Ngoan Cố FULL


Edit: Cẩm Anh
Beta: Beelaborious
Kỳ nghỉ đông năm nhất cực kỳ nhàn nhã, vì vậy Tống Xu có rất nhiều thời gian đi dạy thêm cho Thiệu Khôn.
Tính tình thằng nhóc này giống như thay đổi, từ khi cô trở về tiếp tục làm gia sư, nó bắt đầu vô cùng ngoan ngoãn
Bảo cậu học tiếng Anh liền học tiếng Anh, bảo cậu sửa đề liền sửa đề, có đôi khi chính cô không cẩn thận nói sai điểm kiến thức, cậu biết rõ, cũng không vạch trần cô, liền nằm sấp trên bàn nghiêm túc nghe thật, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, thế cho nên cô thường xuyên có loại ảo giác mình dạy con nhà người khác.
Ngày 28 tháng Chạp, Tống Xu tinh thần nhân đạo cực kỳ có trách nhiệm đạp tuyết đi dạy thêm cho Thiệu Khôn.
Vừa vào cửa, cô rõ ràng cảm giác ánh mắt nhóc con này đang lơ lửng một chút,
“Làm gì vậy?”
“Không có gì,” Cậu chủ động giúp cô đặt túi xách, “Quần áo đẹp.” ”
Gần cuối năm, cô cũng thuận theo bầu không khí, mặc một chiếc áo len màu đỏ tươi.
Tống Xu bị cậu khen đến đắc ý, “Đương nhiên, nhóc con, tôi mặc cái gì không đẹp? ”
Cậu mím môi cười cười, không nói gì nữa.
Tống Xu nhìn xung quanh một vòng, “Ba cậu lại đi ra ngoài? ”
Hơn phân nửa kỳ nghỉ đông, Tống Xu đều chăm chỉ tới đây, nhưng số lần nhìn thấy chú Thiệu vẫn ít đến đáng thương như trước, ngay cả cô cũng hoài nghi, thời gian chú Thiệu ở chỗ này còn không nhiều như cô.
“Ừm.” Cậu trả lời bình tĩnh.
Tống Xu không khỏi nhíu mày, cô biết công việc của chú Thiệu thường phải đi công tác khắp nơi, trong ba mươi ngày có thể có hai mươi lăm ngày không ở nhà, nhưng là đêm 30, còn không thấy bóng người, chẳng lẽ muốn để lại Thiệu Khôn một mình ở nhà ăn tết sao?
“Năm nay cậu ăn Tết với ai vậy?” Tống Xu hỏi cậu.
“Có thể là một nhà với chú tôi đi.”
“Chú Thiệu đâu? Chú không về ăn Tết với cậu sao? ”

Cậu nhún vai, không quan trọng nói: “Trong mắt ông ta chỉ có công việc thôi, năm mới với ông mà nói chẳng là gì cả.”
Trong lòng Tống Xu có chút chua xót, không đứa trẻ nào lại nổi loạn vô cớ, từ nhỏ nhận được quá ít tình cảm và bầu bạn, thậm chí còn không được đoàn tụ gia đình trong ngày Tết.
“Có muốn đến nhà tôi ăn Tết không?” Tống Xu cơ hồ không nghĩ nhiều, buột miệng hỏi.
Thiệu Khôn dường như cực kỳ kinh ngạc, chớp chớp hai cái mắt, nửa ngày không phản ứng lại ý tứ của những lời này:
“Cô nói cái gì?”
“Tôi nói, cậu có nguyện ý đến nhà tôi ăn Tết không?”
“Ba mẹ tôi còn rất dễ ở chung, chỉ là nói nhiều một chút, bất quá cậu cũng không cần lo lắng, người nước ngoài đều là khách mà, cậu đi đi, bọn họ phỏng chừng cũng sẽ không quá cằn nhằn…” Tống Xu tự mình nói.
“Tôi thật sự, có thể đi sao?” Trong giọng nói Thiệu Khôn vẫn tràn đầy không xác định
“Cái này có cái gì không thể, tết nguyên sinh vốn là đồ náo nhiệt mà, gia đình tôi quá ít, náo nhiệt không nổi, cậu đi bọn họ khẳng định rất cao hứng.

Thế nào, cậu có đi không?’’ Thiệu Khôn cắn môi dưới, tương đối ngoan ngoãn gật gật đầu.
Ngày 30 Tết, Thiệu Khôn đã sớm đến nhà Tống Xu.
Tống Xu gọi điện thoại đón đầu ba mẹ trước, nói mình làm gia sư cho một đứa nhóc nhà không có ai ăn Tết cùng, không đợi cô kịp mở miệng, mẹ Tống đã vội nói, “Vậy gọi về nhà chúng ta cùng nhau ăn Tết thôi, cũng không phải chỉ là nhiều thêm đôi đũa thôi sao, người càng đông càng vui!”
Dán câu đối xuân, nhân bánh bao, rửa rau, chọn cá, cả nhà bận rộn xoay quanh, Tống Hạo dựa vào bán nhỏ, một hồi cầm mì, lúc thì đá ngã một chậu, Tống Xu đi theo sau mông nó thu dọn, kêu khổ không ngừng.
‘’Nhóc con này, có thể yên tĩnh một chút hay không, em muốn mệt chết chị gái sao?’’
Tống Hạo chớp chớp hai con mắt to vô tội, thuận tay lật mâm trái cây trên bàn.
“Tống Hạo! Chị sẽ ném em xuống thùng rác ở tầng dưới! “Tống Xu mắt trợn tròn, uy hiếp nó
Tống Hạo nửa hiểu nửa không, hẳn là cảm thấy bộ dáng hung dữ của chị quá dọa người, oa một tiếng khóc.
‘’Kiều Kiều, con lại khi dễ em trai rồi!’’ mẹ Tống nghe thấy tiếng từ trong phòng bếp thò đầu ra, giáo huấn nói.
“Con không khi dễ nó, chính nó lật mâm trái cây, con bất quá chỉ nói nó hai câu…” Tống Xu cảm thấy mình rất vô tội, biện giải nói.

– Con đã bao nhiêu tuổi rồi, còn cùng trẻ em kiến thức cái gì!
Tống Xu trợn trắng mắt, khom lưng nhặt hạt dưa hoa quả vãi tứ tung.
Tống Hạo còn đang khóc.
“Em còn chưa xong, đừng khóc, khóc nữa chị còn phải bị mắng.” Tống Xu lấy nó không còn cách nào khác, túm lấy khăn giấy lau mặt cho em trai.
Thiệu Khôn vừa mới ở ngoài cửa giúp ba Tống dán câu đối xuân, lúc này cũng nghe tiếng đi vào
“Em bị sao vậy?” Cậu nửa ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng với Tống Hạo, ân cần hỏi nhóc.
“Chị, chị mắng em…”, nhóc nói không nhiều lắm, mấy ngày trước mới vừa mới học được gọi chị gái, hôm nay liền đến tố cáo cô, Tống Xu giật giật khóe miệng, dở khóc dở cười.
“Chị gái mắng nhóc à, chị gái kia có xấu không?” Sờ sờ đầu nhóc, Thiệu Khôn hỏi lại.
Nhóc con nào hiểu được những thứ này, Tống Hạo cảm thấy người này ôn nhu nhu khí với mình, nghe lời gật gật đầu, “Xấu xa.


Tống Xu tức giận đi lên cho Thiệu Khôn sau lưng một chưởng, “Dạy cái hỗn láo gì vậy?”
Thiệu Khôn chỉ cười, giống như một con hổ mặt cười, lại hỏi, “Vậy nhóc có muốn cô ấy làm chị hay không? ”
“Không cần.” Đứa trẻ lắc đầu và nói.
Hài lòng gật gật đầu, Thiệu Khôn lại chậm rãi nói:
“Vậy vừa vặn, để cho chị ấy làm chị của anh đi.”
‘’Không được!’’ Sắc mặt nhóc con lập tức thay đổi, khuôn mặt tròn trịa tức giận, dùng sức lắc đầu
Tống Xu cũng sửng sốt, lập tức cười nói, “Cậu lừa đứa nhỏ làm gì?”

“Tôi không lừa nó.” Thiệu Khôn lập tức đứng dậy, nhìn ánh mắt của Tống Xu nói.
Tống Hạo túm lấy góc áo Tống Xu không buông tay, nước mắt rơi vừa rồi bắt đầu không ngừng.
“Vậy chị có tốt không?” Thiệu Khôn lại cúi đầu hỏi nhóc.
‘’Tốt!’’ Tống Hạo giật đầu lịa lịa
“Còn khóc hay không?” Cậu hỏi một lần nữa.
Tống Hạo liều mạng lắc đầu, lập tức ngừng khóc.
Tống Xu: “…”
Tám giờ tối xuân vãn mới bắt đầu, nhà Tống Xu vừa qua năm giờ liền bật TV,bộ trung tâm đang chuẩn bị cho hậu trường Gala Lễ hội mùa xuân, kỳ thật bọn họ cũng không xem, tác dụng chính của việc xem TV là tạo ra hương vị tết, người một nhà thì ngồi vây quanh trước bàn làm sủi cảo
“Cậu có biết gói không?” Tống Xu hỏi Thiệu Khôn ở một bên.

Thiệu Khôn thành thật lắc đầu.
“Đến đây tôi dạy cậu” Cô cầm lấy vỏ sủi cảo, đặt nhân vào, hai tay cầm hai đầu da, nhẹ nhàng ấn vào giữa, một cái sủi cảo nhân lớn liền thành hình.
“Học được chưa?” Tống Xu hỏi cậu.
Cậu không ngốc, nhưng trời sinh không có tế bào nấu nướng gì, ngốc trệ lắc đầu.
‘’Nhìn lại một lần nữa.” Cô làm lại một lần nữa.
“Có thể không?”
“Còn chưa được.”
“Vậy lại nhìn lần cuối, lần này có hiểu không?”
“Không có.”
“…”
Cuối cùng dưới sự nỗ lực không ngừng của cô giáo Tống, bạn học Thiệu rốt cục cũng gói ra mấy cái sủi cảo lỏng lẻo không thành hình dạng, hơn nữa toàn bộ hy sinh trong nồi.
Thiệu Khôn áy náy, đem mấy cái sủi cảo rách kia gắp vào trong bát của mình, lại bị Tống Xu cưỡng ép chia một nửa đi qua:
“Nào có đạo lý khách đến ăn sủi cảo rách nát vào dịp Tết chứ.” Cô cười.

Thiệu Khôn cúi đầu ăn, đột nhiên cảm thấy trong miệng có vật gì đó, phun ra vừa nhìn, là một đồng xu trong suốt.
‘’ Cháu năm nay có phúc đấy!’’ Ba Tống tinh mắt, phát hiện đầu tiên.
‘’Không sai không sai, kỳ thi trung học năm nay cháu khẳng định có thể vào cấp 3!’’ mẹ Tống phụ họa nói.
“Năm mới nhà tôi làm sủi cảo đều sẽ gói một đồng xu đi vào, ai ăn được, chính là năm sau vận khí tốt nhất.” Tống Xu ở bên cạnh giải thích với cậu.

Dứt lời, cô lại cảm khái, “Đáng tiếc, mười mấy năm nay, tôi một lần cũng chưa từng ăn qua, cậu nói tôi khi nào mới có thể vận may bùng nổ một lần.


Thiệu Khôn nghe vậy, đẩy đồng xu trên bàn tới trước mặt cô.
Cô phì cười ra tiếng, “Nhóc con, cậu nhường cho tôi cũng vô dụng, cái này phải tự mình ăn ra mới có tác dụng.


Thời gian vui vẻ luôn trôi qua đặc biệt nhanh chóng, cả gia đình ăn uống và trò chuyện, mở nhạc nền cho buổi tối mùa xuân, vui vẻ và hòa hợp.
Lúc phát lì xì, mặc dù Thiệu Khôn không muốn nhận, ba Tống vẫn kiên trì nhét bao lì xì vào trong ngực cậu, giả vờ tức giận nói, “Cháu là tiểu bối, ta là trưởng bối, cho cháu tiền mừng tuổi thiên kinh địa nghĩa, cháu nếu không nhận chú cũng sẽ mất hứng.

”.

ngôn tình sủng
Tống Xu ở bên cạnh giúp đỡ, “Mau cất đi,  cầm đi mua hai quyển vật lý về để làm.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận