Ngu Công đã ở chung ký túc xá với Mojata đến bốn năm, vậy mà tới tận ngày hôm nay, anh chàng mới biết người này hoá ra lại là một kẻ lắm tiền.
Căn nguyên của cái phát hiện động trời ấy là khi Ngu Công ôm bụng đói tới văn phòng của Mojata tìm đồ ăn, Mojata đang bận, thuận miệng nói: “Trong ngăn kéo có bánh qui, cậu tự lấy đi.”
Kết quả là Ngu Công lục ngăn kéo, bánh qui đâu không thấy mà hợp đồng mua nhà thì cứ đập thẳng vào mặt. Ngu Công nhìn nó không chớp mắt, lấy ra xem xét, ngoác mồm hít một hơi thật sâu. Cái gì thế này?! Những hai căn! Ở trên là bản hợp đồng đăng kí một ngôi nhà, diện tích 180 m², thời gian bàn giao là năm sau; phía dưới là các giấy tờ xây dựng của căn nhà hiện tại, đầy đủ các thiết bị, vật dụng gia đình, 100 m², hai phòng lớn hai phòng nhỏ, địa điểm tuyệt đẹp, trang hoàng lộng lẫy.
Tổng giá trị hai căn phải xấp xỉ ngàn vạn, lại dùng tiền mặt để thanh toán. Ở dưới cùng, rành rành chữ kí thoả thuận mua nhà đúng là tên của Mojata ——- Hách Mi.
Có lẽ do vẻ mặt cùng biểu cảm của Ngu Công quá mức khoa trương nên đã thu hút được sự chú ý của nhiều đồng nghiệp đi ngang qua, một người tới gần… vừa thấy, hả! Rõ ràng cũng bị choáng!
Vì vậy không có gì bất ngờ khi toàn bộ nhóm “trai tân” đông đảo của công ty nghe tin xong đều kinh ngạc, bàng hoàng, sửng sốt; ngay lập tức, Mojata trở thành “chuột chạy qua đường, đuổi đánh không tha!”. Ngu Công vô cùng đau đớn, dùng hết sức lực lắc qua lắc lại người trước mặt: “Mi ca cậu nói cậu nói, cậu đi cướp ngân hàng vì sao không rủ tớ?!”
Những người khác cũng thật thương tâm: “Mỹ Mi ca, tiền cậu trúng xổ số còn lại bao nhiêu, cho mọi người khoản đó đem đi mua nhà đi!”
“Mỹ Mi ca, một phú hào như cậu ẩn núp trường kì ở đội ngũ giai cấp vô sản chúng tớ rốt cuộc là vì lẽ gì!”
Trong lòng Ngu Công lửa giận bùng cháy: “Hồi đi học cậu còn giả nghèo giả khổ, mấy lần hỏi mượn tớ 50 tệ!”
“Cậu cho rằng tớ muốn thế sao, lúc đó tớ thực bần cùng a!” – Mojata bị Ngu Công lay sắp hôn mê bất tỉnh, cố sức giãy ra: “Ông đây năm đó thi đại học, trộm nộp hồ sơ vào khoa Công nghệ thông tin trường A chứ không đăng kí ngành quản lý trường Z mà ba vẫn thích, thành ra mỗi tháng ngửa tay xin tiền sinh hoạt chỉ được có 600. Thèm vào, ta vẫn còn hối hận đây, sớm biết ở Bắc Kinh chỉ toàn cát bụi, lại còn có lão Tam như thế này, cho vàng ta cũng không đến!”
Tiêu Nại đứng giữa vốn tính toán giảng hoà, lập lại trật tự; tự nhiên nghe được chính mình bị đánh đồng với bão cát, trong phút chốc ngừng lại bước chân đang định tiến lên, lui về một phía, lấy di động gọi cho Vy Vy tường thuật trực tiếp hiện trường.
Mojata bị đám đông kích động từng bước từng bước dồn vào góc tường, bất đắc dĩ quát to một tiếng: “Đừng ép nữa, tôi mời tất cả đi ăn một bữa! Mời ăn nha!”
Hết giờ làm, Mi ca ước chừng số tiền trong túi, ai ai oán oán dắt mọi người đi ăn hải sản, trừ Tiêu Nại có việc bận không đi còn đâu toàn thể công ty đều xuất động, đội ngũ vô cùng hùng hậu. Ăn uống no say, Mojata thành thật khai báo: “Cuối tuần trước không phải là ba mẹ tớ lên đây sao, tớ không tính về quê, nhà là họ giúp tớ mua để cưới vợ đó.”
Không nói thì thôi, vừa nói là cơn phẫn nộ vốn được hải sản bình ổn của mọi người lại bốc lên.
“Không thể tin được, vậy mua hai căn làm cái gì, hóa ra cậu muốn cưới những hai người vợ!”
Mojata -___-|||
Mắt thấy cảnh đánh hội đồng sắp sửa ở ngay đây trình diễn, Mojata cái khó ló cái khôn, tự nhiên nghĩ ra một độc kế khiến bọn họ tự giết lẫn nhau. Cậu làm ra vẻ như vừa chợt nhớ tới điều gì đó: “Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên mất, nhà tôi bây giờ còn có một gian để không, mọi người ai muốn tới ở? Không thu tiền thuê nhà!”
Tất cả đầu tiên là sửng sốt, sau đó không hẹn mà cùng hét lên: “Tôi!!!”
Tiếng này gào thật lớn, người Mojata cũng run lên, suýt nữa làm rơi con hàu còn cầm trên tay: “Căn phòng kia hơi nhỏ, chỉ có thể đủ cho một người ở, mọi người…”
Làm bộ khó xử nhìn quanh một vòng.
Hầu Tử Tửu vốn nghe tin chạy lại đây ăn hôi bèn đi tới cầm lấy tay bạn: “Người anh em, chúng ta đã ở chung với nhau tận bốn năm, cậu không thể lúc này lại vứt bỏ tớ a!”
Ngu Công đẩy hắn ra: “Cút, Hầu Tử Tửu là nghiên cứu sinh đã có ký túc xá, ông đây còn từng cùng Mi ca tắm chung, ngươi có thể so sánh sao có thể so sánh sao!”
Một đồng nghiệp trong công ty: “Ngu Công, cậu phải suy nghĩ kĩ, nếu sau này muốn tìm người yêu, cũng phải có chỗ cho bạn gái, hừ, lúc đó còn không đem phòng của Mi ca cũng lừa lấy luôn đi!”
Ngu Công mặt dạn mày dày, không biết xấu hổ mà nói: “Vậy cũng được, ông đây liền mang theo nương tử đời này nương tựa Mi ca.”
Tất cả đều bị Ngu Công đánh bại: “Xem như cậu lợi hại!”
Cộng sự bên bộ phận mỹ thuật tạo hình tặc lưỡi ra tiếng: “Xem ra quan hệ kiểu này thật là hỗn loạn nha! Mỹ Mi ca rốt cuộc định làm KO mọc bao nhiêu cái sừng đây?”
Mọi người nhớ tới “hôn nhân” giữa KO và Mỹ Mi ca, nhìn về phía KO từ nãy tới giờ vẫn chưa hề lên tiếng; anh đang ngồi ở góc trong cùng, lặng lẽ bóc cua, mi mắt một chút cũng không động.
Mojata khụ một tiếng, đem đề tài chuyển trở về: “Tóm lại, tất cả đều là người một nhà, tớ cho ai tới ở đều thấy lương tâm bứt rứt a
Haizz, các anh em cứ thương lượng đi, kết quả nói với mình một tiếng là được rồi.”
Sự chú ý của mọi người lập tức rời khỏi KO bên này, lại bắt đầu một vòng quấy rối, mỉa mai lẫn nhau, quần ẩu nháy mắt biến thành “hỗ ẩu”, “quân mình đánh quân ta” loạn xạ ngầu, Mojata vì vậy mà ăn ngon miệng hẳn lên, trong lòng vô cùng sung sướng.
Cứ thế ăn uống lộn xộn một lúc, tới khi tính tiền, cô nhân viên của quán mỉm cười chìa hoá đơn tiến tới đứng cạnh Mojata: “Rất vui lòng được phục vụ quí khách, tổng cộng … tệ.”
Các đồng nghiệp hoảng sợ: “Đắt như vậy sao?”
Vẫn biết hải sản là không rẻ, nhưng cũng không nghĩ rằng đắt đến như vậy, nơi này là Mojata dẫn bọn họ tới, mới phút trước họ cũng không biết giá cả ra làm sao.
Trong lúc mọi người còn đang có vẻ áy náy, Mojata lại khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ quét thẻ ký tên, sau đó khẽ thở dài: “Sống cúi đầu lâu quá, cậu đây cũng sắp quên cái cảm giác tiêu tiền như nước mất rồi.”
Cảm giác áy náy nhất thời tiêu tán, tất cả đều như bị sét đánh quay đơ. Đương nhiên vẫn có vài trường hợp ngoại lệ, một bạn trẻ nào đó hai mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Mỹ Mi ca: “Quá oách, tư thế quét thẻ vung tiền này, sao lại chỉ là Mi ca, rõ ràng là Mi thiếu gia a!”
Ăn hải sản xong, Mi thiếu gia lại đưa cả công ty đi hát, một đám người náo loạn tới tận khuya mới tan.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Mojata vốn định ngủ thẳng đến trưa, ai ngờ mới hơn 9 giờ sáng, tiếng chuông cửa cứ liên tục vang lên. Mojata càu nhàu bò dậy lết ra mở. Vừa đi vừa nghĩ liệu ngoài cửa có thể là ai? Bảo vệ? Hàng xóm? Mới chuyển nhà nên không ai biết cậu ở nơi này mà.
Mở cửa, đã thấy đứng ở đó lại là một người mà cậu không thể ngờ tới ——
KO?
Chẳng lẽ mình còn chưa tỉnh ngủ, đang nằm mơ à?
“KO?” – Mojata kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
KO mặt không biến sắc, giơ cao tay phải đang cầm hai túi đồ to tướng: “Đến ‘đi cửa sau’”
“A?” Mojata ngây ngô, mờ mịt nhìn cái đuôi cá còn thò ra ngoài túi. KO đi lướt qua cậu, thẳng hướng phòng bếp mà tiến, xem xét một lượt lại trở ra.
“Phòng bếp của cậu cái gì cũng không có.”
“Đại ca, tôi mới dọn tới đây còn không được vài ngày a.”
KO cũng chẳng ý kiến gì, bình thản quay lại phòng khách, mở máy tính của mình ra, vào word, bắt đầu đánh chữ, một lát sau máy in đã kêu ro ro vận hành.
KO đưa tờ giấy cho Mojata rồi nói: “Thay quần áo, ra siêu thị, những gì ghi trong này đều phải mua đủ!”
Mojata cúi đầu nhìn tên các đồ vật ghi trong đó —- chảo rán, nồi hấp, nồi cơm điện, nồi đất, muôi, lò vi ba, lò nướng, chảo điện, nước tương, gia vị,… vân vân.
Mojata nuốt nuốt nước bọt, ngẩng đầu dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh xem KO.
“Anh biết nấu ăn?”
KO hờ hững đáp: “Cao thủ.”
Mojata choáng váng.
“Tôi đi?”
KO gật đầu.
“Vậy còn anh?”
“Rửa rau.”
“Hứ!” – Mojata lại yên lặng nhìn tờ giấy trong tay thật lâu, cuối cùng cất tiếng: “Chảo điện là cái gì? Muôi mua dạng nào? Bằng gỗ, kim loại hay là inox?”
“…” – KO: “Tôi và cậu cùng đi.”
Mojata cầm tiền cùng KO đến một siêu thị ở gần đó, có KO bên cạnh, mua vật dụng này nọ rất nhanh đã xong, sau đó họ nhờ người chuyển hàng mang đồ lên trên lầu.
Cuối cùng, người đưa hàng cũng đi rồi.
“Nồi xoong, bát đũa mới mua cần phải rửa sạch, hôm nay chắc sẽ ăn muộn.” – KO nhấc tay nhìn đồng hồ: “Đi chơi đi, hơn hai tiếng sau thì ăn cơm.”
Mojata thấy anh bước vào bếp, quyết định nên ngủ tiếp một giấc nữa. Có lẽ lúc dậy, KO liền biến mất, tất cả những gì vừa qua chỉ là mộng mà thôi.
Tuy có cảm giác rằng mình đang nằm mơ, nhưng hơn hai tiếng sau, Mojata vẫn đúng giờ xuất hiện tại phòng, sau đó trợn mắt nhìn trên bàn tự nhiên tràn ngập thức ăn, không thể kìm lòng khẽ nuốt nước miếng.
Canh cá, cua rang bọc bột, cánh gà hấp trứng, khoai tây thái chỉ xào ớt xanh, cà nhồi thịt… Tất cả đều là những món cậu thích! Mojata đang muốn vứt bỏ tự trọng mà nhào ngay tới thì KO – giờ đây người mặc tạp dề, tay cầm hai bát cơm đã ngăn lại: “Rửa tay.”
Mojata lưu luyến nhìn bàn ăn rồi vội vàng chạy đi rửa tay, chà chà được hai cái lại vội vã chạy về, ào vào chỗ ngồi, trong nháy mắt hai cái cánh gà chỉ còn trơ xương, KO hỏi: “Có ngon không?”
“Ngon! Ăn quá ngon!”- Mojata miệng đầy thức ăn ú ớ trả lời, lại với lấy nửa con cua tiếp tục chén: “KO, anh thật giỏi, còn có thể nấu ăn.”
“Trước khi tới làm ở công ty, tôi vốn là đầu bếp.”
Mojata nhả chân con cua ra, ngẩn người nhìn anh.
Đầu bếp? Cậu chợt nhớ ra người ngồi trước mặt mình từng được xưng tụng là hacker số một, như vậy, lúc anh ấy làm hacker, nghề chính hoá ra lại là ở phòng bếp xào rau?
Có huyền thoại anh hùng nào như vậy a!
Niềm tự hào được bồi đắp từ danh hiệu “Trạng nguyên” ở tỉnh nhà của Mojata từ sau khi gặp Tiêu Nại, lại một lần nữa bị đả kích nghiêm trọng: “Anh, anh tốt nghiệp đại học nào vậy?”
MD, đã tới nước này thì chỉ có thể dựa vào danh tiếng của trường tìm điểm vớt vát, cậu không tin khắp nước này còn có trường nào có thể vượt qua đại học A.
“Chín năm qui định giáo dục phổ thông.”
A?
KO thấy trên mặt Mojata đầy vẻ nghi vấn, bình thản giải thích: “Lúc tôi mười bốn tuổi, nhà không còn ai, không có tiền, nên nghỉ học.”
Mojata thực ngượng ngùng, có cảm giác như mình đã hỏi phải chuyện không nên nhắc tới, chạm vào nỗi đau của người ta. Cậu có lòng muốn an ủi anh vài câu, chính là biết bản thân cũng không giỏi xoa dịu, an ủi gì đó, chỉ có thể thành khẩn mà nói: “Anh hiện tại rất giỏi, so với chúng tôi những người dán mác tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng còn giỏi hơn nhiều. Tuy rằng trước kia có từng bại bởi lão Tam, nhưng tuyệt đối không phải vì kỹ thuật của anh không bằng, mà do nhân phẩm của anh so với lão Tam quá mức cao thượng = =”
KO im lặng nhìn cậu một lát, đáp: “Tôi hiểu.”
Mojata = = không khỏi buồn bực, thật là, tôi ăn nói khách sáo chút anh liền tưởng là thật a!
Nửa giờ sau, tất cả bát đĩa đều đã sạch trơn, Mojata vỗ vỗ cái bụng tròn vo, ngồi tựa lưng vào ghế, thoả mãn ợ một cái chứng tỏ mình đã ăn thật no.
“Tôi định sau này sẽ sống ở đây.” – KO ngồi bên kia bàn lên tiếng.
“A? Hức
” Bao nhiêu sức chú ý của Mojata đều tập trung ở dạ dày, hiển nhiên máu lên não chậm, phản ứng có điểm trì trệ.
“Cơm tôi nấu.”
“…”
“Bát tôi rửa.”
“…”
“Nhà tôi quét.”
“…”
“Quần áo tôi giặt.”
“…”
“Cái gì tôi cũng làm.”
KO liếc mắt nhìn ai đó còn đang ngớ người đờ đẫn, hàm ý sâu xa khẽ bổ sung: “Cậu có muốn tôi ở đây không?”
Mojata khóc rống lên vì vui sướng, nước mắt nước mũi tùm lum: “Muốn!”
Đàm phán rốt cuộc kết thúc! KO gật gật đầu, đi vào phòng bếp bắt đầu rửa bát.
Vào một buổi tối ít lâu sau, Mojata bị người ta đè xuống giường chiếm lấy, từng chút từng chút một ăn sạch nuốt bay, khi cậu ôm mông tức giận mắng, KO huynh vẫn thật bình tĩnh châm một điếu thuốc: “Vào ngày đầu tiên tới đây, anh đã nói, em cũng không phản đối.”
Mojata trợn mắt: “Anh nói lúc nào?”
KO: “Em còn nhớ câu đầu tiên ta nói với nhau là gì không?”
“Có quỉ mới nhớ…” – Tuy miệng nói vậy nhưng đầu óc nhân tài trường đại học A cũng không phải dùng để làm cảnh, Mojata cố gắng nghĩ một chút, liền nhớ ra…
Ngày đó, sau khi mở cửa, cậu hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
KO…
Hình như trả lời là: “Đến ‘đi cửa sau’”
Không thể tin được!!!
“Đã nhớ?”- KO dập tắt thuốc lá, đặt xuống gạt tàn để tại bên giường: “Anh lúc sau còn nhắc lại một lần.”
Mojata bây giờ có nghĩ sống nghĩ chết cũng không ra: “Còn lần nào nữa?”
“Anh nói, nấu cơm, quét nhà, rửa bát, giặt quần áo,… Cái gì anh cũng làm.” – KO chăm chăm nhìn cậu, chậm rãi nói xong, ánh mắt bỗng chốc trở nên nóng bỏng thiêu đốt mà có vẻ đen tối kì lạ.
Mojata bị ánh nhìn ấy của anh làm cho hoảng sợ, cả người co rúm lại, sắp phát cuồng: “Câu này có vấn đề gì?”
Cùng ánh mắt hoàn toàn tương phản, ngữ khí vẫn vô cùng bình tĩnh, KO đáp: “Anh cái gì cũng làm, chính là ‘làm’ em.”
“…”
Cúc huyệt của Mojata lại lần nữa co chặt, trên mặt cậu đầm đìa “lước mắt”.