Đúng lúc này, Vệ Tích lại đưa một phong thư của Vân Ẩn tới.
Thì ra sau khi cái chết của Trừng Uyên được loan truyền trên tiên giới, Vân Ẩn mới nhớ ra nửa năm trước, một vị trưởng lão của Mao Sơn cũng bị giết hại y như thế, có điều mọi người vẫn cho rằng đó là yêu ma báo thù, nuốt cả tim phổi. Giờ ngẫm lại, có lẽ cùng một kẻ gây ra.
Biết Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt đang điều tra chuyện này, Vân Ẩn vội vàng nhờ mọi người đưa thư tới Thiều Bạch môn.
Hoa Thiên Cốt bỗng hiểu ra, nàng vẫn luôn coi Nhạn Đình Sa, Trừng Uyên ở thế đối địch với hung thủ, nhưng có lẽ giữa bọn họ không có quá nhiều liên can, mà chỉ là hai người trong vô số người hung thủ giết mà thôi.
Nếu vậy, chắc chắn kẻ đó không chỉ giết có ba người này.
Hoa Thiên Cốt nhờ Lạc Thập Nhất, Vân Ẩn và Đường Bảo điều tra kĩ lưỡng, quả nhiên lại phát hiện ra mấy nạn nhân. Một năm trước, chưởng môn Tùng Lệ của Vương Ốc sơn lâu không xuất quan cũng bị giết tương tự như vậy, ngoài ra còn có Tường Vũ La Hán, Thiên Tướng Ẩn Nã.
Lúc này Hoa Thiên Cốt mới nhận ra tên hung thủ này đáng sợ tới nhường nào, nạn nhân bị kẻ đó giết đã hơn mười người, đã vậy còn đều có chút danh tiếng trên tiên giới.
Thế nhưng vì sao?
Vì sao lại giết những người đó? Nếu có nhiều nạn nhân thì khả năng hạ sát vì thù riêng không nhiều.
Giết người không liên can?
Lẽ nào hung thủ là kẻ điên? Vậy sao hắn lại chọn ngẫu nhiên những nạn nhân này?
Hoa Thiên Cốt nghĩ nát óc, bỗng thấy bị sư phụ ném vào nghĩa trang lúc nửa đêm đi trừ yêu diệt quái còn dễ hơn nhiều.
Bạch Tử Họa nói: “Giết liên tiếp bao nhiêu người như thế, hơn nữa những người này đều có danh tiếng không nhỏ, con đã từng nghĩ, vì sao tới tận sau khi Trừng Uyên chết, những chuyện này mới dần được hé lộ?”
Hoa Thiên Cốt giật mình, chính xác, bao nhiêu người chết mà không một ai phát hiện, dẫu có điều tra thì cũng âm thầm tiến hành. Nếu không phải xảy ra chuyện của Trừng Uyên thì mọi chuyện vẫn sẽ bị giấu kín. Tại sao lại phải bưng bít? Trừ phi trong đó có bí mật không thể nói với ai.
Hoa Thiên Cốt tiếp tục điều tra về phía người bị hại thì mới phát hiện ra, nạn nhân hầu như đều từng làm chuyện thất đức bất nghĩa.
Tùng Lệ chưởng môn bị giết trong lúc bế quan, khi phát hiện ra thi thể thì bên cạnh còn có vài xác chết thiếu nữ bị làm nhục tới chết, nói là bế quan, thực chất lại hoang dâm vô độ. Còn Nhạn Đình Sa trước giờ luôn nghiêm khắc với đệ tử, nghiêm cấm thất tình lục dục, đệ tử mất đi trinh tiết sẽ bị xử tử theo môn quy, nhưng bản thân lại dây dưa với vô số đàn ông. Còn Trừng Uyên, vì muốn được làm chưởng môn Ngọc Trọc mà lén hại sư phụ của mình.
Càng điều tra, càng liên đới nhiều người. Một khi những chuyện này bị đưa ra ánh sáng, bản phái nhất định sẽ mất hết thể diện. Bởi vậy rất nhiều môn phái dù trước đó có hiềm nghi, nhưng sau khi tra ra những chuyện này cũng không tiếp tục nữa, càng không dám nói với bên ngoài.
