắn không phải là kẻ mềm lòng, khi đó đối diện với Hoa Thiên Cốt vẫn có thể xuống tay được, huống hồ giờ chỉ là vài ảo ảnh ma chướng. Thế nhưng một nơi nào đó sâu thẳm trong tim khiến lần giơ kiếm này có một sự thiếu tự tin chưa từng có.
Vì sao? Hắn sao có thể bị những thứ giả dối trong cõi mộng này mê hoặc, ánh mắt Bạch Tử Họa lạnh đi, tay sáng chói, kiếm khí chém thẳng ba người khiến họ bay phất phơ rồi tan biến. Hoa Thiên Cốt gào khóc, bất lực dang tay ra muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng lại không bắt được bất cứ thứ gì.
Bạch Tử Họa không hé nửa lời, ôm lấy nàng, mặc nàng ra sức giãy giụa, đánh liên hồi lên người hắn. Nàng cắn mạnh lên cánh tay hắn, đôi mắt tràn ngập căm thù và phẫn nộ ấy như thể hắn chính là người đã hại nàng nhà tan cửa nát.
Bạch Tử Họa không ngừng tự nhủ, đây chỉ là mơ mà thôi, tất cả không phải thật, kể cả nỗi đau của nàng, sự giận dữ của nàng. Hắn tưởng bản thân không để ý bất cứ điều gì, thế nhưng, hắn vẫn không chấp nhận nổi việc nàng hận hắn, quên hắn.
Hoa Thiên Cốt khóc mãi trong lòng Bạch Tử Họa, khóc mãi khóc mãi, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Bạch Tử Họa tìm thấy Liễm Mộng Hoa trên người nàng, bọn họ lại bước vào cõi mộng tiếp theo. Bạch Tử Họa chỉ hi vọng cõi mộng tiếp theo là một thế giới hoàn toàn mới, nàng đã quên đi cõi mộng tàn khốc trước đó, quên cả sự lạnh lùng tàn nhẫn của hắn.
Trong dòng nước biển lạnh lẽo hắn ôm chặt Hoa Thiên Cốt, hắn sợ nàng lại rời xa hắn, không tìm thấy đâu.
Hắn sẽ không bao giờ để nàng rời xa mình nữa.
…
Trúc Nhiễm ngồi lẳng lặng trước giường, nhìn Hoa Thiên Cốt đương mê man. Lúc bắt đầu tính mạng ấy chỉ còn hấp hối, thậm chí có một đêm đã ngừng thở, gã mất bao công sức mới kéo được nàng về từ Quỷ môn quan. Không biết vì sao, khoảng thời gian gần đây nàng bắt đầu hồi phục từng bước, có thể uống chút nước nóng, vết thương trên người cũng dần kết vảy.
Trúc Nhiễm là người cực kì cố chấp, từ rất lâu trước kia đã vậy rồi, chỉ cần là chuyện gã muốn làm thì nhất định có thể làm được; chỉ cần là thứ gã muốn, nhất định có thể nghĩ ra cách lấy được. Đối với Hoa Thiên Cốt, hắn không cứu thì thôi, nhưng một khi đã quyết định cứu, tuyệt đối sẽ không cho phép nàng chết trước mắt mình.
Hoa Thiên Cốt hồi phục một cách nhanh chóng, quả thật một phần rất lớn là nhờ sự cứu chữa, chăm sóc của Trúc Nhiễm. Tuy gã không tốt đẹp gì lại lạnh lùng, cộc cằn, nhưng khi chăm sóc người khác còn cẩn thận tỉ mỉ hơn bất cứ ai. Đối với vết thương do nước ao Tam Sinh tạo thành với nàng, không ai có kinh nghiệm hơn gã.
Thú Hanh Tức dần dà không còn giữ lòng đối địch với gã nữa, còn bắt rất nhiều con mồi về cảm ơn gã. Gã cũng không hề khách sáo, nhận cho bằng hết.
Trúc Nhiễm vốn tưởng rằng với tốc độ này, Hoa Thiên Cốt đã phải tỉnh lại từ lâu rồi, nhưng nàng vẫn mê man. Mới đầu Trúc Nhiễm cho rằng vết thương quá nặng, nhưng dần dà, gã nhận ra không phải, có người bước vào giấc mơ của nàng.
Dẫu sao đây cũng là chuyện tốt, Hoa Thiên Cốt vẫn còn sức nằm mơ, tức là tạm thời chưa chết được. Nhưng thời gian có phần quá lâu rồi, đã rất nhiều ngày liên tiếp, gã có dùng cách nào cũng không thể gọi nàng dậy.
Trúc Nhiễm bắt đầu có chút sốt ruột, quân cờ gã nhặt về, nếu ngay cả việc đánh đi cũng không xong thì còn giá trị lợi dụng gì với gã nữa đây? Nếu nàng cứ mãi mê man hay đắm chìm trong mộng, lẽ nào gã cứ nuôi nàng cả đời như thế?
Trong cơn mê, nàng thỉnh thoảng còn hé miệng lẩm bẩm, tuy không phát ra tiếng nhưng Trúc Nhiễm biết nàng đang gọi sư phụ. Trúc Nhiễm hoài nghi người nhập mộng là Bạch Tử Họa, nhưng lại không nghĩ ra lí do hắn làm vậy. Có điều chắc chắn không thể nghi ngờ, đây là cơ hội tuyệt vời đến không thể tuyệt vời hơn.
Trúc Nhiễm xao động, dao găm đã đặt trên cổ Hoa Thiên Cốt. Chỉ cần ấn nhẹ một cái, cắt đứt yết hầu của nàng thì có thể thông qua nàng mà giết Bạch Tử Họa đang trong cõi mộng kia. Đây là cơ hội rất nhiều người đợi cả đời cũng không được, đối với gã, cơ hội này cũng sẽ không có lần thứ hai.
Mắt Trúc Nhiễm lóe sáng, gã do dự, nhưng sát ý đã dần biến mất. Người con gái trước mắt này đâu đâu cũng là bí ẩn, là chìa khóa mở cánh cổng man hoang. Gã sẽ không vì thù hận mà chặt đứt đường sống của mình, dẫu đó là mối hận không đội trời chung.
Cuối cùng Trúc Nhiễm thu dao lại.
Phải, gã chính là một người như thế. Mà Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa cũng chưa từng biết, sinh mạng của hai người đã từng phụ thuộc vào một suy nghĩ của Trúc Nhiễm.