Ngoan Dỗ Em [lichaeng]

Kết thúc thi cuối kỳ, Chaeyoung cùng bạn cùng phòng thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà.

Jungkook sắp phải yêu xa, vô cùng hâm mộ cô và Lisa có thể ở cùng một thành phố.

"Hai người các cậu đều ở thành phố C, còn có thể cùng nhau đi xem phim, ăn một bữa cơm, uống trà chiều… tớ mỗi ngày cũng chỉ có thể nấu cháo điện thoại. Thật thê thảm !" Jungkook ủ rũ.

Jin duỗi tay chọc đầu cô ấy: "Tính tình gì thế, không có V cậu không sống được đúng không ? Sao không thấy cậu đối với tớ lưu luyến không rời, trọng sắc khinh bạn nghiêm trọng !"

Jungkook cười đắc ý, phất tay với bạn cùng phòng: "Anh ấy muốn đưa tớ ra nhà ga, tớ không nhiều chuyện với các cậu nữa, bái bai !" Nói xong kéo vali đi ra khỏi ký túc xá.

Jin lắc đầu, xem thời gian, nhìn Chaeyoung cùng Jennie nói: "Tớ cũng phải đi, hai cậu là người địa phương thì cứ từ từ thu dọn." nói xong cũng rời khỏi ký túc xá.

Cô cùng Jennie cũng không vội vàng, dứt khoát ở lại đem ký túc xá từ trong ra ngoài quét dọn một lần, đóng kỹ cửa sổ lại.

Trước khi đi, cô hỏi: "Tiểu Jen, cậu về bằng cách nào ?"

Jennie cười nói: "Tớ ngồi xe buýt."

"Vậy tớ đưa cậu ra trạm xe buýt đi." cô cũng không sốt ruột về nhà, dù sao ở nhà cũng chỉ có một mình cô.

Thấy Jennie gật đầu, Chaeyoung giúp cô ấy cầm cặp sách, hai người cùng nhau từ trong ký túc xá đi ra. Kết quả, ngoài ý muốn gặp được Jisoo.

Trong khoảng thời gian này, Jisoo đều theo Lisa làm hạng mục, bình thường rất ít gặp mặt. Từ lúc chân Jennie bị thương đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Jisoo đến tìm tiểu Jen.

Jennie rõ ràng cũng sửng sốt một chút, đứng yên tại chỗ.

Jisoo tiến lên, thân hình cao lớn bao phủ lấy cô ấy, ánh mắt liếc nhìn hành lý một chút: "Tôi đưa cậu đi."

"Không tiện lắm." Jennie khẽ gật đầu, rồi trực tiếp đi về phía trước, theo sau cô. Bước chân của Jennie rất nhanh, đi một đoạn, thấy Jisoo không đi theo, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện của Jisoo cùng Jennie, cô không muốn hỏi nhiều, dứt khoát tìm chủ đề nói chuyện cùng cô ấy: "Cậu nghỉ đông về nhà, có kế hoạch gì sao ?"

Jennie cười cười: "Mẹ tớ có người bạn thân, con trai bà ấy sang năm thi cấp ba, nhờ tớ dạy gia sư, dù sao cũng nhàn rỗi, còn có thể kiếm thêm thu nhập."

"Vậy thì tốt rồi."

"Cậu thì sao ?"


Chaeyoung nghĩ nghĩ: "Vẽ tranh đi, dù sao hàng năm tớ đều trải qua như thế."

Cô trong lĩnh vực vẽ tranh có thiên phú, nửa năm ở chung với nhau, Jennie cũng phát hiện, lúc này không khỏi khó hiểu: "Tại sao cậu không đi học mỹ thuật, mà lại chạy đi học điện khí, nói thật, chuyên ngành này con gái tương lai rất khó tìm công việc. Trước đó tớ có hỏi qua Jungkook cùng Jin, hai người bọn họ học ngành này cũng vì danh tiếng đại học C lớn, thật ra… Tớ cũng không khác bao nhiêu."

"Khi đó là do phản nghịch, muốn cùng cha đối nghịch, cố ý chọc giận ông ấy. Nhưng mà cũng không có gì hối hận, không đến đại học C, tớ làm sao quen biết Lisa đây ?" Dù sao cô cũng không thiếu tiền, học ngành nào cũng như nhau.

Thấy cô nhắc tới Lisa hai mắt tỏa ánh sáng, Jennie cười lắc đầu: "Bạn trai nhà cậu đâu ?"

Chaeyoung thở dài: "Người bận rộn, tớ còn không liên lạc được với anh ấy."

Jennie gật đầu: "Nếu nghỉ đông buồn chán, có thể hẹn tớ ra, tớ cũng không phải mỗi ngày đều làm gia sư, có đôi khi lại rảnh rỗi."

"Được !" cô cười gật đầu.

Đến bến xe, trùng hợp xe buýt vừa tới, Jennie phất tay với cô, lên xe.

Chaeyoung đi trên đường về trường học không mục đích, nhận được điện thoại Lisa, nghe anh nói đi đến ký túc xá tìm mình, trong nháy mắt cô vội vàng gia tăng bước chân quay về.

Hai người gặp nhau ở ngã ba gần ký túc xá, cô cười bổ nhào qua, lại nhíu mày phàn nàn: "Anh đang làm gì vậy, nghỉ ba ngày, bạn cùng phòng của em cũng đi hết sạch !"

Anh mang theo vẻ áy náy: "Xin lỗi, hệ thống xảy ra chút lỗi, mấy ngày nay không thể thoát ra được."

Cô trầm mặt, ngẩng lên nhìn cằm anh: "Vậy anh định đền bù cho em thế nào ?"

Lisa cười nói: "Đồ đạc em thu dọn xong chưa, anh đưa em về nhà."

Chaeyoung lắc đầu: "Không cần thu dọn. Trong ký túc có, trong nhà cũng có, khỏi phải thu dọn rất phiền phức."

"Vậy đi thôi, xe ở cổng trường." anh dắt tay cô.

Hai người lên xe ở trước cửa trường học, một bên Chaeyoung cài dây an toàn, một bên hỏi: "Nghỉ đông còn có việc sao ? Nếu như anh có lập trình muốn làm, không bằng đến ở chỗ em, giống với đợt nghỉ lễ ?" Cô chăm chú xem anh, ánh mắt hơi sáng.

Anh liếc nhìn cô một cái đi, đổi phương hướng lái xe: "Chỉ sợ không được."

"Vì sao ?" Cô một mặt u oán.

"Anh muốn tới thành phố Yonsei thăm một người bạn, trường học muốn để cậu ta tham gia hạng mục người máy, biểu hiện tốt có thể trực tiếp tuyển thẳng đến đại học C."


Cô nghĩ nghĩ: "Em biết rồi, là cái người 'siêu bất khả chiến bại đứng đầu vũ trụ' đúng không ?"

Lisa ngây ra một lúc, mới nhớ tới kỳ nghỉ quốc khánh cô đã gặp qua người máy kia. Anh cười: "Ừ, cậu ta làm."

Nghĩ đến con robot có phần thiểu năng nhưng lại vô cùng thú vị, Chaeyoung cũng cười: "Người bạn kia cũng rất biết đùa."

Đến biệt thự Nam ngoại ô, lúc cô mở cửa xuống xe, anh giữ chặt tay cô, trầm mặc một lát mới hỏi: "Em định một mình ăn tết ở đây ?"

Cô nghiêng đầu, thấy Lisa nhìn cô chăm chú, trong mắt mang theo mấy phần thương yêu. Cô hơi ngẩn ra một chút, cười khẽ: "Nghĩ gì thế, ăn tết đương nhiên là về nhà nha. Cuối năm nào, cha em cũng sẽ gọi thư ký Giang đến đón."

Anh nghĩ nghĩ, nói: "Nếu như không muốn về nhà, năm nay anh dẫn em về nhà, em sẽ rất thích."

Chaeyoung kinh ngạc một chút, lập tức cười nói: "Ăn tết ở nhà người khác không thích hợp lắm. Tết nguyên đán mỗi năm em đều đón cùng cha, không có gì là thích hay không thích, đã quá quen thuộc rồi."

Anh đột nhiên kéo cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, rất lo lắng: "Sao anh lại cảm thấy, em luôn luôn cô đơn một mình ? Năm nay anh dẫn em về nhà, có được không ?"

Anh vốn là muốn đợi đến tốt nghiệp, nhưng mà hiện tại, anh thương cô một mình cô đơn. Anh muốn dắt cô về nhà.

Thân hình Chaeyoung cứng ngắc, lặng yên một hồi lâu mới mở miệng, ngữ khí nhẹ nhõm trước sau như một: "Em đâu đáng thương như anh nói, em chính là ngại nhiều người phiền phức. Thời điểm một mình tĩnh lặng, vẽ tranh rất có linh cảm. Trên mạng em có đăng truyện tranh, vẫn chưa có chương mới đâu, anh quấy rầy tới em thì làm sao bây giờ ?"

"Vậy…" Lisa dừng một chút: "Dì Lục Chitthip của em mời đến lễ mừng năm mới, em có đi không ?"

Cô dựa vào đầu vai anh: "Dì Lục Chitthip hỏi qua nhiều lần, em đều không đồng ý, năm nay đương nhiên cũng không đi."

"Vì sao ?"

"Không có vì cái gì nha, chỉ là không đi."

Thấy cô kiên trì, anh không nói lại nữa: "Vậy nếu buồn chán có thể gọi điện thoại, anh sẽ ở bên cạnh em."

"Lalisa." Cô ôm lấy cổ của anh, nhướng mày cười khẽ, trong mắt mờ mịt hơi nước, lại rất nhanh bị cô thu lại, nhẹ nhàng nói: "Có anh thật tốt."

Lisa cúi đầu, hôn lên môi cô.

——


Chaeyoung ở biệt thự Nam ngoại ô không bao lâu, hai mươi tháng giêng âm lịch, liền được thư ký Giang đón về Park gia.

Mẹ kế Irene đã kêu người thu dọn phòng ngủ của cô sạch sẽ, lúc nói chuyện nhẹ nhàng ôn hòa không khác gì thường ngày.

Park Mason không ở nhà, cô cùng mẹ kế không có đề tài nào có thể trò chuyện, trò chuyện vài câu liền trở về phòng ngủ trên tầng hai, ổn định lại tinh thần ngồi vẽ truyện tranh.

Buổi trưa quản gia lên gọi ăn cơm, cô mới từ trên lầu xuống, đi vào nhà ăn.

Thiết kế kiến trúc Park gia là Trung Tây kết hợp, nhà ăn nằm trong một phòng lớn độc lập ở phía Bắc của sảnh tầng một. Một bên là cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy cây xanh tinh xảo được cắt tỉa gọn gàng ở vườn sau, mặt khác nhà ăn được dùng cửa xoay ngăn cách với phòng khách là gỗ lim tơ vàng thượng đẳng chạm rỗng khắc hoa, trong nhà ăn rộng rãi sáng ngời, bố cục thanh nhã.

Lúc này Mason đã trở về, ngồi trước bàn ăn, trông thấy Chaeyoung liền cười vẫy tay: "Chaeng Chaeng xuống rồi, dì Irene của con đặc biệt bảo đầu bếp làm đồ ăn con thích đấy."

Cô nhìn về phía Irene, trên mặt bà treo một nụ cười dịu dàng: "Cám ơn dì."

Irene mỉm cười kéo cô ngồi xuống, lại nhìn người làm đang bưng đồ ăn vào nói: "Tiểu Min đâu, vì sao vẫn chưa xuống?”

“Nó nói là giải hết bài tập rồi mới đi xuống.”

Mason nghe thấy rất vui mừng: "Tiểu tử này một mực không chịu chỉnh đốn, trộn lẫn cùng đám bạn hồ bằng cẩu hữu (1), nửa năm này ngược lại là có tiến bộ, bà mời sinh viên về làm gia sư, tôi nhìn thấy dạy rất tốt."

(1) Bè mà không phải bạn, bạn xấu.

Irene tự mình múc canh cho Chaeyoung, cười nói: "Đúng vậy, đây là một năm mệt mỏi vì đã sơ tam rồi, tương lai có thể thi đậu cao trung trọng điểm là tốt."

Đang nói chuyện, Park Jimin từ trên lầu chạy xuống: "Cha, mẹ, buổi sáng học tập quá muộn, để Kim tỷ tỷ ở lại ăn cơm cùng đi."

"Không cần không cần, tôi về nhà ăn là được rồi." Bên kia cửa xoay truyền đến giọng nữ giọng nữ quen thuộc, thân hình cô hơi dừng lại, ghé mắt nhìn sang: "Kim Jennie ?"

Một lát sau, Jennie đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô có chút sửng sốt.

Chaeyoung cười kéo tay cô ấy: "Thật đúng là cậu nha !"

Trước đó cô ấy có nói đi làm gia sư, không nghĩ tới lại là Jimin. Bạn thân của mẹ Jennie xem ra là Irene. Thấy mọi người nghi ngờ nhìn qua, cô giới thiệu nói: "Cha, dì Irene, đây là bạn cùng phòng đại học của con."

Irene vừa mừng vừa sợ, cười chào hỏi Jennie mời ở lại cùng nhau ăn cơm.

Lúc đầu Jennie không có ý định ở lại, sau đó lại bị Chaeyoung kéo ngồi xuống, cuối cùng đành phải ngồi xuống.

Sau bữa cơm trưa, cô kéo Jennie trở về phòng ngủ của mình, rót trà cho cô ấy.

Jennie ngồi trên ghế sa lon, nhận lấy cốc trà cô đưa tới, như là đang nằm mơ: "Thì ra cậu là thiên kim Park gia nha, nếu đã như vậy, cậu trực tiếp bổ túc cho Jimin không phải tốt hơn sao, còn phải mời gia sư làm gì. Có thể thi đậu đại học C, cũng không học quá tệ, phụ đạo cho học sinh sơ trung còn không phải dễ như ăn sáng sao ?"

Chaeyoung cười: "Quan hệ của tớ cùng với người trong nhà rất bình thường, dì Irene sẽ không mở miệng nhờ tớ."


Jennie mấp máy môi: "Thật ra tớ có nghe dì Irene cùng tiểu Chan từng nhắc qua cậu, một mình cậu ở biệt thự nam ngoại ô, lâu ngày mới trở về một lần, đối với người trong nhà cũng không thân thiết."

"Đã quen." cô nhún vai: "Khi còn bé tớ vừa về Park gia đã đi theo ông nội. Về sau khi ông nội qua đời, tớ đã quen ở một mình. Tớ không biết phải làm thế nào, dù sao cũng là mẹ kế, quan hệ với bà ấy quá xa quá gần cũng không tốt, tớ lại không thích tốn tâm tư ở đây, cho nên rất ít về nhà."

Jennie bưng ly nước: "Thật ra dì Irene không giỏi nói chuyện, cậu không thân thiện dì ấy cũng không biết phải làm sao cùng cậu ở một chỗ, nhưng con người biệt tốt. Lúc trước cha tớ uống rượu lái xe đụng chết người, cuỗm tiền bỏ chạy ra nước ngoài. Mỗi ngày một đám người đều đến nhà tớ bức người đền mạng, thứ gì đáng giá đều bị lấy đi. Tớ cùng mẹ đều bị người thóa mạ, bị người xúc phạm, cha tớ cũng không liên lạc được. Cuối cùng mẹ tớ bị buộc đến tuyệt vọng, vụng trộm uống thuốc ngủ. May mắn dì Irene phát hiện kịp thời, nếu không thì…"

"Hai năm nay, dì Irene rất chiếu cố nhà tớ, dì ấy rõ ràng có thể mời một gia sư giỏi về bổ túc cho tiểu Min, nhưng lại lựa chọn tớ, cũng là cố ý muốn giúp tớ cùng mẹ tớ."

Jennie cho tới bây giờ chưa từng nói qua chuyện trong nhà, đây là lần đầu tiên Chaeyoung nghe cô ấy nói ra, nhất thời có chút ngẩn người.

Cô ngồi xuống bên cạnh Jennie, kéo bờ vai của cô ấy qua, im lặng an ủi.

Jennie cười cười: "Nửa năm trước, cha tớ bị bắt lại, trước khi vào tù đã cùng mẹ tớ làm thủ tục ly hôn. Ông ấy nhận được báo ứng, tớ cùng mẹ tớ… cũng được giải thoát."

"Đều là quá khứ." cô nhẹ nói.

Jennie gật đầu: "Chuyện lúc đó giống như một cơn ác mộng, bây giờ đã tỉnh khỏi cơn ác mộng, hiện thực vẫn là rất tốt đẹp. Hiện tại tinh thần mẹ tớ cũng tốt hơn rất nhiều, lại gặp được mùa xuân mới, chẳng bao lâu nữa sẽ kết hôn. Đối phương không phải là người có tiền như cha tớ, nhưng mà là người thành thật, đối với mẹ tớ đặc biệt tốt. Mẹ tớ lúc trước gả người vô trách nhiệm như vậy, khổ nửa đời người, bây giờ, rốt cục tìm được hạnh phúc của riêng mình."

Chaeyoung vỗ vỗ vai cô ấy: "Cậu cũng sẽ hạnh phúc."

Jennie ngẩn ra một lát, cười nhẹ nỉ non: "Hi vọng vậy."

Buổi chiều cô tiễn Jennie rời đi.

Khi trở về, thấy Jimin đang cầm túi, đứng trong sân. Cậu nhóc so với lần trước gặp dường như cao lớn hơn một chút, gần thi cấp ba, trên người rõ ràng giảm đi sự ngang bướng, khó có được tăng thêm mấy phần thành thục. Tướng mạo cậu nhóc rất giống Mason, ngũ quan kiên cường, nhưng vẫn rất tuấn tú hiên ngang.

Chaeyoung đang do dự có nên chào hỏi vài câu hay không, Jimin chủ động đi tới, nhìn cô vài lần: "Sao mắt lại đỏ vậy ? Có người khi dễ chị ?"

















Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận