Ngoài Vùng Kiểm Soát

Giản Thịnh Nam nghe qua lời thỉnh cầu của cô, đôi mắt đen dài bỗng nổi lên tia cợt nhã, như thể vừa hài lòng nhưng cũng vừa khinh bỉ đối với phản ứng của cô.

Ánh mắt thật chậm rãi buông xuống, phủ lên khuôn mặt tinh tế của cô, môi mỏng của người đàn ông tà mị nhếch lên: "Chỉ mới dạo đầu đã chịu không nổi?"

Càng nói, giọng điệu của anh lại càng trở nên ám muội: "Hay là, em không tự tin vào bản thân mình?"

Doãn Niệm cố tình tránh đi ánh mắt đầy châm chọc của anh. Anh nói rất đúng, cô chính là không tự tin vào bản thân, cô còn chưa rõ anh là người thế nào sao?

"Anh cho tôi một chút thời gian có được không? Bây giờ, tôi vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này." Đôi mắt của Doãn Niệm đã có chút rưng rưng, những ngón tay mảnh khảnh khẽ trượt xuống nắm lấy góc áo của người đàn ông.

Giản Thịnh Nam bỗng hừ lạnh một tiếng ngay lập tức tia hy vọng cuối cùng của Doãn Niệm, cùng lúc đó bàn tay thô ráp của anh một lần nữa chui vào trong váy cô, ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo dứt khoát vén quần lót của cô sang một bên.

Doãn Niệm mặc dù nhìn thấy động tác của người đàn ông nhưng cô vẫn không tài nào ngăn được, ngón tay hiện rõ xương khớp của anh đã cắm vào được một nửa!

"Không!" Nơi thầm kín bị ngón tay thon dài của anh đường đột tiến vào, Doãn Niệm vừa đau đớn lại vừa kinh hãi hét lên một tiếng, theo phản xạ cô nắm chặt lấy tay anh.


"Miệng nhỏ tham ăn!" Ngón tay vừa đút vào một nửa đã bị cô nhiệt tình mút lấy, đôi mắt của Giản Thịnh Nam dần tối đi, nơi này của cô vẫn chặt chẽ như ngày nào!

Hơi thở của cả hai dần rơi vào hỗn loạn.

Một trận gió lớn bất ngờ nổi lên, mây đen kéo đến lấp kín cả bầu trời rực nắng.

Trong những cơn gió đang dồn dập kéo đến bắt đầu tràn ra một chút hơi lạnh, những hạt mưa đầu tiên nặng nề trút xuống..

"Dừng lại..ưmm..." Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run lên trước sự tấn công đầy mãnh liệt của anh.

Giản Thịnh Nam một bên dùng tay trêu đùa nơi tư mật của cô, một bên chiếm lấy đôi môi tái nhợt kia, bá đạo rút hết mật ngọt bên trong khoang miệng cô.

Dưới cơn mưa tầm tả, thân thể của hai người đã gần như ướt sủng, dính chặt vào nhau!

"Chảy nhiều nước như vậy còn bảo tôi dừng lại?" Giản Thịnh Nam lưu luyến tách khỏi môi cô, chuyển sang liếm láp chiếc cổ trắng ngần thơm ngát kia.

Cơn mưa mỗi lúc càng lớn hơn nhưng Giản Thịnh Nam dường như không có ý định đưa cô vào bên trong xe.

Anh rút tay ra khỏi cơ thể cô, một cỗ chất lỏng ấm nóng theo tay anh ồ ạt tuôn ra.

"Dạo đầu đã xong!"

Dứt lời, Giản Thịnh Nam vội vã ôm cô cùng đứng vững trên mặt đất. Cơ thể của Doãn Niệm lúc này vẫn còn rất yếu ớt, hai tay cô vô lực bám vào thân xe, lưng hướng về phía người đàn ông.

Thắt lưng đột nhiên bị người phía sau mạnh mẽ giữ lấy, hơn thế nữa, cô còn cảm giác như có một vật vừa cứng lại nóng đang cố gắng chen chúc vào giữa hai chân mình. Hai mắt của cô không khỏi mở lớn, kinh hãi tột độ!


Lớp bảo vệ cuối cùng trong cô đã bị Giản Thịnh Nam công phá, đau đớn đến rỉ máu!

Bên tai lập tức truyền đến tiếng thở dài đầy thoả mãn cùng giọng nói khàn đặc của người đàn ông.

"Kể từ giây phút này, em chính thức trở thành người phụ nữ của Cố Thịnh Nam!"1

...

Thời điểm cơn mưa kia vừa dứt hạt thì cũng là lúc Giản Thịnh Nam lái xe đưa Doãn Niệm trở về Giản gia.

Trên suốt đoạn đường, cả hai đều không nói gì, cho đến khi chiếc siêu xe dừng lại trước cổng lớn của Giản gia, Giản Thịnh Nam mới chậm rãi hướng mắt về phía cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không hề để lộ bất kỳ tia cảm xúc nào, giống như một cái xác không hồn, xe đã dừng lại lúc nào cô cũng không hay không biết, ánh mắt dần rơi vào vô định...

Khi thấy cô như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Giản Thịnh Nam lại lạnh đi mấy phần..

Nhóc con này đang muốn làm giá với anh sao?


Nhưng có lẽ cô không biết, rằng trước nay anh không có thói quen đi quan tâm đến cảm xúc của người khác!

"Uống!" Giản Thịnh Nam bất ngờ đưa cho cô một vỉ thuốc, kèm theo đó là một chai nước khoáng, lời anh cất lên tuyệt nhiên không cho đối phương có cơ hội từ chối.

Lúc này Doãn Niệm mới có một chút phản ứng, ánh mắt nặng nề dịch chuyển..

"Tại sao tôi phải uống nó?" Đôi môi anh đào của cô hơi hơi mở ra, nhàn nhạt hỏi một câu.

Giản Thịnh Nam dõng dạc đáp: "Kết hôn và sinh con là hai việc không nằm trong dự định của tôi!"

Doãn Niệm nhanh chóng hiểu ra hàm ý trong lời nói của anh, liền đó, cô nhận lấy vỉ thuốc từ trong tay anh, bốc ra một viên, cho vào miệng rồi trực tiếp nuốt xuống.

Giản Thịnh Nam lạnh lùng thu hồi tầm mắt, một khắc sau đã đem chai nước trong tay ném ra ngoài cửa kính.

"Em đi được rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận