Ngoan Cố FULL


Edit: Cẩm Anh
Beta: Beelaborious
“A” Không nghĩ tới mình thuận miệng nói một câu hỏi đến chỗ đau đớn của cậu, Tống Xu vội vàng xin lỗi, “Tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý…”
“Không có việc gì.” Giọng nói của cậu trầm thấp, mang theo khàn khàn đặc trưng của nam sinh thời kỳ biến thanh.
“Rất ngon.” Cuối cùng, cậu bổ sung.
“Cảm ơn cậu” Cô cảm thấy tội lỗi, “Tôi sẽ làm thêm cho cậu bữa ăn sáng.”
Cô nói rồi mở tủ lạnh để xem có nguyên liệu thích hợp nào không.
“Điện thoại của cô reo kìa.” Thiệu Khôn ở phía sau nhắc nhở cô.
Cô ồ một tiếng, đến phòng khách nghe điện thoại.
“Kiều Kiều con đang ở đâu?” Điện thoại là mẹ Tống Xu gọi tới, Kiều Kiều là tên hồi nhỏ của cô, ngoại trừ người nhà ra thì không ai biết.
“Mẹ, con đang ở ký túc xá, làm sao vậy?” Sợ người nhà lo lắng cô trễ như vậy còn chưa về trường, Tống Xu ngẫm lại, nói dối.
“Em trai con biết gọi chị rồi kìa’’! Thanh âm mẹ Tống tương đối kích động, không chút nào che giấu vui sướng.
“Thật sao mẹ? Mau mau mau, mẹ ôm Hạo Hạo tới đây, con muốn cùng em trai thông qua video!” Vừa nghe lời này, Tống Xu cũng lấy lại tinh thần, mở WeChat ra liền gọi điện thoại video.
“Em trai con ngủ rồi, ngày mai con về nhà một chuyến đi, bảo nó chính miệng gọi cho con nghe một chút.”
Nhìn thời gian, Hạo Hạo quả thật nên ngủ, “Được, sáng mai con sẽ trở về.


Tống Xu là người địa phương thành phố H, nhà cách trường học không xa, hơn nữa gần đây trời lạnh, cô vừa vặn muốn về nhà lấy mấy bộ quần áo dày.
“Ăn xong rồi?” Lúc trở lại bàn ăn, Thiệu Khôn đã gấp đũa xuống.
“Ừm.” Vì vậy, cô cúi đầu để dọn dẹp bàn.
Rất hiếm thấy, Thiệu Khôn đứng dậy, không một tiếng động giúp cô thu thập.

“Tôi làm là được, cậu đi sửa bài thi của Chu Khảo trước.” Tống Xu nói xong đưa tay nhận lấy đĩa trên tay cậu.
Tay cầm đĩa của cậu nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, Tống Xu nhận lấy khoảng trống
“Cô còn không đi xe buýt cuối cùng?”
“Hả ” Tống Xu lúc này mới phản ứng lại, xe buýt cuối cùng lúc 9 giờ 40, không kịp cô phải đi về trường.
“Được rồi, tôi đi trước đây, tôi thấy trong tủ lạnh có bánh mì sữa, buổi sáng cậu thức dậy tự mình hâm nóng một chút hẵng ăn, không ăn điểm tâm, hiệu suất học tập sẽ giảm xuống!” Cô vừa vội vàng xông tới cửa mang giày, vừa lải nhải nói.
Sáng hôm sau, Tống Xu vừa về đến nhà, tiểu nhục đoàn liền lẩm bẩm chạy tới ôm cô.
Tống Xu ôm nhóc con vào trong ngực, hướng khuôn mặt tròn trịa của nó một cái ‘’Hạo Hạo, em có nhớ chị gái không? ”
Tiểu Nhục Đoàn cười khanh khách, ôm cổ Tống Xu không buông tay.
“Hai người thật kỳ lạ, ở cùng nhau hai ngày liền nhìn nhau không vừa mắt, một hồi không gặp liền thân cận vô cùng.” Ba Tống ở bên cạnh trêu chọc.
“Hừ” Tống Xu hướng hắn làm mặt quỷ thật lớn, lại cười vui vẻ hướng về phía trong ngực nói, “Nào, kêu chị gái nghe một chút.


