Ngoan, Dỗ Em Full

Bà nội Cố rất giỏi nấu ăn, lại có thêm Cố Ngôn Thanh giúp đỡ, bữa trưa hôm nay vô cùng phong phú.

Vốn dĩ Tần Noãn còn muốn cùng bà Cố học làm sủi cảo, về sau làm cho Cố Ngôn Thanh ăn. Bây giờ phát hiện anh thế mà lại biết làm đồ ăn, dứt khoát đem ý nghĩ của mình ném lại vô bụng, không cần tiếp tục khó xử chính mình.

Sau bữa cơm trưa, Tần Noãn lôi kéo ra sân Cố Ngôn Thanh nói chuyện, đến bây giờ vẫn cảm giác như đang nằm mơ.

"Anh họ Cố, Cố Trí Dương cũng họ Cố, em làm sao lại không nghĩ tới hai người có thể là anh em chứ? Bà nội Cố vẫn luôn nói con trai lớn là giáo sư đại học, mà họ Cố cũng không nhiều, thế mà em không nghĩ tới là giáo sư Cố."

Tần Noãn vỗ vỗ trán, cảm thấy mình cái đầu của mình thời điểm mấu chốt cũng quá không nhạy bén.

Sớm biết bà nội Cố Trí Dương cũng là bà nội Cố Ngôn Thanh, sáng nay cô trực tiếp lôi kéo Cố Ngôn Thanh cùng đi không phải là quá tốt sao, trong lòng cũng không cảm thấy áy náy nữa.Lúc này Cố Ngôn Thanh cũng bừng tỉnh hiểu ra, trước kia anh đi đại học A, Khâu Viễn ở trong nhóm gửi hình ảnh Tần Noãn cùng một nam sinh tư thế khá thân mật.

Lúc ấy anh cảm thấy thân hình nhìn khá quen mắt, bởi vì nam sinh kia trùm kín mít cũng không nghĩ nhiều, thì ra là Cố Trí Dương.

"Các em rất thân?" Anh hỏi.

Tần Noãn gật đầu: "Cha em cùng chú Cố trên phương diện làm ăn có quen biết, em cùng Cố Trí Dương, Tiểu Linh Đang trung học và cao trung đều là bạn học, cho nên quan hệ rất tốt."

Cố Ngôn Thanh nghĩ nghĩ: "Thanh mai trúc mã?"

Tần Noãn ngẩn ngơ một lát, cười nhẹ khẽ ôm eo, tựa cằm vào ngực anh, ngước mắt cười khẽ: "Đúng vậy, thanh mai trúc mã. Cho nên anh ghen rồi?"

Cố Ngôn Thanh nghĩ đến vừa rồi trong đáy mắt Cố Trí Dương ánh lên một tia lạc lõng, lại nhìn về phía Tần Noãn, nói khẽ: "Có chút ngoài ý muốn."

Cố Trí Dương cùng Tiểu Linh Đang từ nhà chính đi ra, nhìn qua phía bên này.

Cố Trí Dương bỏ qua Tần Noãn - người luôn dính Cố Ngôn Thanh, lạnh nhạt nói: "Anh, ông nội gọi anh đánh cờ."

Sau đó quay người đi vào nhà.

Cố Ngôn Thanh nắm tay Tần Noãn đi vào nhà chính, khi đi tới cửa, Tần Noãn bị Tiểu Linh Đang kéo lại.

Thấy tiểu Linh Đang muốn nói lại thôi, Tần Noãn nhìn Cố Ngôn Thanh cười cười: "Anh đi trước đi."

Cố Ngôn Thanh gật đầu, quay người đi vào.

Từ Cố gia đi ra ngoài, cách đó không xa là một khu Bích Hồ, du khách rất nhiều.


Hai người tản bộ quanh hồ, Tiểu Linh Đang cười cười: " Còn có chuyện trùng hợp như vậy, bạn trai cậu hóa ra lại là anh họ Cố Trí Dương."

"Tớ cũng kinh ngạc, hai người bọn họ dáng dấp cũng không quá giống, trước đó tớ một chút cũng không phát hiện ra." Tần Noãn nói, lại hỏi Tiểu Linh Đang, "Nhưng mà đại thần nhà tớ so với Cố Trí Dương có phải đẹp trai hơn không?"

Tiểu Linh Đang nghĩ nghĩ: "Cũng không thể so sánh được, tớ cảm thấy, hai người bọn họ không cùng một loại hình, nhưng giá trị nhan sắc đều coi như đồng hạng 1."

Tần Noãn trêu chọc: "Cũng đúng, dù sao cậu cũng là fan trung thành của Cố Trí Dương, khẳng định cảm thấy cậu ta đẹp trai rồi."

Tiểu Linh Đang dừng lại, ghé mắt nhìn cô, thần sắc nghiêm túc mấy phần: "Tần Noãn, cậu đến cùng... có biết Cố Trí Dương thích cậu không?"

Ý cười trên mặt Tần Noãn cứng lại, một lúc lâu sau không nói gì.

Cô nghiêng đầu, trông thấy ghế dài ven đường, đi tới ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía du thuyền trong hồ: "Cậu nói đùa cái gì?"

Tiểu Linh Đang theo sát ngồi xuống, ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sớm nói cậu ta mau thổ lộ đi, thế mà không thèm nghe."

Tần Noãn mím môi.

Cô thật ra từng có qua loại này ảo giác, nhưng Cố Trí Dương chả đứng đắn chút nào, cô cũng không suy nghĩ nữa, đồng thời phủ định suy đoán trong lòng.

Thấy cô không nói lời nào, Tiểu Linh Đang hỏi: "Nếu như, cậu ấy nói sớm với cậu, có phải sẽ có kết quả khác không?"

Tần Noãn liền giật mình, ngước mắt nhìn về phía cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu Linh Đang, tớ không biết Cố Trí Dương thích tớ thật không. Nhưng tớ biết, cậu một mực thích cậu ta, cho nên tớ chưa từng có suy nghĩ với Cố Trí Dương."

Tiểu Linh Đang ngu ngơ một chút, cười: "Tớ chính là fan hâm mộ của cậu ấy, sùng bái nhan sắc và trình diễn xuất thần nhập hóa, nghe cậu nói cứ như tình tay ba cẩu huyết."

Tần Noãn không nói gì nữa, chỉ là trầm mặc một lát nói: "Cố Trí Dương không phải kiểu mà tớ yêu thích. Như cậu nói, cậu ta cùng Cố Ngôn Thanh không phải cùng một loại người. Tớ thích, là loại như Cố Ngôn Thanh."

Nhắc đến Cố Ngôn Thanh, khóe mắt cô mang ý cười.

"Thích anh ấy dáng dấp đẹp trai?" Tiểu Linh Đang hỏi.

Tần Noãn nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Tớ cảm thấy, là hai chúng tớ trai tài gái sắc, giai ngẫu tự nhiên!"

"..." Tiểu Linh Đang cười ra tiếng, "Da mặt cậu còn có thể dày hơn sao?"

Tần Noãn thở dài, tựa vào trên vai cô ấy: "Cố Ngôn Thanh, anh ấy giống mùa đông bên trong mặt trời, ấm áp lại không nóng rực, để cho tớ sinh ra cảm giác ỷ lại, tràn ngập cảm giác an toàn. Không biết vì cái gì, nhưng rất thần kỳ. Tiểu Linh Đang, cậu biết không, lâu rồi tớ cực kỳ chưa từng vui sướng như vậy."


Tiểu Linh Đang có chút hoảng hốt.

Cô ấy nghĩ đến khi còn bé, cô được ông nội mang theo đến Tần gia, nhìn thấy bên trong nơi hẻo lánh kia là một cô bé không nói một câu nào, cực kỳ giống chim sợ cành cong.

Lúc ấy ông nội Tần nói với cô ấy: "Tiểu Linh Đang, đây là cháu gái ta, con bé mới từ nước ngoài trở về, có chút sợ người lạ, cháu có thể thử cùng với con bé làm bạn bè không?"

Tiểu Linh Đang hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ vai Tần Noãn: "Nói không chừng Cố Ngôn Thanh... là trên trời phái xuống giúp cậu hạnh phúc."——Ông nội Cố có thói quen ngủ trưa, lôi kéo Cố Ngôn Thanh chơi một ván cờ liền trở về nghỉ trưa.Cố Trí Dương tiếp bàn ông nội Cố, cùng Cố Ngôn Thanh tiếp tục đánh cờ.

Thua liền ba ván, Cố Trí Dương ném con cờ trong tay: "Anh hôm nay cũng quá hung ác, một chỗ trống cũng không để lại. Trước kia đánh cờ, anh ít nhất cũng để cho em một chỗ!"

"Lần này không cho." Thanh âm Cố Ngôn Thanh nhàn nhạt, vân vê quân cờ ném lên bàn cờ.

Cố Trí Dương ngẩn người, không có nói tiếp.

Cố Ngôn Thanh nhìn thời gian, đứng dậy ra ngoài. Cố Trí Dương theo sát phía sau, trong sân gọi anh lại: "Anh!"

Cố Ngôn Thanh ngừng chân, quay người nhìn về phía cậu ta.

Cố Trí Dương cười cười, đi tới, đứng ở trước mặt anh: "Thì ra người Tần Noãn một mực theo đuổi là anh, có chút ngoài dự liệu nhưng dường như cũng có vẻ đúng. Viễn Thương cùng Đằng Thụy liên hôn, nhất định cha mẹ trong nhà rất hoan nghênh."

"Không liên quan đến chuyện thông gia." Cố Ngôn Thanh dừng lại hai giây, mở miệng, "Cô ấy không biết anh cùng Đằng Thụy có quan hệ."

Cố Trí Dương mím môi, do dự một lát, ngẩng đầu nhìn chàng trai ở trước mắt: "Là em thích cô ấy trước."

Cố Ngôn Thanh cười nhạt, nhướng mày: "Cho nên?"

Trong mắt Cố Trí Dương tơ máu, trầm ngâm một lúc lâu, hỏi: "Nếu như em xin anh? Anh có thể từ bỏ cô ấy không"

Cố Ngôn Thanh lặng im giây lát, vỗ vỗ vai cậu ta: "Dương Dương, đây là lựa chọn của Tần Noãn, anh chưa từng tranh với em."

Trong lòng Cố Trí Dương đâm một cái, lập tức lại cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, tự giễu cười: "Em vẫn cho là, Cố thiên tài trời sinh tính tình nhạt nhẽo, sẽ không vì bất cứ một cô gái nào mà động tâm, có khi máy tính mới là người anh yêu. Hiện tại lại vì tình yêu, ngay cả tình anh em cũng không niệm tình, em còn..... "

"Có chút không quen." Cậu ta xoa nhẹ mũi, che giấu xấu hổ.

Cố Ngôn Thanh ngừng chân nhìn cậu ta, không mở miệng.


"Anh, từ nhỏ người lớn trong nhà lúc nào cũng khoe về anh, trường tiểu học trọng điểm, trung học trọng điểm, đại học trọng điểm, cúp và giấy khen nhiều vô kể, cho dù không có Đằng Thụy mang lại anh có hào quang, anh cũng sẽ là thiên chi kiêu tử, là cái "con nhà người ta" trong miệng cha mẹ người khác."

"Nhưng mà em không hâm mộ anh, ngoại trừ học tập không bằng anh nhưng những chuyện khác lại không kém. Ngũ âm anh không được đầy đủ, không thích xã giao quan hệ, những điều này đều là lợi thế của em. Trong ngành giải trí, em có thể nổi tiếng nhiều người yêu quý, nhưng là anh thì chưa chắc."

"Thế nhưng lần này, em hâm mộ anh."

Hâm mộ anh có được cô gái em yêu nhất.

Cố Ngôn Thanh trầm mặc một lát, trấn an nói: "Không cần vì việc này mà tự coi nhẹ mình, người lớn trong nhà vẫn luôn một mực tự hào về em. Nhìn về phía trước, sẽ có càng nhiều cô gái đang chờ em."

Tần Noãn cùng Tiểu Linh Đang nắm tay trở về, trông thấy hai người, hơi kinh ngạc.

"Các cậu nói cái gì đó? Không phải đang đánh cờ sao?" Tần Noãn cười đi qua, rất tự nhiên khoác tay Cố Ngôn Thanh.

"Ông nội đi ngủ trưa, đang tính đi tìm em." Cố Ngôn Thanh nói, nhìn về phía Cố Trí Dương, "Cùng ông bà nội nói một tiếng, tụi anh đi trước."

Anh nắm tay Tần Noãn rời đi.

Tiểu Linh Đang nhìn bóng lưng của hai người đó, nói khẽ: "Noãn Noãn nói, Cố Ngôn Thanh có thể cho cậu ấy cảm giác an toàn."

Thấy Cố Trí Dương không nói lời nào, tiểu Linh Đang muốn nói lại thôi, "Cậu..."

