Tần Noãn nhìn Tần Hi đưa bò bít tết tới, không nhận: "Chị tự mình làm được rồi."
Tần Hi cưỡng ép đưa vào trong tay cô, Tần Noãn nói cám ơn, xoay người đi vào phòng ăn.
Không bao lâu, Tần Hi bưng đĩa tiến vào, lại bày trước mặt cô thêm một dĩa trứng chần nước sôi đã xắt sẵn.
Tần Noãn có chút bất ngờ, cậu nhóc được nuông chiều từ bé lớn lên, năm nay mới mười lăm, thế mà lại còn biết nấu ăn, thật làm người ta không ngờ tới.
Dường như biết nghi ngờ của Tần Noãn, Tần Hi nói: "Tôi trước kia thích thức đêm chơi game, đói bụng nhưng không muốn làm phiền người khác, liền tự mình tùy tiện làm vài món. Mẹ tôi nói há miệng chờ cơm đến là không tốt, không có năng lực tự gánh vác, giống một đứa trẻ to xác."
Tần Noãn gật đầu, ăn bò bít tết trong dĩa, khen ngợi: "Ăn rất ngon."
Hai người không lại nói thêm gì, phòng ăn rơi yên tĩnh, bầu không khí có chút không được tự nhiên.
Thấy cô cúi đầu, Tần Hi nói: "Lời nói của tôi, chị đừng để ở trong lòng."
Tần Noãn trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng mở miệng: "Không nghĩ tới, em còn rất biết nói chuyện, khả năng hùng biện rất tốt."
"Ấp ủ ở trong lòng đã lâu, một mực không dám nói cho chị, hôm nay cũng là trùng hợp." Tần Hi nói, hơi dừng một chút, "Thật ra, mẹ tôi ăn nói vụng về không biết nói chuyện, nhưng bà ấy thật sự rất thích chị, luôn dặn dò này lớn lên phải đối xử tốt với chị. Chị có thể ở chung hòa hợp với dì Lục Tinh như vậy, vì sao không thử tiếp nhận mẹ tôi?"
Tần Noãn cúi đầu cắt bò bít tết, không trả lời.
Tần Hi liếc nhìn cô một cái, cũng không có hỏi lại.
Sau khi ăn xong, Tần Noãn cầm khăn tay lau miệng, đứng lên, nhìn thấy dĩa không trước mặt Tần Hi, chủ động thu dọn: "Em đi ngủ đi, tôi rửa cho."
Tần Noãn bưng đĩa đi vào nhà bếp, Tần Hi đứng ở cửa xem cô, muốn nói lại thôi, rất lâu sau mới nói: "Hàng năm chị về ăn tết không khác gì dạo qua cái sân khấu, giao thừa xong liền chạy về Nam ngoại ô, năm nay ở lại đây đi, đừng trở về nữa."
Tay Tần Noãn đang chà dĩa có chút dừng lại, trong lòng có một dòng nước ấm áp chảy qua, đôi mắt cô rủ xuống, mi mắt run rẩy, lại nghe Tần Hi nói: "Thật ra nếu chị ở đây lâu ngày sẽ phát hiện, cái nhà này không khó xử như chị tưởng tượng đâu."
Tần Noãn lặng im một lúc, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn Tần Hi cười cười: "Ừ, được thôi."
Tần Hi giống như nhẹ nhàng thở ra, khóe môi giương lên mấy phần, quay người lên lầu.
-----------Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad---------@_yinandyang--------------------
Tần Noãn ở Tần gia đến hết tết Nguyên Tiêu, sau đó Đại học C khai giảng, cô trực tiếp tới trường học, cũng chưa từng trở về Nam ngoại ô.
Trên thực tế, nếu nói về việc cô tốt hơn với mẹ kế cùng Tần Hi trong kỳ nghỉ đông, đương nhiên là sẽ không.
Hai tuổi cô rời khỏi nhà, tám tuổi từ nước ngoài trở về liền một mực đi theo ông nội, cảm tình với Lan Bội, thực sự rất nhạt, không phải một sớm một chiều liền có thể không có khúc mắc.
Nhưng mà, Lan Bội thiện ý tiếp cận cô có thể cảm giác được, tâm cũng không phải làm từ đầu gỗ, hoàn toàn không có cảm giác.