“Chị – chị ——” giọng điệu ngứa ngáy này khiến trái tim Tống Xu đều kêu hóa, cô lại ôm miếng thịt nhỏ trêu chọc một hồi lâu mới buông xuống.
“Ra ăn cơm” Mẹ Tống ở phòng bếp hướng ra ngoài hô.
“Con đến đây.” Tống Xu nghe tiếng vào phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn.
Thịt luộc, trâu nướng đỏ, đậu phụ non, tất cả đều là món mà Tống Xu thích ăn.
“Ăn nhiều một chút, con xem con gầy đi rồi.” Mẹ Tống liên tục gắp thức ăn vào bát của con gái.
“Con thật sự không tính là gầy đâu mẹ.”
“Con cái này còn chưa tính là gầy, con xem cánh tay nhỏ bé này của con, một trận gió có thể liền đem con bay đi.”
“Lốc xoáy nói không sai biệt lắm, thịt ta đều mọc trên đùi, con xem chân ta thô, mùa hè cũng không dám mặc váy ngắn.”
“Ai bảo con không vận động, buổi tối ăn cơm cùng ba con ra ngoài chạy bộ đi.”
“Đừng đừng đừng, con vẫn thích nằm ở nhà hơn’’.

– Nhìn bộ dạng lười biếng của con, chân con không thô ai chân thô!
Ba Tống và Hạo Hạo hiển nhiên đều là những người đã từng gặp qua bị đối mặt với hai mẹ con con tới ta lui, hai người không động đậy, vững vàng như núi Thái Sơn, ba Tống nhàn nhã mím rượu, Hạo Hạo yên lặng mút núm vú giả, hình ảnh một lần thập phần hài hòa.
Ở lại thành phố này học đại học quả thật tiết kiệm chi phí đi lại, nhưng mất đi đặc quyền hưởng thụ mấy ngày trước khi về nhà được người nhà nâng niu.
Nhưng sau khi ở nhà ngây người nửa ngày, Tống Xu cũng sắp bị quở trách kén cả lỗ tai.
Rốt cục khi mẹ Tống nhìn những quyển sách ngổn ngang trên bàn muốn xù lông, Tống Xu không chịu nổi nữa, “Mẹ, con đột nhiên nhớ tới, con còn có ppt chưa làm, tài liệu ở trong sổ ghi chép ký túc xá, con phải về trước.” Nói xong chuồn đi nhanh.
Qua giờ cao điểm, không có nhiều người trên xe buýt.
Tống Xu chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, đeo tai nghe ngẩn người.
Từ nhà đến trường phải mất mười lăm trạm, gần một giờ đi bộ
Xe buýt chậm rãi chạy trên đường, trời đã tối đen, tất cả đều dựa vào đèn đường tối tăm ven đường chiếu sáng.
Phía trước là trường trung học trước kia của Tống Xu, cô theo bản năng nhìn thêm hai lần.
Một đám người vây quanh cửa, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Vừa vặn phía trước đèn đỏ, xe buýt hú còi dừng lại trước vạch ngựa vằn.
Cô nhìn kỹ, không khỏi cả kinh.
Thiệu Khôn bị một đám côn đồ ăn mặc vây quanh ở giữa, đối phương hùng hổ, người tới không tốt, rất rõ ràng là tới tìm.
Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh lá cây, và xe buýt di chuyển từ từ.
Tống Xu bước nhanh đến cửa sau, liên tục bấm chuông vài lần, xuống xe ở trạm ngay sau đó.
Đến gần hơn một chút, một đám nhóc con nửa tuổi, quần bó sát, áo sơ mi hoa, giày da nhân tạo, đầu vương miện gà nghiêng nghiêng, Tống Xu cảm thấy, so với đám người này, Thiệu Khôn thật sự là quá bình thường, không có kiểu tóc không chính thống, không có quần bó sát khó nói hết, chính là một cậu bé sạch sẽ, nếu không phải ở rạp chiếu phim gặp cậu, lại biết được các loại sự tích ác liệt của cậu, Tống Xu đại khái sẽ không tin cậu là một thiếu niên có vấn đề.
Chuyện xảy ra tiếp theo quả thực khiến Tống Xu hoảng sợ.
Một đám người đánh nhau, cô nhìn thấy Thiệu Khôn giơ tay cho đối phương một quyền, người nọ cũng không yếu thế, nhấc chân hung ác đá vào bụng cậu, cậu nghiêng người né tránh, phía sau nhất thời không phòng bị, bị người ta cầm gậy hướng về phía sống lưng  một cái, cậu bị đánh tiến lên lảo đảo vài bước, suýt nữa nằm sấp trên mặt đất.
Mắt thấy đám người này không có ý dừng lại, Tống Xu vội vàng, nhất thời cũng không để ý nguy hiểm, xông lên ngăn lại: “Đừng đánh!” Cô chắn trước Thiệu Khôn, hai tay bảo vệ anh ở phía sau.

Một đám người đối diện cười nhạo, “Thiệu Khôn, không nhìn ra, mày có chút bản lĩnh này, đánh nhau còn phải tìm một người phụ nữ đến che chở.”
“Bình thường mày không phải rất trâu bò sao, sao lại chịu hai cái liền sợ thôi.”
“Tránh ra.” Thiệu Khôn hất tay cô che chở mình
‘’Dừng lại, đừng đánh, cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra mạng người đấy!’’ Tống Xu bị cậu hất tay ra, lại lập tức kéo góc áo cậu, gắt gao túm lấy, ngăn cậu tiến lên.
‘’Tôi bảo cô tránh ra!’’ Thanh âm Thiệu Khôn có chút phát ác.
“Thiệu Khôn cậu điên rồi sao!” Mắt thấy máu chảy xuống trán anh, Tống Xu cũng nóng mắt, hướng về phía đám côn đồ đối diện lớn tiếng hô, “Các cậu cứ như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy! ”
Mạnh mẽ một trận lực, cô bị Thiệu Khôn đẩy sang một bên, “Cô ít ở chỗ này tự đa tình, cô là người gì? Cô dựa vào cái gì để quản tôi! ”
Khinh miệt đến cực điểm, chán ghét đến cực điểm.
Lời nói giống như điện giật truyền khắp toàn thân cô, tay Tống Xu thoáng chốc liền buông lỏng, tự giễu kéo khóe môi, cô cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với anh.
“Anh ơi! Một dải! Ai đó hét lên.
Cách đó không xa truyền đến tiếng còi cảnh sát
“Thật là mẹ nó chỉ cần một chút, tiểu tử ngươi đừng bảo tôi đụng phải nữa, nếu không lão tử thấy một lần đánh một lần.”
Một đám người nhẹ nhàng quen đường, lòng bàn chân bôi dầu, rút lui rất nhanh.
Tống Xu cắn răng, lại đi lên túm tay áo anh, giơ tay đón một chiếc xe taxi, “Nếu cậu không muốn đứng ở đây bị cảnh sát mang đi, liền theo tôi đi bệnh viện.


“Sư phụ, đi bệnh viện thành phố.”
“Bác sĩ, em trai tôi bị dập đầu, phiền ngài xem có chuyện gì không.” Tống Xu nói xong đưa lên sổ bệnh án.
Bác sĩ trực ngủ, mở rộng cơ thể trước, khéo léo mở hồ sơ bệnh án trống rỗng,
“Đau đầu sao? Có ù tai không? Xem mọi thứ có bị mờ không? – Thiệu Khôn cúi đầu, không nói một lời.
“Trước tiên đi chụp CT, không có vấn đề gì liền trở về băng bó một chút, lấy chút thuốc giảm đau chống viêm.” Bác sĩ đưa ra một danh sách rồng bay phượng múa, “Ra ngoài rẽ trái đi đến cuối là phòng CT.”
Tống Xu cảm ơn bác sĩ, lại kéo anh đến phòng CT chụp phim.
Khi chờ phim, Tống Xu lấy điện thoại từ trong túi ra trả lời tin nhắn, không nói thêm một câu với cậu nữa.
Bệnh viện ban đêm im lặng, hai người cứ như vậy ngồi im lặng.
Nghe được tiếng kêu của bác sĩ, Tống Xu lấy phim đưa đến bác sĩ đang ngồi khám, lại đến cửa sổ lấy một xấp thuốc giảm đau chống viêm.

“Đều kiểm tra qua, không có gì đáng ngại, vết thương kịp thời được dọn dẹp, thuốc giảm đau một ngày hai lần, sớm muộn gì cũng phải uống.” Cô quay lại hành lang, nhét một gói thuốc lớn vào lòng Thiệu Khôn.
Dừng một chút, cô khẽ thở dài, giọng điệu mềm hơn rất nhiều, “Thiệu Khôn, tuy rằng tôi luôn gọi cậu là nhóc con, nhưng cậu thật sự không nhỏ, cậu đã mười lăm tuổi rồi, mười lăm tội phạm đều có thể chịu trách nhiệm hình sự, cậu biết không, vừa rồi nếu cảnh sát không tới, cậu định thế nào? Đánh bọn họ ngươi chết ta sống, đầu vỡ máu chảy sao? ”
“Tôi biết, cậu luôn cảm thấy tôi bày ra tư cách cũ, cảm thấy tôi không hiểu các cậu, không hiểu cái gọi là nghĩa khí can đảm của các cậu, nhưng có một điểm tôi biết, không thể mọi việc đều có ý khí dụng sự, nếu cậu có một ba dài hai ngắn, cậu để cho ba cậu, để cho người thân bên cạnh cậu, để cho tất cả người yêu cậu làm sao bây giờ? Chờ cậu lớn lên một chút, có vợ con, cậu còn có thể như vậy liều mạng với đám côn đồ này sao? ”
Thiệu Khôn, con người còn sống, phải có trách nhiệm.


Thiệu Khôn cắn răng, đầu nghiêng sang một bên.
“Tối nay là cảm xúc của tôi, tôi cũng có một em trai, vì vậy tôi, ” giọng nói của cô dần dần nhỏ hơn, “Tôi nghĩ rằng cậu là một đứa trẻ tốt, vì vậy tôi muốn kéo cậu, thực sự, là tôi xen vào công việc của người khác.”
Tay cô thò tay vào trong túi, lật ngược nghiêng ngả, tìm ra mấy tờ giấy đưa cho anh, “Đây là đề thi toán và tiếng Anh của cậu, tôi sửa xong cho cậu rồi, trên đó dùng bút đỏ đánh dấu, là điểm yếu của cậu, trọng điểm ôn tập, hóa học và vật lý còn chưa kịp bổ sung cho cậu, bất quá tôi có thể cũng không giúp được gì, tôi là sinh viên văn khoa, cậu biết đấy, hai môn văn khoa này hơn phân nửa đều rất kém cỏi.

Lịch sử và chính trị, rất đơn giản, cậu phân chia kiến thức của giáo viên, luôn luôn không có vấn đề.


“Vậy… Chú Thiệu bên kia, tôi sẽ nói với chú ấy, nói gần đây tôi học quá bận, không rảnh để cho con chú học thêm.

Trên người cậu có tiền đúng không, lát nữa tự mình bắt xe về, chú ý an toàn.

Vậy thì.

Tôi sẽ đi trước đây.

“Tống Xu vô lực cười cười, đứng dậy sửa sang lại áo khoác nhăn nheo,ra khỏi bệnh viện.
Thiệu Khôn ở phía sau cô, há mồm, cuối cùng cũng không thể nói ra cái gì.
Băng vải trắng bệch quấn quanh đầu anh, ánh đèn trắng lạnh trong hành lang bệnh viện chiếu lên mặt, sắc mặt anh càng thêm tái nhợt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận