Tí nữa bọn mình sẽ đăng văn án truyện mới. Sau khi hoàn thành "Ngoan, dỗ em" sẽ edit bộ này. Mong rằng sẽ nhận được phản hồi tích cực từ các bạn ☯
----
"Cố Ngôn Thanh, em tức giận, anh liệu mà dỗ em cho tốt đấy!!!" Tần Noãn cau mày, sắc mặt buồn bã, rõ ràng là nghiêm túc, thậm chí hốc mắt cũng đỏ lên.
Cố Ngôn Thanh giật mình, lúc này mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, không còn dám đùa cô nữa, thanh âm cũng trở nên nhu hòa: "Anh, chỉ đùa em một chút..."
Anh đưa tay muốn ôm cô, Tần Noãn lại lui ra sau một bước né tránh, quay đầu đi không muốn nói chuyện với cẩu nam nhân lừa gạt này nữa!
Đáng ghét! Cô một mực tin tưởng trong nhà anh không có tiền, gia cảnh bình thường. Kết quả, hôm nay anh cho cô sấm sét giữa trời quang.
Cô cảm giác mình bị đùa cợt, ngọn lửa vô danh trong lòng bùng lên.
"Noãn Noãn..." Anh đưa tay kéo Tần Noãn, lần này cô không tránh né. Anh đem người ôm vào trong ngực, "Không thì em đánh anh hai cái thật mạnh được không?"
Tần Noãn đẩy anh ra, cô lại càng bị ôm chặt hơn nữa. Tần Noãn nhất thời tức giận, đột nhiên nghiêng đầu, hung hăng cắn lên cổ anh một cái.
Cố Ngôn Thanh bị đau, mi tâm nhẹ chau lại, cũng không né tránh, bỗng nhiên cười: "Cắn một cái, có dễ chịu hơn chút không?"
Tần Noãn dùng lực không nhỏ, lúc này nghe thấy lời này, dần dần thu răng. Lúc giương mắt nhìn sang, trên cổ anh hiện lên dấu răng đỏ bừng, rất chỉnh tề.
"... Đẹp mắt." cô nói.
Cố Ngôn Thanh: "..."
"Thật không, anh đi xem một chút." Anh từ ban công đi vào phòng ngủ, đứng trước gương to.
Tần Noãn đi theo sau, đột nhiên có chút sợ hãi.
Cô cắn rất sâu, màu da Cố Ngôn Thanh lại trắng nõn, lúc này dấu răng kia phá lệ rõ ràng, giương nanh múa vuốt, cùng với tâm tình khi nãy của cô rất giống nhau.
Cố Ngôn Thanh đứng trước tấm gương soi một hồi, cười nhẹ lên tiếng: "Ừ, bạn gái của anh cắn, nhìn rất đáng yêu."
Tần Noãn kiên trì gật đầu: "Chủ yếu là, răng em tốt, rất chỉnh tề."
Căn xong một cái này, tức giận trong lòng cũng tiêu tan, Tần Noãn liền muốn đi: "Em đi tìm bà ngoại Lục."
Cô vừa mới quay người, lại bị Cố Ngôn Thanh kéo lấy, đuôi lông mày tuấn dật hơi nhếch lên: "Cắn người xong liền chạy, quá không tử tế đó?"
Tần Noãn không phục: "Anh chọc giận em, em chỉ cắn một cái trừng phạt, anh còn dám nói em không tử tế?"
"Được rồi, vậy anh muốn thế nào? Chẳng lẽ cắn lại em một cái?" Tần Noãn ngẩng đầu nhìn anh, nếu thật dám cắn, cô nhất định sẽ đi thẳng về nhà luôn.
Cố Ngôn Thanh lại cười: "Nào có người bị cún con cắn, lại đi cắn lại cún con, như vậy là quá không thông minh, cùng cún con chấp nhặt."
Tần Noãn: "..."
"Cố Ngôn Thanh, em còn chưa nói mình hết giận nha, anh dám mắng em, em càng tức giận hơn!" Cô đấm lên ngực anh, dùng lực rất không khách khí.
Cố Ngôn Thanh cười nắm chặt cổ tay người nào đó, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, kéo người vào trong ngực ôm chặt thêm mấy phần.
Nụ hôn đột ngột rơi xuống làm Tần Noãn ngây ngốc hai giây, dần dần an tĩnh lại, nóng bỏng triền miên xen lẫn mãnh liệt giam cầm cô.
Nụ hôn của anh trằn trọc đi xuống, hôn lên cổ cô.
Tần Noãn cảm giác trên cổ truyền đến một tia kỳ lạ, còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã buông cô ra, nhìn chằm chằm cần cổ thon dài trắng trẻo một hồi, cười: "Đẹp mắt."
Tần Noãn sờ vào nơi anh vừa hôn qua, ghé mắt về phía tấm gương bên cạnh. Chỉ thấy cần cổ trắng ngần của mình, hiện lên một dấu hôn màu đỏ. Cô cắn Cố Ngôn Thanh ở bên trái, dấu hôn lại ở bên phải, còn...rất cân xứng.
"Cố Ngôn Thanh, anh cố ý!" Cô tức giận đánh anh, một lát nữa đi ra làm sao gặp người nha!
Vội vàng lấy tóc mình kéo xuống che khuất.
Cố Ngôn Thanh nhìn thời gian: "Em ở trong phòng ngủ của anh, khóa trái cửa phòng gần nửa giờ, lúc này còn sợ?"
Nghe anh nhắc nhở, Tần Noãn mới nhớ tới việc này. Dường như đã qua thật lâu, có người từng tới gõ cửa hay không, vừa nãy do bọn cô ở ngoài sân thượng không nghe thấy? Nếu có người gõ cửa mà không trả lời, sẽ bị hiểu lầm mất...Hai tay Tần Noãn ôm ngực: "Em, chúng ta cái gì cũng không làm!"
Cố Ngôn Thanh cười: "Anh biết."
"..." Giải thích với Cố Ngôn Thanh, hình như cũng vô dụng.
Hiện tại cô cũng không thể đi ra ngoài nói, mình cùng Cố Ngôn Thanh ở trong phòng cái gì cũng không làm, không khác gì giấu đầu lòi đuôi.
"Em đi trước, lát nữa rồi anh hẵng ra!" Cô nói xong vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Tần Noãn đối với Lục gia rất quen thuộc, đi xuống lầu trực tiếp chạy tới nhà kính, muốn giả bộ như mình đang ở nhà kính đợi bà ngoại Lục thật lâu rồi. Nhưng mà, cô vừa tới cửa nhà kính, đã nhìn thấy dì Lục Tinh đang tưới hoa bên trong."..."
Lục Tinh ngẩng đầu nhìn thấy cô liền cười nhạt: "Noãn Noãn xuống rồi, nó nói rõ chưa?"
"... Không biết" Cô mấp máy môi, nhất thời có chút luống cuống, vô thức chỉnh sửa tóc mấy lần, miễn cho bị dì Lục Tinh nhìn ra manh mối gì.
Lục Tinh tiếp tục cúi đầu tưới hoa, Tần Noãn chậm rãi đi qua, nhỏ giọng nói: "Sao dì lại cùng Cố Ngôn Thanh gạt con."
Lục Tinh cười cười: "Cũng không tính là lừa gạt, chỉ không chủ động nói ra mà thôi."
"..." Giống hệt lý do Cố Ngôn Thanh dùng để thoái thác. Tần Noãn đột nhiên cảm thấy, Cố Ngôn Thanh cùng dì Lục Tinh, thật đúng là có điểm giống nhau. Cô thế mà một mực không nhận ra được, đúng là ngu ngốc!
"Cho nên, anh ấy là Mị Mị sao?" Tần Noãn đột nhiên nhớ tới nhũ danh của Cố Ngôn Thanh. Hình ảnh con cừu cô từng tưởng tượng trong đầu, lại là Cố Ngôn Thanh!
Lục Tinh hơi ngốc ra, chợt cười nói: "Nó không thích nhất là bị gọi như thế, con có thể thử một chút."
Tần Noãn nhếch môi, trong mắt hiện lên một vòng giảo hoạt.
Lúc này, Cố Ngôn Thanh đi tới, đứng ở cửa nhà kính: "Mẹ, ông bà nội cùng chú Tần, dì Tần đều đã đến, gọi mẹ qua." anh lúc này đã thay một chiếc áo len cổ cao màu trắng, vừa đúng có thể che khuất dấu răng trên cổ. Dáng người cao lớn đứng ở cửa, khí chất ôn nhuận tao nhã như thường ngày.
"Đến thật nhanh." Lục Tinh buông bình nước xuống, đi tới phòng khách.
Tần Noãn hơi kinh ngạc nhìn về phía Cố Ngôn Thanh: "Hôm nay nhà anh náo nhiệt như vậy? Ông nội Cố cùng bà nội Cố cũng tới?" Còn có chú Tần, dì Tần trong miệng anh... không phải là cha cô cùng dì Lan Bội chứ?
Tần Noãn đột nhiên cảm thấy không thích hợp, đi đến trước mặt anh mở to hai mắt chất vấn: "Hôm nay anh dẫn em tới Lục gia, đến cùng là muốn làm cái gì?"
Cố Ngôn Thanh tựa ở trên khung cửa, cười cười: "Đính hôn."