Chuyện đã nghiêm trọng tới nước này, Bạch Tử Họa cần gặp Đế quân, bèn rời khỏi Thiều Bạch môn trước. Còn Hoa Thiên Cốt quyết định lấy cái chết của Nhạn Đình Sa làm điểm đột phá, ở lại Thiều Bạch môn điều tra sâu thêm. Dẫu sao ở nơi này dù là hiện trường giết người hay thi thể đều được giữ gìn nguyên vẹn ở mức tối đa, hơn nữa cũng rất khó khăn để thâm nhập vào được các môn phái khác.
Nhưng điều này lại khiến Đường Bảo cực kì nôn nóng, “Cốt Đầu, không phải cha bảo mẹ đừng tách khỏi Tôn thượng ư?”
“Không sao đâu, nơi này có bao nhiêu chị gái xinh đẹp bảo vệ ta như thế, không cần lo.”
Đệ tử của Thiều Bạch môn ai cũng thích Hoa Thiên Cốt, bình thường nếu không tặng quần áo đẹp thì sẽ tranh nhau tết bím và tô son trát phấn cho nàng, y như chơi búp bê.
Hoa Thiên Cốt chỉ kể chuyện của Nhạn Đình Sa ình Vệ Tích. Khi biết nguyên nhân cái chết của sư phụ, mặt Vệ Tích trắng bệch.
“Thiên Cốt, tỷ tỷ có một thỉnh cầu quá đáng, mong muội đừng nói chân tướng sự việc với đệ tử khác, nếu không môn phái này nhất định sẽ đại loạn.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu, nàng biết đối với đệ tử mà nói, sự tồn tại của Nhạn Đình Sa như một vị thần, một khi hình tượng sụp đổ, chắc chắn sẽ tạo nên ảnh hưởng cực lớn.
Thế nhưng điều nàng nghĩ mãi không ra, động cơ của hung thủ khi gây ra mọi chuyện lẽ nào chỉ là trừ gian diệt bạo giương cao ngọn cờ chính nghĩa? Dường như có chỗ nào đó không đúng.
Đêm khuya, Hoa Thiên Cốt canh ở một nơi không xa phòng Vệ Tích, ẩn mình vào màn đêm. Đợi tới khi sắp ngủ gật đến nơi thì Vệ Tích mới đẩy cửa, lén lút ra khỏi Thiều Bạch sơn.
Hoa Thiên Cốt toét miệng cười, lập tức theo sau.
Nàng vốn nghi ngờ sư huynh của Trừng Uyên, Trừng Tịch, nhưng khi Nhạn Đình Sa chết ông ta lại đang ở đỉnh Ngọc Trọc, rất nhiều người có thể làm chứng. Mà khi Trừng Uyên chết, Vệ Tích lại vừa hay đại diện Thiều Bạch môn tới tham dự. Hai năm trước, tới tận khi Nhạn Đình Sa bị giết, Vệ Tích vẫn luôn thăm thú ở bên ngoài, không ai có thể xác định Vệ Tích có chứng cớ ngoại phạm. Mặt khác Hoa Thiên Cốt còn điều tra ra, sở dĩ Vệ Tích rời khỏi Thiều Bạch môn chu du bên ngoài, là vì Nhạn Đình Sa đã giết người nàng ta yêu.
Vệ Tích là đệ tử Nhạn Đình Sa yêu thương nhất, Nhạn Đình Sa không cho phép nàng ta vì tình cảm mà phản bội sư môn nên đã giết người yêu của Vệ Tích. Vệ Tích không thể cãi lời thầy, chỉ có thể trơ mắt nhìn người yêu chết. Có thể tưởng tượng, một khi nàng ta vô tình biết chân tướng Nhạn Đình Sa nhập nhằng với bao nhiêu đàn ông thì sẽ bị đả kích đến nhường nào.
Chuyện chỉ vậy thì còn có lí, nhưng nếu đúng thì tại sao nàng ta phải giết mấy người Trừng Uyên, và nàng ta đã làm như thế nào?
Hoa Thiên Cốt đi theo Vệ Tích ra khỏi Thiều Bạch môn, tới trước một phần mộ đơn côi nơi hoang mạc, lại thấy Vệ Tích quỳ xuống khóc nấc lên đau đớn, vạn phần thảm thiết.
“Vệ Tích tỷ tỷ.” Hoa Thiên Cốt cũng thấy buồn, chậm rãi bước ra.
Vệ Tích kinh ngạc nhìn nàng, vội vàng lau nước mắt.
“Thiên Cốt…”
“Sư phụ tỷ đã giết người đó phải không?”