Nhưng cô đã sớm mất hết dũng khí tiếp nhận một người, bởi vì có đôi khi ứng phó phải cố hết sức, nếu so sánh, cô vẫn cảm thấy ở trường học tự tại hơn rất nhiều.
Tần Hi nói cô đem trái tim mình giam lại, kháng cự tất cả mọi người. Nhưng trên thực tế, cô đã từng chủ động bước ra một bước, theo đuổi thứ mình muốn. Ví dụ như Cố Ngôn Thanh.
Lần đầu tiên trông thấy Cố Ngôn Thanh, cô thấy được một tia hi vọng bên trong cuộc sống ảm đạm vô vị của mình. Vì để đạt được hi vọng đó, cô dường như đã bất chấp ăn cả ngã về không.
Cô lần đầu tiên thích một người, cố chấp theo đuổi, thậm chí không cần biết Cố Ngôn Thanh có thể sẽ phụ mình, sẽ làm cho cô tuyệt vọng đau khổ thêm một lần nữa hay không.
Có đôi khi cô đã vấp ngã, đã bất lực, cũng tự hoài nghi bản thân thật sâu sắc. Nhưng mà, cô cảm thấy mình đã rất dũng cảm.
-------
Hôm nay cuối tuần, tâm tình Tần Noãn không tệ, chạy tới căn hộ của Cố Ngôn Thanh tìm anh.Anh gần đây vì đuổi tiến độ hạng mục đến tối muộn, bình thường ký túc xá đều khóa cửa, lại không muốn về nhà quấy rầy cha mẹ nghỉ ngơi, cho nên ở lại trong căn hộ của mình
Tần Noãn đi qua mấy lần, có luôn thẻ nhà, ngựa quen đường cũ (1).
Trên đường đi đến chung cư nhìn thấy tiệm hoa, cô đi vào chọn một cành hoa hồng, lòng tràn đầy vui vẻ muốn cho Cố Ngôn Thanh một bất ngờ.
Quẹt thẻ vào nhà, Tần Noãn liếc một vòng trong nhà, không nhìn thấy bóng dáng Cố Ngôn Thanh. Cô có chút khó hiểu, lặng lẽ vòng qua tấm bình phong ngăn cách với phòng ngủ.
Anh dùng chăn đắp kín qua đầu nằm ở trên giường, dường như đang ngủ say, chỉ mơ hồ lộ ra một ít tóc nhỏ vụn.
Tần Noãn nhíu nhíu mày, vuốt vuốt hoa hồng trong tay, thầm nghĩ: Lúc này vẫn còn ngủ, chẳng lẽ buổi tối hôm qua lại thức đêm rồi?
Cô yên lặng đi đến bên giường, nhẹ kéo chăn xuống.
Người trên giường không có phản ứng.
Cô lại kéo mấy lần, người trên giường trở mình, trực tiếp đưa lưng về phía cô, ngủ tiếp.
Tần Noãn: ". . ."
Buồn ngủ thế sao? Vẫn chưa có ăn sáng đâu?
Tần Noãn do dự, mạnh tay kéo chăn lần nữa, ngoài miệng nói: "Anh vẫn chưa ăn sáng nha, tối hôm qua ngủ lúc nào... "
Theo chăn bị kéo xuống, cô nhìn thấy một khuôn mặt chàng trai xa lạ, miệng nhỏ Tần Noãn hơi mở ra, kinh ngạc sững sờ nhìn người đó.
Lúc này cậu ta mở mắt, mày rậm mắt phượng, chiếc mũi huyền đảm (2), môi mỏng nhấp nhẹ, khóe môi có chút kéo xuống, bên trên khuôn mặt trang nghiêm có thêm vài phần lạnh lẽo, tỏa ra khí chất người lạ chớ lại gần.
Nhìn thấy Tần Noãn bên giường, mi tâm cậu ta hơi nhăn, ngu ngơ một hồi lâu, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, trên mặt mang theo một tia cười, bên trong thanh âm khàn khàn lộ ra chút mệt mỏi: "Chào chị dâu."
Tần Noãn: ". . . ? ? ?"
Hiện tại cả người cô như là mơ, người này ai vậy, sao lại ngủ trên giường Cố Ngôn Thanh. Ngủ thì ngủ, lại còn dùng chăn che đầu, hại cô vừa mới nhận lầm người!
Cố Ngôn Thanh đúng lúc từ bên ngoài đi về, đưa bữa sáng trong tay đặt trên bàn trà ở phòng khách, nhìn về phía phòng ngủ hô: " Lăng Thành, dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp."
Ngay sau đó, Tần Noãn tựa như chạy trốn từ trong phòng ngủ đi ra, vẻ mặt bối rối.
Cố Ngôn Thanh thấy cô hơi kinh ngạc một chút, cười nói: "Sao em lại ở đây, anh còn đang định gọi điện cho em."
Tần Noãn cắn môi không nói lời nào, hôm nay thật sự là quá mất mặt rồi.
"Em, em, em trường học còn có việc, em đi trước!" Cô nhanh chân muốn chạy ra ngoài.
Cố Ngôn Thanh nắm lấy cánh tay cô, nhìn bộ dáng của cô, lại nhìn Mục Lăng Thành vẫn còn buồn ngủ từ trong phòng đi ra, lập tức hiểu rõ.
Anh cười giải thích: "Cậu ta là Mục Lăng Thành, nửa năm này ở Đại học C chỉ là kỳ khảo sát, học kỳ sau chính thức nhập học mới có thể an bài ký túc xá, cho nên tạm thời ở đây. Anh còn chưa kịp nói cho em."
Tần Noãn dần dần bình tĩnh, nhìn người kia chào hỏi: "Xin chào, tôi là Tần Noãn."
Người kia dựa vào tấm bình phong bên cạnh, tư thái lười biếng, giống như cười mà không cười: "Biết, là chị dâu nha."
". . ." Khuôn mặt Tần Noãn khó khăn lắm mới khôi phục bình thường, lại đỏ lên.
Sau đó lại cảm thấy người trước mắt này mới lớp 11, rõ ràng tuổi so với cô còn nhỏ hơn, thế mà dám trêu chọc cô, có chút không thể nào nói nổi.
Cô trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên cười nói với Cố Ngôn Thanh: "Mục Lăng Thành à, em nhớ ra rồi, là 'Siêu bất khả chiến bại đứng đầu vũ trụ! Chẳng những soái lại càng đáng yêu~' thiếu niên trung nhị (3) đúng không?"
Mặt Mục Lăng Thành ngay lập tức đen thui, quay người đến vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Lần này trong lòng Tần Noãn đã thoải mái hơn, khóe miệng chứa vẻ đắc ý.
Cố Ngôn Thanh nhìn hoa hồng trong tay cô, nhướng mày: "Em mua?"
Tần Noãn lúc này mới nhớ tới việc này, đưa hoa đến trước mặt anh lắc lắc: "Hôm nay ngày gì, có biết không?"
Cố Ngôn Thanh nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Ngày 14 tháng 2, ngày cá tháng tư?"
Tần Noãn: ". . ."
Cô tức giận đến mức quay đầu muốn đi, Cố Ngôn Thanh từ phía sau ôm lấy Tần Noãn, khẽ chống cằm lên vai cô, cười khẽ: "Trêu chọc em một chút."
Tần Noãn nhíu mày, có chút không vui: "Anh cũng không mua quà cho em."
Cố Ngôn Thanh từ trong túi lấy ra một thứ, mở ra trước mặt cô: "Đến xem quà của anh."
Là một chiếc vòng cổ bạch kim được chế tác tinh xảo, phía trên có khắc chữ tiếng Anh "Eternal".
Trong lòng Tần Noãn ngọt ngào, trên mặt lại rất bình tĩnh: "Ừ, cũng tạm được."
Cố Ngôn Thanh gật đầu, mỉm cười: "So với hoa hồng của em, nó đúng là không bằng."
Anh giúp cô đem sợi dây chuyền đeo lên, Tần Noãn không kịp chờ vội vàng đi đến trước gương soi: "Nó có vẻ rất tốt."
Sau đó nhìn về phía Cố Ngôn Thanh: "Nếu mà so sánh, hoa của em không có tí ý nghĩa nào."
Cô nói xong, đem cánh hoa hồng trong tay từng cánh từng cánh nhổ xuống, toàn bộ ném vào thùng rác.
Cuối cùng cành hoa chỉ còn lại một cánh, cô đưa cho Cố Ngôn Thanh: "Tặng cho anh."
Cố Ngôn Thanh: "? ?"
Tần Noãn chỉ vào cánh hoa cuối cùng: "Đây là trái tim em, vô giá nha!"
Cố Ngôn Thanh: ". . ."
Thấy anh không nhận, Tần Noãn trầm mặt: "Anh không muốn?"
Cố Ngôn Thanh mỉm cười đem cánh hoa kia nhổ xuống, trước ánh nhìn chăm chú của Tần Noãn, đưa nó vào trong miệng, nuốt xuống.
Tần Noãn ngốc nghếch nhìn theo, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, đánh anh: "Đã nói là tim em anh còn ăn!"
Anh thuận thế chế trụ eo cô, nhẹ nhàng ôm chặt cô, nói khẽ: "Cho nên hiện tại, tâm của em chính là của anh."
Tần Noãn: ". . . Cố Ngôn Thanh, anh học những lời này từ ai?"
Trong lòng cô nhảy loạn. Người này trước kia không biết trêu chọc, vì sao bây giờ đã biết rồi?
Lòng bàn tay Cố Ngôn Thanh khẽ đảo qua hai gò má phấn nộn của cô, cúi đầu khẽ xích lại gần môi đỏ mê người kia.
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Hai người sững sờ, cùng nhau nhìn qua.
Mục Lăng Thành tóc ướt sũng sững sờ đứng ở cửa, một lát sau, cậu ta bình tĩnh quay người: "Tôi lại đi rửa mặt một chút, hai người cứ tiếp tục!"
Đóng cửa.
Tần Noãn có chút quýnh quáng, giãy dụa trong ngực anh: "Chúng ta ra ngoài đi."
Cố Ngôn Thanh ôm cô không nhúc nhích: "Nó sẽ không đi ra."
"Vậy cũng không tiện lắm." Tần Noãn nói, đột nhiên nghĩ ra một thứ, "Không thì em đưa cho anh một căn nhà khác nhé."
Cố Ngôn Thanh nhướng mày, mỉm cười nhìn cô: "Hào phóng như vậy?"
"Bởi vì em có một tiểu bạch kiểm nha, so với bao nuôi là hai dạng khác nhau. Chí ít, em phải mua xe mua nhà cái gì đó cho anh, lúc này mới giống dáng vẻ bao nuôi."
Cô nói, rồi nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Em nhớ có một căn chung cư ở gần trường học, hôm nào tìm quản gia hỏi một chút, rồi đưa cho anh."
Nói xong lại hỏi: "Chiếc xe kia của anh cũng đã cũ, không thì, em đưa cho anh một chiếc xe thể thao nhé?"
". . . Năm ngoái anh mới mua xe."
"Cho nên đã cũ nha, đã một năm rồi, nên thay mới!" Cô nói như lẽ đương nhiên.
". . ."
Tần Noãn tiếp tục vắt hết óc suy nghĩ: "Anh còn thiếu cái gì? Không thì, cho anh thêm một chiếc máy bay tư nhân?"
"Để em nghĩ lại xem còn thiếu cái gì. . ." Cô tiếp tục suy nghĩ.
Cố Ngôn Thanh nhìn bộ dáng nghiêm túc muốn bao nuôi anh của cô, đem người kéo vào trong ngực, cúi đầu bịt môi người nào đó lại.
(1): dùng để nói về hiện tượng ai đó vẫn cứ lặp lại những sai lầm đã mắc, do nhận thức chưa tiến bộ hay do một thói quen khó bỏ nào đấy.
(2): Mũi huyền đảm hay còn có tên gọi khác là mũi túi mật treo. Đặc trưng của tướng mũi này là có phần sống mũi cong đều, phần đỉnh mũi không nhọn mà tròn trịa, đầy đặn, hướng về phía miệng. Hai cánh mũi nở và đầy đặn nhưng phần sơn căn (phần gốc mũi, nằm giữa hai mắt) lại hơi hẹp nên trông như treo hai túi mật.
(3)Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ "bệnh trung nhị" (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là "bệnh" nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào "bệnh tật". Ở Việt Nam, "bệnh trung nhị" có tên gọi khác là "bệnh tuổi dậy thì".
Hết chương 36