Hô hấp Tần Noãn chợt chậm lại mấy giây, trong tim như hươu con chạy loạn: "Em, em còn chưa đồng ý , sao anh đã tự ý muốn đính hôn rồi?"
Cố Ngôn Thanh điểm nhẹ lên mi tâm của cô: "Người máy của anh cũng đã lấy, em còn muốn đổi ý?"
"Thế nhưng là anh giả nghèo gạt em! Nhà của em, xe của em, anh còn thiếu chút nữa gạt em một chiếc máy bay!" Cô còn nhớ tới việc này, tóm lại là không cho qua được.
Cố Ngôn Thanh ôm lấy eo cô, cúi đầu dùng chóp mũi cọ lên trán của cô, nói khẽ: "Về sau đồ của anh, đều là của em."
"Anh cũng là của em." Anh nhẹ nhàng lẩm bẩm bên tai cô, trong lòng cô dần trở nên ấm áp, trái tim Tần Noãn khẽ run lên.
Hai gò má Tần Noãn có chút nóng, cúi đầu không nói chuyện.
Cố Ngôn Thanh nói: "Thật ra em đính hôn với anh, có rất nhiều chỗ tốt."
"Em nhìn xem, ông bà nội ngoại của anh đều thích em, mẹ anh đối xử với em càng không cần phải nói, cha anh cũng đặc biệt hiền hoà dễ chịu. Mấu chốt nhất là, anh đối đối tốt với em." Anh nhìn Tần Noãn, khẽ vuốt tóc mai của cô, cười nhạt: "Suy nghĩ thật kỹ, nếu hôm nay em không đồng ý, em sẽ không gặp được cửa hàng nào sau khi đi qua ngôi làng này nữa." (1)
Tần Noãn đột nhiên mỉm cười ngẩng đầu: "Vậy nếu em đồng ý, về sau có thể gọi anh là Mị Mị sao?"
"..." Khóe miệng Cố Ngôn Thanh hơi co quắp một chút, ý cười nhạt đi, "Không thể."
"Vậy em sẽ hét lên!" Cô câu môi cười, ghé vào lỗ tai anh hô to một tiếng lại một tiếng, "Mị Mị, Mị Mị? Mị Mị! Hmm hmm..."
Môi của cô bị chặn, thanh âm mắc ở đầu cổ họng, bị anh nuốt vào. Mùi hương muôn ngàn loài hoa bên trong nhà kính nhẹ tỏa, mùi thơm ngát xông thẳng vào mũi, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua phía trên nóc thủy tinh chiếu vào, đổ xuống đất đầy tia sáng.
Sau một lúc lâu, anh buông môi cô ra, cẩn thận từng li từng tí nâng gương mặt của cô, bên trong mắt phượng hắc bạch phân minh (2) che giấu vài phần nhu hòa. Lòng bàn tay anh nhẹ xoa mặt cô, thần sắc trịnh trọng: "Noãn Noãn, về sau có anh ở đây, sẽ không để em lại cô đơn một mình."
------Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad------@_yinandyang----
Bởi vì thân phận Cố Ngôn Thanh không công khai, hai người đính hôn rất đơn giản, chỉ có người thân hai bên làm chứng giám.
Cố Ngôn Thanh ở ngay trước mặt Tần Minh Huy nói rất nói nhiều, cuối cùng lấy chiếc nhẫn đính hôn xỏ vào ngón tay cô, trước sự chúc phúc của mọi người ôm cô vào lòng.
Giây phút được ôm lấy, Tần Noãn nghe được nhịp tim của anh đập mãnh liệt, so với bất cứ lúc nào trước đây cũng kịch liệt hơn, hiện ra rõ anh lúc đó đang rất khẩn trương.
Sau buổi cơm trưa, Tần Minh Huy đơn độc nói chuyện với Tần Noãn.
Hai cha con tản bộ trên đường trong núi, Tần Minh Huy không mở miệng, Tần Noãn cũng liền một mực không nói gì.
An tĩnh hồi lâu, Tần Minh Huy mới nhìn đứa con gái bên cạnh, cười nói: "Hôm nay con đính hôn, tiểu Hi bảo cha chuyển lời chúc con hạnh phúc. Nó nói, mãi mãi cũng sẽ nhận người chị này."
Tần Noãn ngây ra một lúc, gật đầu: "Thay con cám ơn em ấy."
Tần Minh Huy thở dài: "Cha biết, trong lòng con một mực trách cha, cho nên không muốn thân cận cùng dì Lan Bội cùng tiểu Hi. Nhưng dì Lan Bội của con không làm sai cái gì, tiểu Hi, nó càng không làm gì sai."
"Con biết." Tần Noãn tiện tay vặt lá cây bên ven đường, lẳng lặng đặt trong lòng bàn tay, ngữ khí hững hờ.
Tần Minh Huy dừng lại, nghiêm túc nhìn về phía cô: "Đời này chuyện cha hối hận nhất là lúc trước một lòng bận bịu công việc, tùy ý để mẹ con đem con từ Tần gia mang đi. Nếu như lúc ấy con lưu lại Tần gia, có thể mọi chuyện đã khác."
Tần Noãn cười xùy một hồi, lá cây lòng bàn tay rơi xuống đất, ngước mắt cười nhìn qua ông ấy: "Cha, có một vấn đề con một chưa từng hỏi qua."
Cô hít một hơi: "Nếu như con là một đứa con trai, thì khi đó cha ly hôn có phải sẽ trăm phương ngàn kế cùng với bà ấy tranh đoạt quyền nuôi dưỡng không? Hay là, cha cảm thấy con gái hướng ngoại, đi theo ai lớn lên cũng đều như thế. Dù sao, tập đoàn Viễn Thương khẳng định vẫn sẽ giao vào trong tay con trai, đúng hay không?"
Sắc mặt Tần Minh Huy hơi cứng lại, khẽ trầm mặc.
Tần Noãn cười cười: "Khi đó cha đón con từ nước ngoài trở về, những năm trở lại đây, Tần gia cũng là dưỡng dục con, cho nên con mới nhận người cha này. Nhưng mà phụ từ tử hiếu không có chút nào khúc mắc, mãi mãi cũng không có khả năng. Chuyện trước kia, cha đừng đề cập lại với con nữa, càng không cần sám hối cái gì, bởi vì không cần thiết."
"Nhiều năm như vậy, con đều một mình sống tốt. Bây giờ đã sớm không cần tình thân nữa, cha còn nói với con chuyện này để làm gì?"
Lúc ông nội rời đi, cô quật cường không chịu về Tần gia, một mình sống trong biệt thự lớn như vậy.
Trong nhiều đêm mất ngủ, cô tưởng tượng cha mình đến nhận lỗi, dỗ dành cô. Khi đó cô lại càng muốn nghe ông ấy nói thật nhiều, ba ba có lỗi với con, ba ba là yêu con.
Thế nhưng ông ấy không có, chỉ cho cô tiền tiêu không hết. Sẽ chỉ nói, không thì trở về nhà ở đi.
Ngóng trông ngóng trông, cô đã không còn chờ mong nữa. Ông ấy cho cô tiền, cô liền nhận. Ông ấy nói về nhà ăn cơm, cô liền trở về để tượng trưng một chút.
Cô không còn khao khát tình thương của cha, xem chính mình là người ngoài, xem Tần gia như khách qua đường.
Đã nhiều năm như vậy, bây giờ nói hối hận cái gì, nói đau lòng cái gì, sớm đã không còn ý nghĩa.
Lái xe đã tới, Tần Minh Huy nhìn xem Tần Noãn muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Mặc kệ con có tin hay không, lúc trước cùng mẹ con ly hôn, cha chỉ đơn thuần không muốn quyền nuôi dưỡng con, cùng người kế thừa tập đoàn Viễn Thương không quan hệ. Khi đó cha mới hai mươi chín tuổi, làm sao nghĩ xa được như vậy? Lúc ấy ông nội của con sức khỏe yếu, cha lại vừa tiếp nhận Viễn Thương, bởi vì tuổi trẻ khó mà thu phục lòng người, nội bộ tập đoàn trở lên lục đục, loạn trong giặc ngoài, cha không có tinh lực để ý đến chuyện khác. Lại cảm thấy con là một bé gái, đi theo mẹ sẽ được chăm sóc tốt hơn, cho nên mới đồng ý để bà ấy mang con đi." Tần Minh Huy nói xong, thấy Tần Noãn không nói lời nào, ông ấy thở dài một tiếng, lên xe rời đi.
Tần Noãn lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn xem chiếc xe chạy trên đường núi quanh co, dần dần biến mất trong ngã rẽ.
Cô đưa tay lau gương mặt ướt át lạnh buốt, mới chợt nhớ đến chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay. Là Cố Ngôn Thanh vừa mới tự mình mang lên tay cô.
Cô ngơ ngác nhìn xem, nhất thời thất thần, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ thứ gì.
Cố Ngôn Thanh từ trên núi đi xuống, đứng ở bên cạnh cô: "Có lạnh hay không? Sao lại đứng một mình ở đây?"
Tần Noãn hoàn hồn, quay người ôm lấy anh: "Cố Ngôn Thanh, em chỉ còn lại mỗi anh."
(1): Ý của Cố Ngôn Thanh là Tần Noãn sẽ không gặp được ai nữa sau khi bỏ qua anh
(2): trắng đen rõ ràng
Hết chương 43