“Phải, nhưng muội hãy tin ta, ta không giết sư phụ.”
“Muội biết.” Hoa Thiên Cốt gật đầu, trông dáng vẻ hiện giờ của Vệ Tích cũng biết nàng ta vừa mới biết mọi chuyện, đau xót vì cái chết không đáng của người yêu.
“Tỷ đừng hận sư phụ của mình, bà ấy cũng bị tổn thương vì tình cảm, bởi vậy mới buông thả bản thân. Nhưng có lẽ bà ấy muốn bảo vệ ọi người, nên mới không cho ai tiếp cận một người đàn ông nào. Có thể tự sâu thẳm nội tâm, bà ấy cũng luôn đau khổ và giằng xé.” Hoa Thiên Cốt thử an ủi Vệ Tích.
Vệ Tích gật đầu, lau nước mắt: “Dù sao sư phụ cũng nuôi nấng tỷ khôn lớn, nếu không có người tỷ đã sớm chết rồi. Kẻ hại bà, tỷ quyết không bỏ qua!”
Manh mối bị đứt thêm lần nữa, tâm trạng Hoa Thiên Cốt lại tuột dốc. Về phòng thấy Đường Bảo vẫn đang ngủ, nàng không khỏi lắc đầu cười.
“Đường Bảo! Con sâu lười!”
Hoa Thiên Cốt chọc lên cái bụng béo nung núc của Đường Bảo, chọc chọc chọc, rồi lại tiếp tục chọc. Đường Bảo bị chọc mãi vẫn không động đậy gì, Hoa Thiên Cốt bỗng thấy lạ.
“Đường Bảo! Đường Bảo!”
Nhưng dẫu nàng có gọi thế nào, hét thế nào, đẩy qua đẩy lại thế nào, Đường Bảo như thể lâm vào hôn mê, không chịu tỉnh lại.
Hoa Thiên Cốt như nghẹt thở, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, cẩn thận quan sát, nhưng trên người Đường Bảo không hề có lấy một vết thương, nhiệt độ cơ thể và hô hấp hết thảy đều rất bình thường, dường như chỉ đang ngủ mà thôi.
“Đường Bảo, đừng làm ta sợ.”
Tay Hoa Thiên Cốt khẽ run, ra sức truyền nội lực cho Đường Bảo, nhưng nó vẫn không có chút phản ứng nào.
Hoa Thiên Cốt hoảng hốt thật sự, vội vàng đưa Đường Bảo rời Thiều Bạch môn tìm Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa vừa xuống Cửu Trùng Thiên đã thấy một quả cầu nhỏ màu xanh đột nhiên nhào vào lòng mình.
“Sư phụ! Đường Bảo sắp chết rồi!” Hoa Thiên Cốt như chực khóc, bàn tay nhỏ bé run lẩy bẩy đưa Đường Bảo tới trước mặt Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa đưa tay kiểm tra, có phần dở khóc dở cười.
“Đường Bảo không sao, chỉ vì đại kiếp sắp đến nên mới rơi vào trạng thái ngủ sâu mà thôi, nó đang tích trữ năng lượng để thuận lợi độ kiếp.”
“Đại kiếp sắp đến?”
Bạch Tử Họa gật đầu: “Người tu tiên đều phải trải qua thiên kiếp, địa kiếp, tử kiếp, vãng sinh kiếp, đủ các loại kiếp mới có thể tu thành chính quả, yêu cũng vậy, linh trùng là một loại yêu. Chỉ có điều vì cách thức tu luyện mà tiến triển không giống, kiếp nạn phải trải qua cũng khác nhau.”
“Ý sư phụ là, nếu Đường Bảo qua được kiếp này thì có thể trở nên mạnh hơn ạ?”
“Đối với linh trùng mà nói, trải qua kiếp này là có thể thay da đổi thịt. Đợi khi Đường Bảo tỉnh, có lẽ đã mọc cánh rồi.”
Hoa Thiên Cốt vô cùng sửng sốt, mãi lâu mới phản ứng lại, sung sướng như muốn nhảy cẫng lên: “Mọc cánh! Đường Bảo nhà ta sắp hóa bướm rồi!”
Bạch Tử Họa khẽ mỉm cười: “Vốn dĩ Đường Bảo độ kiếp này thì nên tìm một nơi bí mật để không bị làm phiền, nhưng có lẽ nó không muốn xa con quá lâu.”
“Sư phụ, kiếp này rất nguy hiểm ạ?”
Bạch Tử Họa lắc đầu rồi đáp: “Nhưng con cũng phải chăm sóc Đường Bảo chu đáo, giúp nó an toàn vượt qua kiếp nạn này.”
“Dạ, dạ.” Hoa Thiên Cốt sung sướng đưa Đường Bảo lên thơm mạnh mấy cái.
“Sư phụ, chúng ta đi thẳng tới Mao Sơn đi, con đã nhờ Vân Ẩn sắp xếp lại những manh mối của vụ án này rồi, hung thủ không phải Vệ Tích mà là một người khác.”
Bạch Tử Họa gật đầu, hai thầy trò bay thẳng tới Mao Sơn. Hoa Thiên Cốt vừa chạm đất, lập tức đi tìm một chiếc hộp tinh xảo làm bằng gỗ đàn, lót thêm vải mềm rồi đặt Đường Bảo vào trong đó. Nhìn cơ thể trong suốt và vẻ ngủ say kia, Hoa Thiên Cốt bỗng thấy có phần bùi ngùi và sung sướng.
Vân Ẩn đưa toàn bộ manh mối cụ thể của các vụ án đã được sắp xếp đâu ra đấy vào phòng Hoa Thiên Cốt, rồi lại không nhịn được xoa cái đầu bánh bao của nàng.
“Sao chẳng lớn hơn tẹo nào thế này! Mọi thứ đều ở đây, người có cần đệ tử giúp không?”
Hoa Thiên Cốt cười tít mắt đáp: “Tạm thời không cần, sư phụ đưa ta ra ngoài rèn luyện là hi vọng ta không chỉ mạnh lên, mà còn phải khôn lên. Ta xem trước đã, tới khi gặp chuyện không tài nào nghĩ ra nổi sẽ tìm người giúp.”
“Dạ, vậy người có muốn ăn…”
“Cháo củ sen.” Hoa Thiên Cốt tiếp lời.
Hai người nhìn nhau cười.
Hoa Thiên Cốt cẩn thận nghiên cứu hoàn cảnh của từng nạn nhân, kẻ thù, tình huống khi chết. Tra xem từng bằng chứng, lời khai của những người khác, thông tin chất đầy trong đầu như núi, loạn cào cào cả lên, nhưng vẫn không tìm được manh mối có thể liên kết tất cả mọi người lại với nhau.
Hơn nữa động cơ của hung thủ cũng rất khó hiểu, bề ngoài là thay tiên giới thanh trừ hủ bại, có gì đó từa tựa như thay trời hành đạo, nhưng nếu là vậy thật, thì tại sao lại giết những người đó trong im lặng?
Dù có ném thi thể của Trừng Uyên trước toàn bộ quan khách, nhưng hung thủ không hề công bố hành vi xấu xa của ông ta với mọi người. Hoa Thiên Cốt tự đặt bản thân vào vị trí của hung thủ rồi nghĩ, nếu mình cực kì mong muốn được hành hiệp trượng nghĩa thì chắc chắn sẽ khiến những kẻ đó chết không còn thể diện, bằng không cũng không thể đánh hồi chuông cảnh cáo, cảm hóa người đời. Do đó, nàng vẫn cho rằng, thực chất hung thủ làm vậy là vì thù riêng, quyết trả thù cho hả giận.
Mà đã là thù riêng, thì giữa những người này chắc chắn có một mối liên hệ chung.
Thế nhưng đó là mối thù gì mà liên lụy bao nhiêu người đến vậy? Hầu như phủ khắp tới các môn phái trên tiên giới.
Hoa Thiên Cốt cảm thấy chỉ cần nàng ngẫm ra điều này thì có thể biết được động cơ giết người của hung thủ, càng tiến gần thêm một bước nữa tới việc tìm ra hung thủ là ai.
Thế nhưng Hoa Thiên Cốt tự nhốt mình trong phòng mấy ngày mấy đêm vẫn không tìm ra manh mối nào. Ngoài việc nạn nhân đều là những vị đức cao vọng trọng trên tiên giới, thì dường như không hề có mối liên hệ chung nào, hơn nữa phần lớn còn không quen thân, có những người thậm chí chưa từng gặp nhau.
Không thể tìm được nút giao trong thực tế thì chỉ có thể tìm trong lỗi lầm của họ.
Hoa Thiên Cốt liệt ra từng nguyên nhân cái chết của nạn nhân mà hung thủ cho rằng đó là tội không thể tha, muốn tìm ra quy luật trong đó, cuối cùng mắt Hoa Thiên Cốt cũng lóe sáng, sau đó phấn khởi chạy đi tìm Vân Ẩn.
“Vân Ẩn, ta phát hiện ra một điểm quan trọng ở ngay trong cái chết của sư huynh Nghê Mạn Thiên. Trước gã ta, tội của nạn nhân dần giảm đi, khi tới lượt gã ta, cả đời hầu như chưa từng làm ra tội lỗi gì quá lớn lao, chẳng qua chỉ say rượu làm ầm ĩ rồi khiến vài người bị thương mà thôi, khi ấy cũng đã xin nhận lỗi rồi, nhưng vẫn bị hung thủ giết.”
“Ý của người là?”
“Có thể thấy hung thủ không chỉ phán tội rồi giết ngay, mà còn có một thước đo nữa, thế nhưng tiêu chuẩn của hung thủ ngày một giảm, cũng có nghĩa những kẻ ác phù hợp với điều kiện thanh trừ của hung thủ ngày càng ít đi, tội của người này không lớn, thậm chí chỉ là một đệ tử bình thường trong môn phái. Nhưng kể từ sau người này, hung thủ bắt đầu hạ sát những kẻ có tội nặng như trưởng lão phái Mao Sơn chúng ta, chưởng môn Trừng Uyên, Nhạn Đình Sa, có nghĩa, khi hung thủ không tìm được kẻ phù hợp với điều kiện giết người của mình, sự căm phẫn không hề tiêu tan mà lại tạo ra một thước đo mới, lại bắt đầu giết những người tội nghiệt nặng nề, trong quá trình đó, hung thủ cũng có gì đó từa tựa như thay trời hành đạo, bởi vậy Trừng Uyên chưởng môn chết dưới con mắt của bao nhiêu người, ta cảm thấy nếu hung thủ lại ra tay nữa, có thể sẽ công khai nguyên nhân ọi người biết, khiến đối phương thân bại danh liệt.”
Vân Ẩn gật đầu tán thành, “Nhưng chỉ biết điều này cũng không có ích gì, yếu tố quan trọng vì sao hung thủ lại muốn giết những người đó vẫn chưa tìm ra.”
“Có điều chúng ta biết diễn biến tâm lí của hung thủ, nếu vậy phạm vi điều tra sẽ được thu hẹp, chỉ cần tìm ra thước đo giết người của hung thủ trước vụ án đệ tử Bồng Lai, đó chính là điểm tương đồng giữa các nạn nhân, hơn nữa điểm tương đồng này chắc chắn tồn tại.”
“Đệ tử hiểu rồi, điểm tương đồng này chưa chắc đã có giữa những người bị giết sau, bởi vậy mới khiến chúng ta tìm mãi không ra mối liên hệ giữa bọn họ.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu hăng hái, “Đúng, chính là như thế.”
“Chúng ta cùng điều tra kĩ những người phía trước một lần nữa xem.”
Vì vậy hai người bỏ hết một nửa vụ án phía sau, chuyên tâm điều tra phía trước, không bỏ qua bất cứ điều gì từ sở thích, bí mật cá nhân, đi tìm điểm đột phá quan trọng.
Bạch Tử Họa lại không hề lo lắng về Hoa Thiên Cốt, cũng không hỏi nhiều, chỉ khi nào nàng cố gắng tìm ra vài thông tin rất khó thì giúp nàng một chút.
Sau mấy ngày ngủ miên man, cơ thể Đường Bảo dần xuất hiện hiện tượng nhả tơ kết kén, Hoa Thiên Cốt không dám lơ là phút nào, đặt nó trong hộp rồi mang theo bên mình.
Vân Ẩn còn phải xử lí chuyện trong phái Mao Sơn, khi nào rảnh thì qua giúp. Hoa Thiên Cốt nhốt mình trong phòng, bế môn suốt mấy ngày mấy đêm.
“Thiên Cốt, đã mấy ngày người không ăn uống gì rồi, không đói ư? Ăn chút gì đó rồi lại nghĩ tiếp.”
Hoa Thiên Cốt ngây người, rồi đột nhiên tỏ vẻ như chợt ngộ ra điều gì đó, sung sướng hét lên: “Ta biết rồi!”
“Biết gì?” Vân Ẩn cũng sững sờ.
“Ta biết điểm tương đồng giữa nạn nhân là gì rồi.” Hoa Thiên Cốt kích động đi qua đi lại, “Ăn! Bọn họ đều thích ăn thịt thỏ!”
Có rất nhiều người đắc đạo không ăn ngũ cốc, không ăn đồ mặn, nhưng mỗi môn phái có một quy định khác nhau, như việc Trường Lưu không hề cấm đoán, bởi vậy Hoa Thiên Cốt mới may mắn có thể tự mình xuống bếp, nếm đủ thức ngon trong thiên hạ. Nhưng người tu tiên xem trọng việc thanh tâm quả dục, đương nhiên không ăn là tốt nhất, có điều tất cả những người bị giết đều ăn. Những người bị giết trước gã đệ tử Bồng Lai chỉ thích ăn thịt thỏ, những người bị giết sau đó không biết có từng ăn thịt thỏ hay chưa, nhưng cũng đều ăn mặn. Ngoài ra, Hoa Thiên Cốt nhớ lúc Nhạn Đình Sa bị giết, trên bàn cũng có món thịt thỏ.
Còn nạn nhân Thiên Tướng Ẩn Nã tới giờ vẫn chưa tìm ra một hành vi độc ác nào thì trong một lần đi săn đã bắn chết hơn trăm con thỏ.
Lẽ nào hung thủ là kẻ cực kì thích thỏ?
Nhưng lấy khả năng của hung thủ, dù kẻ thù có là ai, thù lớn có thể đã trả từ lâu, nhưng phẫn nộ chưa nguôi, tiếp tục giết người xả giận, sau đó bất giác đã đưa mình vào vị trí người phán quyết.
Hoa Thiên Cốt báo phát hiện này cho Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa khẽ gật đầu.
“Coi như đã có chút manh mối rồi. Tiếp tục điều tra những vụ án liên quan đến thỏ, không nhất thiết phải có cùng cách bị giết như những người đó, nếu là lần đầu tiên báo thù thì hung thủ không thể tỉnh táo như hiện giờ, cách giết người có lẽ càng tàn nhẫn hơn, thô bạo hơn, đơn giản hơn.”
Hoa Thiên Cốt gật thật mạnh.
Đêm hôm sau, Bạch Tử Họa vừa cởi trường bào xuống, đã thấy Hoa Thiên Cốt vô cùng phấn khởi đẩy cửa vào, nên đành khoác lại.
“Tiểu Cốt, sao vậy?”
Mọi lời Hoa Thiên Cốt định nói lập tức nghẹn lại, nàng nhìn thẳng vào sư phụ, nước miếng tuôn ào ào.
“Sư phụ! Quả nhiên là vậy, người nói đúng rồi! Người nhìn đi, hai năm trước, hơn mười đệ tử của Tề Vân sơn bị khoét hết thịt ném cho chó ăn, bọn họ bị hung thủ dùng tiên pháp kéo dài tính mạng, trơ mắt nhìn mình dần bị chó hoang cắn xé, tới cuối mới chết. Tề Vân sơn tìm mãi không ra hung thủ, mà theo lời tiểu sư đệ của bọn họ nói, nghe đồn có một kẻ trong số đó từng khoe khoang rằng, khi bọn họ xuống núi bắt quỷ trừ yêu, hình như giết được một con thỏ tinh rồi chia nhau ăn thịt nó. Thế nhưng chưởng môn Tề Vân sơn không cho rằng có yêu ma nào đủ can đảm và bản lĩnh tới đây báo thù ột con thỏ tinh, nên không điều tra kĩ khả năng này. Con nghe ngóng được rằng, con thỏ tinh bị giết năm đó là một yêu quái rất đẹp, tên là Vân Nha.”
Đôi mắt Bạch Tử Họa lộ vẻ hài lòng, khóe miệng khẽ nhếch: “Chính là điều này.”
(3)
Lúc này Đường Bảo đã bao bọc hoàn toàn trong kén, Hoa Thiên Cốt vô cùng mong ngóng tới lúc nó phá kén hóa thành một chú bướm nhỏ.
Vân Nha là yêu quái, đã thế còn là một yêu quái xinh đẹp, muốn tra ra vị tiên nào thân thiết đến độ muốn báo thù cho nàng ta không hề khó. Hoa Thiên Cốt truyền tin cho Sát Thiên Mạch nhờ hắn giúp, chả mấy chốc đã biết Vân Nha có một người bạn tốt tên Mị Nhi, cũng là một con thỏ tinh, ngụ tại rừng trúc tía trên núi Chung Nam.
Trước khi Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt chuẩn bị lên đường, Tản Tuyết tiên với mái tóc trắng xóa vội vàng chạy tới Mao Sơn, quỳ rạp xuống trước mặt Bạch Tử Họa.
“Tôn thượng, xin hãy cứu tại hạ!”
Bạch Tử Họa thấy cả cánh tay bên phải của hắn như bị hút sạch mọi thứ bên trong, chỉ chừa lại một tấm da vắt vẻo trên người, không khỏi cau mày lại.
Tản Tuyết tiên đã hơn ba ngàn tuổi, vốn là chưởng môn phái Ủy Vũ, sau thoái vị làm một du tiên, vốn là người kiên định với đạo, nhưng sau bao năm ngao du chốn hồng trần, dần đánh mất bản thân, bắt đầu giết người uống máu, tu luyện một vài tà thuật đạo pháp, bị để mắt tới cũng không có gì lạ. Nhưng hung thủ có lẽ coi khinh đạo hạnh ba ngàn năm của y, huống hồ sau khi Trừng Uyên xảy ra chuyện, những vụ án phía trước dần được hé mở, vài vị tiên chột dạ đã đề phòng trước từ lâu. Bởi vậy dẫu đã thoát được khỏi bàn tay hung thủ, bước tới đường cùng y lại vẫn không dám làm to chuyện, nhưng biết chắc chắn hung thủ sẽ không chịu để yên, nên đành tới cầu cứu Bạch Tử Họa.
Hoa Thiên Cốt biết đây chính là cơ hội cực tốt để bắt hung thủ.
“Sư phụ, người về Ủy Vũ sơn với Tản Tuyết tiên bắt ba ba trong rọ đi thôi, con tới rừng trúc tía tìm thấy Mị Nhi rồi sẽ tới gặp người.”
Bạch Tử Họa không cho rằng hung thủ sẽ đưa tay chịu trói, hắn cảm thấy có chỗ nào đó không thỏa, nhưng Hoa Thiên Cốt từ lâu đã có khả năng tự mình đảm đương một phía, nào còn gì không yên tâm nữa. Bởi vậy Bạch Tử Họa dặn dò vài câu rồi hai thầy trò mỗi người một ngả.
Hoa Thiên Cốt tới rừng trúc tía ở núi Chung Nam, khó khăn lắm mới tìm được nơi ở của Mị Nhi, nàng ta ở trong một cái động cực sâu cực tối, vừa thấy Hoa Thiên Cốt đã chạy thục mạng. Dân gian nói thỏ khôn ba lỗ, Hoa Thiên Cốt không tài nào bắt được ả, ả cũng không nghe Hoa Thiên Cốt giải thích, nàng đành biến thành thỏ, đuổi theo một ngày trời, vất vả lắm mới vây được ả lại.
“Mị Nhi, không phải sợ, ta là Hoa Thiên Cốt, đệ tử của Trường Lưu thượng tiên, ta không muốn hại ngươi, chỉ muốn hỏi ngươi vài chuyện thôi.”
Mị Nhi hóa thành người, bổ nhào vào khắp nơi trong kết giới, sợ run lẩy bẩy.
“Ta không biết! Ta không biết! Ta không biết gì hết!”
Hoa Thiên Cốt kiên nhẫn an ủi nàng ta: “Đó là chuyện liên quan tới bạn tốt của ngươi, Vân Nha. Chuyện này rất quan trọng, ngươi có thể ngồi xuống rồi nói chuyện với ta không, ta hứa sẽ không làm gì ngươi.”
Mị Nhi nhìn Hoa Thiên Cốt bằng ánh mắt căm phẫn, xông vào vách kết giới: “Lũ tiên giới các người đều là đồ độc ác! Không bằng cả súc sinh! Chính các ngươi đã hại chết Vân Nha!”
Hoa Thiên Cốt cũng thấy buồn: “Ta biết, ta biết bạn ngươi chết rất oan khuất, nàng ấy không có lỗi gì cả. Nhưng phần lớn tiên nhân là người tốt, những người giết nàng ấy đều đã chết cả rồi, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút thôi, nàng ấy có người bạn rất thân nào trên tiên giới đủ khả năng báo thù cho nàng ấy không?”
Mị Nhi sững sờ: “Y báo thù cho Vân Nha ư? Không thể nào! Làm sao có thể?”
Hoa Thiên Cốt vừa nghe thấy có người như vậy thật, mắt lập tức sáng ngời.
“Y không những báo thù cho Vân Nha mà còn giết liên tiếp rất nhiều người. Giờ y đã mất tự chủ rồi, không ai có thể ngăn y lại, ngươi có thể nói cho ta biết đó là ai không?”
Thế nhưng Mị Nhi đã hoàn toàn rơi vào trạng thái rối loạn, “Y sao có thể giết người vì Vân Nha? Vân Nha yêu y là vậy mà trước giờ y đâu có để ý, thậm chí còn muốn giết cả Vân Nha nữa. Vân Nha rất đau, Vân Nha luôn nỗ lực tu luyện, muốn mình trở nên xinh đẹp hơn, y sẽ chú ý, nhìn nàng lâu hơn, nào ngờ lại vì gương mặt đó mà rước họa. Nàng ấy bị mười mấy tên đệ tử của danh môn đại phái gì đó lăng nhục tới chết, bọn chúng còn ăn thịt của Vân Nha nữa. Vân Nha, Vân Nha, Vân Nha đáng thương của ta…”
Hoa Thiên Cốt bỗng thấy đau lòng, nàng giải kết giới, lại gần Mị Nhi, lau đi những giọt nước mắt của nàng ấy, “Đừng buồn, chí ít những kẻ đó đã phải chịu báo ứng rồi. Nhưng người Vân Nha yêu, người đó là ai?”
“Người đó…” Ánh mắt của Mị Nhi dần tập trung tại một điểm, thảng thốt nhìn ra phía sau Hoa Thiên Cốt.
Đúng lúc nàng định nói ra tên người ấy, một luồng ánh sáng ập tới, đánh thẳng lên người nàng, thoáng chốc Mị Nhi đã hóa thành tro bụi.
“Là ta.” Phía sau vang lên một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Hoa Thiên Cốt hoảng sợ, quay người một cách cứng ngắc, nhìn bóng hình siêu phàm thoát tục trước mắt.
Vô Cấu thượng tiên.
“Sao… sao lại là ngài?” Hoa Thiên Cốt như không dám tin vào mắt mình.
“Tại sao không thể là ta?” Vô Cấu cười lạnh lùng.
“Ngài giết bao người chỉ để báo thù cho Vân Nha?”
“Loại cặn bã trên tiên giới đó mồm miệng giả nhân giả nghĩa, ngoài như vàng ngọc, trong như bông rách, tâm địa còn không bằng lũ yêu ma. Nếu đã vậy, ta biến bọn chúng thành túi da thật cho xong.”
“Nhưng sao ngài lại giết Mị Nhi? Nàng ấy là bạn tốt của Vân Nha, đâu có làm sai điều gì!”
Mặt Vô Cấu tái xanh: “Khi đó ả ta ở cùng Vân Nha, vì cứu ả ta mà Vân Nha mới chết thảm. Ả ta chạy nhanh lắm, ta giữ cho ả cái mạng nhỏ để chịu dằn vặt và sợ hãi tới bây giờ, kể cũng đến lúc rồi.”
Hoa Thiên Cốt im bặt.
“Ngài yêu Vân Nha, đúng không?”
“Yêu?” Vô Cấu cười khẩy, “Nàng ta là con thỏ sắp chết ta tiện tay nhặt về khi đi ngang qua rừng trúc tía rất nhiều năm về trước. Nhận được pháp lực ân trạch của ta mới có chút linh khí, sau lại tu thành tinh. Ta thấy nàng trắng trẻo, bèn đặt tên là Vân Nha. Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, bọn chúng dám lăng nhục Vân Nha rồi ăn thịt, tự tìm đường chết!”
Hoa Thiên Cốt không hiểu: “Nhưng Mị Nhi nói Vân Nha yêu ngài sâu đậm, ngài lại muốn giết nàng ấy.”
Vô Cấu im lặng hồi lâu rồi nhìn Hoa Thiên Cốt bằng vẻ trào phúng, “Nàng ấy là kiếp long đong của ta. Ngươi bảo ta phải làm thế nào, chẳng lẽ không trốn mà mãi mãi bên nhau ư?”