Cố Trí Dương cười cười, đánh gãy lời nói của cô: "Anh trai tớ rất tốt, ánh mắt cũng không tệ lắm."

Tiểu Linh Đang mím môi: "Có tính toán gì không?"

"Không có tính toán gì, tạm thời không quay phim, về trường học học tập chăm chỉ. Chẳng lẽ còn có thể vì việc này mà muốn chết muốn sống khổ sở hay sao?"

"Cũng đúng, Cố đại minh tinh tâm lý tố chất rất mạnh, chừng ấy đả kích khẳng định có thể chịu được."

Cố Trí Dương nhìn về phía cô ấy, chế nhạo nói: "Con gái lớn tuổi rất khó tìm đến đối tượng, Tần Noãn như thế còn có thể tự mình hiểu lấy, tìm cho mình một người. Cậu cũng thừa dịp chính mình miễn cưỡng có thể nhìn được, tranh thủ thời gian tìm người đi, Đại học Z hẳn là không ít trai đẹp đi, tiên hạ thủ vi cường biết hay không?"

Tiểu Linh Đang sửng sốt hai giây, cười nhạo: "Không cần cậu quan tâm!"

Cố Trí Dương không nói gì, quay người đi vào phòng.

Tiểu Linh Đang đứng tại chỗ, trong lòng đau một cái.

Cố Trí Dương, vì cái gì tớ chọn rời khỏi thành phố C, thành toàn cho các cậu, các cậu thế mà lại không cùng một chỗ...——Lên xe, Tần Noãn nhìn về phía Cố Ngôn Thanh: "Chúng ta đi chỗ nào?"

"Không biết."


"..."

"Em có muốn đi đâu không, nửa ngày này anh đi với em." Cố Ngôn Thanh nói.

Đôi mắt Tần Noãn chuyển động, lại hỏi: "Ngày mai thì sao? Muốn làm hạng mục?"

"Ừ."

Tần Noãn nhíu nhíu mày, có chút không vui, cô suy nghĩ, đột nhiên linh quang lóe lên, hỏi anh: "Các anh làm lập trình, có phải chỉ cần có máy tính hay không, làm việc ở đâu cũng được?"

Cố Ngôn Thanh không biết cô vì sao đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn nhẹ gật đầu.

Tần Noãn vỗ đùi: "Vậy ngày nghỉ anh cùng em đi đến biệt thự Nam ngoại ô đi, nơi đó không có ai, bình thường em ở một mình. Nếu như anh đi, em bao ăn bao ở, mà trong lúc anh làm việc, em cam đoan sẽ không quấy rầy!"

Cố Ngôn Thanh tựa ra sau ghế, ghé mắt nhìn cô, như có điều suy nghĩ: "Em đây là, muốn bao nuôi anh?"

"Không..." Tần Noãn ấp úng, "Cũng không cần nói khó nghe như vậy nha, là anh quá nhạy cảm, này làm sao có thể tính là bao nuôi, cung cấp nơi làm việc cho anh là chức trách của bạn gái như em! Nhiều nhất có thể nói cái này là... trợ giúp."

"Đúng, là trợ giúp!" Cô chăm chú nhìn Cố Ngôn Thanh.

Thấy Cố Ngôn Thanh không nói lời nào, Tần Noãn có chút khẩn trương, sợ lòng tự trọng anh quá mạnh, không chịu đồng ý, đang do dự có nên hay không miễn cưỡng thu chút tiền phí, Cố Ngôn Thanh gật đầu: "Cũng tốt."

Tần Noãn mừng rỡ như điên, kiềm chế kích động, trừng mắt nhìn: "Thật?"

"Ừ."

Tần Noãn tiến tới, ôm lấy cổ anh: "Em cung cấp chỗ làm việc tốt cho anh, anh cảm động không?"

Cố Ngôn Thanh: "? ?"

Tần Noãn: "Nếu cảm động thì anh hôn em một cái, xem như đền bù?" Sau đó nhắm mắt.

"..."

Thấy anh bất động, Tần Noãn mở mắt ra, có chút khó chịu: "Anh không vui?"

Cố Ngôn Thanh xoa xoa đầu cô, cười lẩm bẩm: "Bạn gái nhà anh, làm sao đáng yêu như thế? Còn cướp luôn lời của anh."

Sau đó chế trụ sau gáy của cô, chồm người qua, ép môi xuống, càng hôn càng sâu.



                                                                   Hết chương 30


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận