Ngoan, Anh Yêu Em

Đồng Yên ngó chừng đèn xe biến mất trong nháy mắt, thất thần trong chốc lát. Anh ta làm sao biết mình không tìm được công việc? Không tệ nha!

Kể từ khi quyết định rời xa Tiếu Diệc Trần, cô âm thầm đăng sơ yếu lí lịch của mình ở trên mạng để tìm việc làm, nhưng đến một cuộc phỏng vấn qua điện thoại cũng không nhận được. Ngành cô học lại báo chí. Tập đoàn Trần Dương của Tiếu Diệc Trần giao tiếp với một phần ba giới truyền thông của thành phố G, cô sẽ tránh những công ty này, mà còn lại toàn những công ty quá nhỏ cô lại không muốn đi. Các công ty lớn ít nhiều cũng có người của Trần Dương lui tới, cho nên số công ty cho cô lựa chọn cũng không nhiều lắm.

Mà tốc độ phát triển của tập đoàn Viễn Đông làm cho người ta không kịp thở (chắc lưỡi hít hà). Công ty này mới mở ra được hai năm nhưng đã có thể cùng Trần Dương tranh giành thị trường. Hơn nữa, nhiều người cũng nhìn ra được Viễn Đông trọng kim là đầu tư phát triển, chiến đấu ở các chiến trường truyền thông, chính là hướng về phía Trần Dương đi. Mấy lần đại hình bày ra hoạt động, cũng là muốn nói rõ cùng Trần Dương đoạt chén cơm.

Đồng Yên lắc đầu. Cô chắc là sẽ không đi Viễn Đông, cho dù cô không ở cạnh Tiếu Diệc Trần nữa thì cô cũng sẽ không đi tìm nơi nương tựa bên Lăng Khiên. Tiếu Diệc Trần đối với Lăng Khiên luôn mang địch ý. Vì thế nên hai công ty sẽ có nhiều lần quyết đấu, khi cô làm một trong hai công ty này cô có thể không tỉnh táo được để xử lý công việc, sợ rằng mỗi lần đều ở thế hạ phong làm công ty nào cũng tổn thất nghiêm trọng.

Đồng Yên đi xe đến một nhà trọ hơi cũ. Một tuần trước, cô thuê một phòng trọ nhỏ ở chỗ này. Đây là một căn phòng gồm một phòng khách và một phòng ngủ, wallpaper mỏng màu vàng nhạt, ghế salon thước màu trắng, một chú heo con khả ái màu hồng nhạt, xinh xắn thoải mái nằm trên salon, bàn trà cùng kệ TV đều màu đen, phòng ốc không lớn nhưng lại ấm áp. Đồng Yên lần đầu tiên nhìn thấy đã có cảm giác rất thân thiết.

Sau khi tắm rửa xong, Đồng Yên ngồi trên chiếc giường ngủ lớn, mở máy vi tính ra, di động của cô bỗng nhiên vang lên. Tim cô nhảy thình thịch mấy cái, thấy trên màn hình hiện lên một cái tên, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm nhấn nút nghe.

“Thiến Thiến, sao giờ này lại gọi điện cho tớ vậy?” Ngoài Du Thiến Thiến ra, Đồng Yên ở thành phố này không liên lạc với nhiều người lắm.

“Cậu lại đang ngủ đấy à?” Thanh âm của Thiến Thiến ngọt ngào, ẩn chứa ý cười.

“Không có. Tìm tớ có chuyện gì à?”

“Thời gian trước không phải cậu nhờ tớ tìm hộ một công việc sao? Công ty của chúng tớ vừa thiếu một vị trí phóng viên, tới hôm nay vừa nói chuyện với Tổng biên tập, ông ấy mới vừa gọi điện cho tớ nói rằng muốn nói chuyện với cậu một chút. Cậu có muốn nhận hay không?”

“A! Thật không? Tớ đương nhiên là có muốn nhận rồi. Tớ hôm nay vừa rời khỏi nơi ở của Tiếu Diệc Trần, nếu không tìm được việc làm, tớ liền nên uống gió Tây Bắc (tức là nếu không tìm được việc làm thì chỉ còn nước chết đói).” Đồng Yên cười nói với bạn tốt.

“Cậu lại quyết định rời khỏi hắn lần nữa?” Cô chỉ nói chuyện tình yêu của mình cùng Tiếu Diệc Trần với Thiến Thiến.


“Ừm. Tớ quyết định rồi.”

“Yên Yên, tớ mừng thay cho cậu.”

Ngày thứ hai, Đồng Yên dậy thật sớm đánh răng rửa mặt, chuẩn bị mọi thứ thật tốt. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, phía bên ngoài là một chiếc áo dệt kim hở cổ, tóc được vấn tùy ý phía sau, như vậy bộ dạng này có thể làm cô trông qua có vẻ thành thục được một chút.

Đến công ty Thiến Thiến, cô đi đến quầy tiếp tân nói tên của mình, nữ tiếp tân nói với cô trực tiếp lên luôn tầng tám tìm Chu Tổng biên. Đồng Yên vốn nghĩ sẽ tìm Thiến Thiến trước hỏi một chút tình huống, cách ứng xử khi gặp Chu Tổng biên, nhưng nữ tiếp tân lại nói thêm một câu: “Chu Tổng biên đã đợi cô lâu lắm rồi” nên đành từ bỏ suy nghĩ tới tầng sáu.

Chu Tổng biên là một người đàn ông trung niên đã ngoài bốn mươi tuổi, đầu hơi hói. Ông đối với Đồng Yên rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức làm cô thụ sủng nhược kinh, thỏa đàm xong tiền lương đãi ngộ, khai báo xong việc làm, ông liền tự mình dẫn Đồng Yên đến lầu sáu, phân cô cùng Thiến Thiến làm chung cùng một tổ với hai nữ sinh viên khác chịu trách nhiệm biên tập một cuốc tạp chí phái nữ thời thượng đang khá ăn khách.

Chờ sau khi Chu Tổng biên rời đi, Đồng Yên len lén hỏi Thiến Thiến: “Chu Tổng biên vẫn luôn nhiệt tình như vậy sao?”

Thiến Thiến cúi đầu rỉ tai nàng: “Lão Chu là một tổng biên tập tính tình rất tốt, đi theo ông ấy căn bản sẽ không bị ai khi dễ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải hoàn thành nhiệm vụ đúng kì hạn.”

Đồng Yên nghe Thiến Thiến gọi vậy không khỏi mỉm cười: “Các cậu gọi ông ấy là lão Chu?”

Thiến Thiến le lưỡi: “Tất cả mọi người đều gọi như vậy, cậu cũng gọi như vậy đi, lão Chu không để ý đâu.”

Đồng Yên gật đầu cười yếu ớt, quay đầu nhìn hai đồng nghiệp khác một chút – Lucy và Kaka, cũng là hai cô bé rất hoạt bát, cười lên rất thân thiện. làm cô thấy thoái mái và bắt đầu yêu thích công việc này.

Cho tới trưa khi Đồng Yên cũng đã làm quen với các tài liệu và công việc, Thiến Thiến đề nghị mọi người đi ăn một bữa cơm, coi như là hoan nghênh Đồng Yên trở thành một thành viên mới cùng tổ các nàng, Đồng Yên cười đồng ý, tất nhiên là Đồng Yên chủ xị (chủ chi ý mà).

Các cô đi đến một nhà hàng Nhật Bản nhỏ gần công ty đặt một phòng ăn, tự gọi món ăn cho mình mình. Kaka và Lucy líu ríu bắt đầu trò chuyện, Đồng Yên nhìn các nàng với nụ cười chân thành, cảm thấy thực vui vẻ.


“Đồng Yên, chị định cho tên thật của mình lên tập chí sao?” Kaka là một tiểu cô nương đô đô mập mập, cười lên khóe miệng có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Đồng Yên nghiêng đầu suy nghĩ một chút “Vậy thì lấy tên Yên nhi đi.”

Thiến Thiến lắc đầu: “Không được. Tên này không phải vốn là tên cậu sao? Chúng mình mặc dù không phải là danh nhân nổi tiếng hay gì cả, nhưng vẫn là sợ người ta nói này nọ, vì vậy nên muốn có một nickname thay thế đặt dưới bài viết.”

Đồng Yên cau mày suy nghĩ một chút, sau đó nhếch miệng cười cười: “Vậy gọi là Heo Nhỏ Khả Ái thì thế nào?” [=))]

Ba cô gái còn lại nghe được lời của nàng, sửng sốt một chút sau đó ôm bụng cười lăn lộn.

Đồng Yên có chút ảo não đẩy đẩy Thiến Thiến, khuôn mặt trở nên đỏ ửng. Người bán hàng bưng món ăn lên, cửa phòng mở ra một chút, cô khuôn mặt hồng hồng quay đầu nhìn thoáng qua phía ngoài, liếc thấy một thân ảnh có vẻ quen thuộc, nhíu nhíu mày trong lòng có chút nghi ngờ.

Cô nghe nói rằng Viễn Đông thường xử lý công việc (công đại lâu là gì vậy T_T) tại trung tâm thương nghiệp của thành phố nhưng sao Lăng Khiên lại tới nơi này ăn cơm?

Sau khi ăn xong, bốn tiểu nha đầu hỉ hả trở về phòng làm việc, Thiến Thiến xế chiều có nhiệm vụ đi ra ngoài phỏng vấn, đưa cho Đồng Yên một quyển bút kí mình đã làm hồi trước, Đồng Yên rất chuyên tâm nghiên cứu.

Từ lúc đó tới khi tan làm, cô lại nhận được tin nhắn của Thiến Thiến nói rằng cô ấy không trở về được để giúp nàng làm thẻ nhân viên. Đồng Yên nhìn tin nhắn cười cười. Thì ra là đi làm thú vị như vậy, mượn đi ra ngoài để lười biếng một chút, có một nội ứng ở công ty tiếp tay, còn có thể giúp đánh thẻ, có ý thức. Thật biết điều nha!

Sau khi tan làm Đồng Yên cũng không lập tức rời khỏi công ty mà đợi mọi người cùng đi, sau đi qua làm thẻ nhân viên, sau đó ra về tìm một quán ăn ăn một chút, sau đó mới trở về nhà, bật ti vi lên xem nhưng mà lòng cô cảm thấy không yên tâm.

Chín giờ rưỡi tối, Tiếu Diệc Trần gọi đến đúng hẹn.


“Alo? Diệc Trần!” Âm điệu, giọng nói của nàng không thể hiện chút tình cảm, cảm xúc nào.

“Yên nhi! Yên nhi à!” Tiếu Diệc Trần rõ ràng là uống rượu, cũng không từ mà biệt, chẳng qua chỉ là gọi cô.

“Vâng. Em đây.” Đồng Yên cười đáp, tham luyến của anh thấp gọi mềm nhẹ. Cô sợ rằng chỉ sau hôm nay thôi về sau sẽ không được nghe anh gọi cô thân mật như vậy nữa.

“Anh rất nhớ em, bây giờ anh rất muốn ở bên em. Yên nhi!” Thanh âm Tiếu Diệc Trần vốn trầm thấp, bây giờ uống rượu lại càng trầm khàn, nói không ra lời gợi cảm.

“Em cũng nhớ anh.” Đồng Yên cầm lấy điện thoại đi ra ban công, ngước nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, nói thật nhỏ. Cô thật không có nói dối, giờ phút này, cô đang nhớ anh vô cùng.

“Yên nhi à, anh quyết định sẽ cùng Dao Dao ly hôn, sau đó hai ta cả đời sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”

Đồng Yên nhắm mắt một chút, nước mắt chảy xuống trong nháy mắt, nhẹ nhàng mà nói: “Được.”

&&&&

Cả ngày thứ hai, Đồng Yên tâm cũng thất thượng bát hạ ( bảy lên tám xuống: nghĩa là lòng nhấp nhổm, thấp thỏm không yên), buổi trưa nhận được tin nhắn của Tiếu Diệc Trần nói rằng anh buổi tối tám giờ sẽ về đến nhà, muốn ăn cơm tối cùng cô. Nhà của Tiếu Diệc Trần và Tương Dao cũng không ở thành phó G, hai người đó sau khi về nước, Tương Dao vì tránh cô mà quyết định sống trong ngôi nhà ở quê Tiếu Diệc Trần là thành phố S, lại không nghĩ rằng Tiếu Diệc Trần tiếp nhận công ty của cha hắn, sau không biết thần xui quỷ khiến thế nào lại chuyển đến thành phố G. Thật là châm chọc a! Cô ta gắt gao muốn Tiếu Diệc Trần không liên lạc, gặp phải Đồng Yên nhiều lần, lại không nghĩ rằng biến thành lưỡng địa ở riêng, ngược lại lại cung cấp cho Tiếu Diệc Trần nhiều cơ hội cực kỳ tốt.

Đồng Yên lái xe trở lại biệt thự, mua thức ăn nấu cơm, hết thảy đều làm tốt, sau một thời gian nhìn lại đồng hồ đã bảy giờ rưỡi. Một lát sau cô nhận được điện thoại của Tiếu Diệc Trần.

“Yên nhi, anh hai mươi phút nữa sẽ về đến nhà. Chờ anh nhé.” Thanh âm Diệc Trần ẩn chứa ý cười.

“Vâng. Em ở nhà chờ anh.” Đồng Yên mềm nhẹ đáp.

Một lúc sau chuông cửa vang lên, Đồng Yên vội vàng đi ra mở của, nhận lấy cặp công văn trong tay Tiếu Diệc Trần cười nói: “Anh về rồi?”


Tiếu Diệc Trần nhìn giai nhân mặc bộ váy mỏng màu vàng nhạt cực kì xinh đẹp đứng ở cửa, anh hoảng hốt một chút mới nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực mình ôm lấy. Người con gái này đã hai mươi sáu tuổi rồi mà nụ cười của cô vẫn tinh khiết như thế, cô vẫn giống như một tiểu cô nương mới mười bảy mười tám tuổi, ánh mắt trong suốt, đen láy không có nhiễm một tạp chất. Cô bây giờ vẫn còn giống bộ dáng lần đầu hắn gặp nàng, bất kể trải qua những chuyện, bất kể người xung quanh có bao nhiêu thế tục, hèn hạ, người trong ngực anh trước sau như một, đơn độc đến tinh khiết. Một nụ cười hay một cái nhíu máy của cô đều níu chặt lấy tim anh thật chặt. Tim hắn vì cô mà nhảy lên, vì cô mà đau đớn, vì nàng mà hạnh phúc.

Ngồi vào bàn ăn, Tiếu Diệc Trần nhìn bữa tối vô cùng thịnh soạn, trong mắt ánh lên nụ cười ôn nhu mà sủng nịnh: “Hôm nay là ngày lễ gì mà sao em làm nhiều món ăn thế?”

Đồng Yên không nói gì, cẩn thận gắp nhiều thức ăn bỏ vào trong bát anh, thanh mỏng cười cười.

Tiếu Diệc Trần ngu ngơ nhìn nụ cười của cô mà không có phản ứng, ngơ ngác ăn thức ăn mà cô vừa gắp bỏ trong bát mình, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi khuôn mặt cô. Anh căn bản không cần biết cô đã gắp vào bắt hắn những thức ăn gì, cho dù là thuốc đọc anh cũng sẽ không chút do dự mà nuốt xuống, anh chỉ cần nàng thiên sứ ở trước mặt mình đây có thể vĩnh viễn nhìn về về phía hắn mà tươi cười dịu dàng, hạnh phúc như thế.

Bữa cơm mau chóng kết thúc trong yên lặng, Đồng Yên buông đũa xuống, bưng chén rượu lên nhẹ nhàng đụng vào ly hắn, không nói gì uống một hơi cạn sạch.

Tiếu Diệc Trần không giải thích được nhìn cô, sau đó cũng ngửa đầu uống một hơi hết chén rượu.

Đồng Yên nhìn anh, đặt chén rượu xuống bàn, xong mới nhẹ nhàng mở miệng: “Diệc Trần, chúng ta chia tay đi.”

Tiếu Diệc Trần trong nháy mắt sững sờ, mắt mở to nhìn cô, sau đó mới gượng gạo cười, đáy mắt có chút run rẩy: “Yên Nhi, em đang đùa phải gì thế? Sau này em không được đùa anh như thế. Anh không cho phép. Có nghe không?”

Đồng Yên nhìn về phía anh, trên môi vẫn giữ nụ cười: “Em mấy hôm trước đã dọn đồ đạc chuyển ra ngoài rồi, cũng đã tìm được việc làm rồi. Hôm nay quay về cùng anh ăn bữa cơm cuối cùng.”

Tiếu Diệc Trần không duy trì được nụ cười trên mặt nữa, ánh mắt tối sầm đi, anh từ trước tới nay không thể không nghĩ tới hai người sẽ có ngày này, chẳng qua là không nghĩ tới cô sẽ chọn thời điểm anh không ở đây, không phòng bị gì, không có chuẩn bị một chút nào mà chuyển đi. Nhưng có điều mà anh biết rất rõ: Yên nhi cho anh một kích trí mạng làm anh không kịp ứng phó.

Anh đứng dậy, đi tới phòng khách, có chút run rẩy châm một điếu thuốc, hung hăng hút hai hơi mới tìm lại được thanh âm của mình, nói: “Tại sao?”

Đồng Yên đi tới đằng sau lưng anh, ngẩng đầu trước sau như một cười yếu ớt, trong mắt chớp động lên lệ quang: “Em không muốn yêu anh nữa.”

Tiếu Diệc Trần mắt tối thêm một chút, anh hung hăng dập điếu thuốc lá trong tay vào gạt tàn, lòng anh cơ hồ đau đến mức đứng không vững. Yên nhi không có nói rằng cô không yêu anh, cô chỉ nói rằng cô không muốn yêu anh nữa. Nhưng tại sao anh lại cảm thấy không may mắn chút nào? Cô giống như một cô gái tinh linh. Khi nàng không muốn làm chuyện gì đó, người nào cũng không có cách thuyết phục. Ban đầu khi anh nhìn thấy vết sẹo màu hồng nhạt, mảnh trên cổ tay cô, anh đã bị rung động mãnh liệt. Cô nhìn như một cô gái nhu nhược, nội tâm nhưng lại vô cùng quật cường, không ai có thể ép cô làm chuyện mà không muốn, ngay cả anh cũng không ngoài lệ.

Tiếu Diệc Trần xoay người nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Đồng Yên, có chút khẩn cầu nhìn nàng: “Cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Lần này anh đảm bảo trong vòng ba tháng sẽ ly hôn với Tương Dao, sau đó anh sẽ nagy lập tức cưới em làm vợ. Có được không, Yên nhi?” (Vi: Đọc đoạn này tức phát điên >””


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận