Khúc Bình Thanh thì chẳng sốt ruột như Mạnh Việt, đối với hắn mà nói, lấy danh nghĩa của mình gửi lời mời đến nhà họ Mạnh chỉ là chuyện đơn giản, hắn chưa bao giờ làm bất cứ điều gì mình không nắm chắc.
Thiệp mời đã được gửi đến Mạnh thị từ tuần trước, lúc trông thấy chữ ký của người mời bên cột ký tên, ba Mạnh — Mạnh Hiến Quốc còn tưởng mình hoa mắt.
Lăn lộn trong cái giới này mấy chục năm, người nào trêu vào được, người nào không trêu vào được nhiều vô kể.
Khúc Bình Thanh uy danh lẫy lừng đương nhiên là ông biết chứ.
Công ty ông và Tập đoàn Khúc thị không có quan hệ làm ăn, suốt bao năm qua nước sông không phạm nước giếng, có cắm bốn cái sào cũng với không tới, sao giờ tự nhiên lại chủ động tìm đến?
Cuộc hẹn rõ đáng nghi nhưng lại không thể không vực dậy tinh thần.
Lúc đến chỗ hẹn, Khúc Bình Thanh đã ngồi nghiêm chỉnh bên trong, Mạnh Hiến Quốc xấu hổ, rõ ràng ông đã căn thời gian đến trước giờ hẹn mà vẫn không sớm bằng hắn.
Khúc Bình Thanh đứng dậy, đưa tay ra khiêm tốn mỉm cười: "Chú Mạnh tới sớm vậy ạ."
Mạnh Hiến Quốc bị tiếng "chú" này làm cho ngây ngốc, trong lòng thấp thỏm cực, ông bình tĩnh bắt tay: "Sếp Khúc khách khí quá."
Dáng vẻ đứng ngồi không yên của Mạnh Việt Lâm Trường Hâm trông thấy hết.
"Sao đấy?" Lâm Trường Hâm ngồi cạnh cậu, lạ thật, dạo này Mạnh Việt không thất thần thì lo lắng bất an, rất là khác thường.
Mạnh Việt buông điện thoại, khẽ mỉm cười: "Không có gì, em hơi đói tí thôi."
Nhưng nếu thật sự bày cả mâm cơm trước mặt thì cậu cũng chẳng đụng đũa nổi, toàn bộ tâm trí đều đổ hết vào chuyện Khúc Bình Thanh gặp ba cậu.
Khúc Bình Thanh chẳng nói gì cho cậu biết cả, thời gian địa điểm cậu cũng chẳng biết, thậm chí cậu còn lên cơn kích động định trốn học đi xem cơ, sáng sớm hỏi Khúc Bình Thanh thì người ta chỉ đáp lại có bốn chữ — ngoan ngoãn chờ tôi.
Bé ngoan Mạnh Việt chờ mãi đến tận trưa mới nhận được một cuộc điện thoại, nhưng lại không phải Khúc Bình Thanh gọi.
"Thẳng thắn mà nói, vì Mạnh Việt nên cháu mới làm phiền chú Mạnh." Khúc Bình Thanh thu lại sự sắc sảo của mình, cầm ấm trà bên cạnh lên chầm chậm châm trà.
Từ ngày còn đi du học, hắn đã có hứng thú sâu đậm với trà đạo của Trung Hoa, từ sơ chế lá trà đến pha trà, điêu luyện có thừa.
Phong thái không nhanh không chậm khiến tim Mạnh Hiến Quốc khẽ co thắt, có mỗi hai người trong căn phòng rộng lớn, ông cau mày hỏi: "Không biết đứa nhỏ này đã làm điều gì lầm lỗi với sếp Khúc vậy?"
Một người 'chú Mạnh', một người 'sếp Khúc', dường như Khúc Bình Thanh chẳng cảm thấy sự khách sáo không đối xứng của hai người có gì sai sai: "Chú Mạnh nghĩ quá rồi ạ, Mạnh Việt ngoan lắm, là cháu làm điều có lỗi với em ấy."
Mạnh Hiến Quốc ngày ngày bận lo việc công ty, chuyện của con giao hết cho mẹ Mạnh, nghe thấy trong câu chữ của Khúc Bình Thanh lộ ra vài phần thân mật, một dự cảm không lành chợt truyền đến: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Cháu cũng không dám úp mở làm gì." Khúc Bình Thanh đưa một tách trà qua, bình tĩnh nói: "Là cháu lỡ bò lên giường em ấy."
Bàn tay nhận tách trà run run làm sánh vài giọt xuống bàn, Mạnh Hiến Quốc không tin vào tai mình: "Cậu nói cái gì cơ?!"
Khúc Bình Thanh hờ hững cười cười: "Cháu muốn chịu trách nhiệm với em ấy."
Sắc mặt Mạnh Hiến Quốc cực kỳ khó coi.
Lời Khúc Bình Thanh nói ông nghe thấy, ý tứ bên trong ông cũng hiểu, cái gì mà bò lên giường rồi muốn chịu trách nhiệm, đầu đuôi lẫn lộn, chẳng qua ưng ý ai là chơi đùa với người đó thôi.
Mạnh Việt bất hạnh lọt vào mắt hắn, đợi hắn chơi chán rồi sẽ bị đá ngay, không biết đâu mà lần, người có tiền lắm trò lắm, có ai là không thích chơi đâu, mưu kế nào ông chả biết, sao có thể cho phép con trai mình trở thành vật hy sinh.
Ông thừa biết có bao nhiêu người liều mạng muốn có được chút xíu quan hệ với Khúc Bình Thanh, trên thương trường hay trên giường cũng đều chen lấn nhau đến vỡ đầu chảy máu, vậy mà đến cái ngưỡng cửa cũng chẳng bước qua được.
Thế nhưng từ trước đến nay ông chưa từng có cái suy nghĩ sẽ đưa con trai mình đến bên cạnh hắn, Khúc Bình Thanh trong công việc thì đáng tin đấy, chứ trong cuộc sống thì ai mà hiểu thấu được.
Mạnh gia của ông chưa suy đồi đến nước phải tự tay dâng chính con trai mình lên làm trò đùa cho người khác, Mạnh Việt đơn thuần, nếu thực sự dính dáng đến người này thì quá thiệt thòi.
Tách trà trước mặt Mạnh Hiến Quốc đã nguội một nửa, ông nào có tâm trạng thẩm trà: "Sếp Khúc không biết thôi, chứ thằng bé nhà tôi đã đính hôn với nhà người ta rồi."
Khúc Bình Thanh hẵng còn bình chân như vại, nhấp ngụm trà nóng vừa chát vừa ngọt, mùi thơm ngào ngạt trong khoang miệng, tiếp đó lại rót tách trà mới cho Mạnh Hiến Quốc, chất lỏng tràn ra chảy vào tách trà bạch ngọc.
Sau đó hắn không hề ngạc nhiên gật đầu, ra chiều hứng thú: "Cháu biết ạ, nhà họ Thẩm." Hắn dừng một chút rồi lại hỏi: "Chỉ là không biết chú nghĩ sao về cậu thiếu gia nhà họ."
Trong lòng Mạnh Hiến Quốc cực kỳ căng thẳng, không chú ý đến sự thay đổi trong xưng hô của hắn: "Tôi nhìn thằng bé bên nhà họ Thẩm lớn lên, nhân phẩm lẫn tính tình tôi và vợ tôi biết rất rõ, nó với Mạnh Việt cũng hợp nhau lắm."
Hợp nhau lắm, chẳng biết ba chữ này được nói quá lên bao nhiêu lần, Khúc Bình Thanh thu hết mọi biểu cảm của ông vào mắt, thực sự là mắt mù đến nỗi làm hắn thấy hơi buồn cười: "Thế thì khéo thật, chú Mạnh cũng không biết đấy thôi, sở dĩ cháu có thể bò lên được giường của Mạnh Việt cũng là nhờ công lao của Thẩm thiếu gia cả đấy ạ.".