Cùng mẹ trở về Cận gia, toàn bộ cuộc hành trình hai mẹ con không nói với nhau một lời nào, thẳng đến lúc xe dừng lại ở trước cửa nhà, mẹ Cận mới ghé mắt nhìn sang, vừa bực mình vừa buồn cười: "Cho nên chuyện hai đứa muốn kết hôn là giả, cố ý thăm dò ta mới là thật đúng không?"
Cận Bùi Niên cũng nhìn bà, khó được có lúc nghiêm túc: "Thật ra chỉ để chứng minh suy đoán của con mà thôi. Nhưng con nhất định sẽ cưới cô ấy, không tính là lừa gạt."
Mẹ Cận trầm mặc xuống, sắc mặt rất khó nhìn.
Cận Bùi Niên nói: "Cho nên thời cao trung, mẹ từng tìm cô ấy, đúng không?"
"Năm đó mẹ đã nói những điều gì với cô ấy ?"
Thấy mẹ Cận không đáp, anh cười khổ: "Không nói con cũng có thể đoán được, mẹ thì có thể nói những điều gì ngoài những lời dông dài, mà trong nhà thường xuyên lôi ra nói đây? Nhưng những lời kia mẹ cũng đã nói với con, làm sao vẫn đâm dao trước mặt cô ấy? Khi đó cô ấy mới bao nhiêu tuổi chứ? Chuyện của ba Chu Thịnh Nam không liên quan gì cả, cô ấy cũng là người bị hại mà, khổ như vậy còn chưa đủ nhiều sao?"
Mẹ Cận hơi dừng một chút, thở dài nói: "Lúc ấy con bị thương ở trong bệnh viện, sống chết không rõ, trong lòng mẹ tức giận, nói chuyện có chút cay nghiệt, sau đó nhớ lại cũng cảm thấy thật có lỗi với con bé. Nhưng thân thế của Chu Thịnh Nam, không thích hợp để ở bên con. Huống chi hiện tại con bé còn là người mẫu, mẹ không biết sinh hoạt cá nhân thế nào, cũng không thể nói được điều gì. Nhưng nếu có ngày chuyện ba của con bé bại lộ, con lại cưới con gái của tội phạm giết người, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Cận gia."
Cận Bùi Niên nói: "Hiện tại không thể so với mười năm trước, khi đó trong trường học đều là học sinh cấp ba, tư tưởng còn chưa thành thục, mới có thể công kích tập thể cô ấy như vậy. Nhưng người trong xã hội đều là người trưởng thành, con tin tưởng mọi người đều có thể phân rõ đâu là đúng sai. Cô ấy là người bị hại vô tội, không nên nhận những đau khổ thế nữa."
"Ông nội một tay lập nên công ty phát triển đến nay, sao có thể bởi vì chuyện này mà bị rung chuyển địa vị trong giới? Chuyện của Nam Nam, ảnh hưởng vô cùng nhỏ đối với sự phát triển của công ty. Tại sao mẹ lại ép cô ấy hy sinh chính mình, đẩy con ra?"
Mẹ Cận nhìn về phía anh, nói lời thấm thía: "Nếu con có thể nghĩ thoáng hơn tí nữa, cưới một cô gái gia thế trong sạch về, không phải là quá tốt sao? Lúc trước vì con bé ăn nhiều khổ như vậy, còn chưa đủ?"
Cận Bùi Niên cười: "Đã nhiều năm như thế, nếu có thể nghĩ thoáng, hiện tại con cần gì phải nói với mẹ những lời này? Mẹ, con biết mẹ là vì con, nhưng con đường này là chính con chọn, mẹ cùng cha cũng thử tiếp nhận cô ấy một chút, được không? Coi như con. . . xin mẹ?"
Khóe mắt mẹ Cận ẩm ướt, bà đưa tay lau đi, mở cửa xuống xe.
Nhìn qua bóng lưng mẹ đi xa, Cận Bùi Niên thở một hơi thật dài, lẩm bẩm một câu: "Cám ơn."
Sắc trời chẳng biết lúc nào đã trở nên ảm đạm, hoa tuyết bay đầy trời.
------Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad------@_yinandyang----
Cận Bùi Niên không về nhà, lái xe đi đến chung cư Chu Thịnh Nam. Nhà cô tối đen, rõ ràng vẫn còn chưa trở về, anh liền lẳng lặng đứng chờ ở đó.
Thẳng đến mười hai giờ đêm, cô được người đại diện lái xe đưa về nhà, hai người chào hỏi nhau một lúc. Sau đó nhìn chiếc xe kia chạy xa, cô mới quay người đi vào chung cư.
Lúc này tuyết càng lúc càng nhiều, gió lạnh phù phù thổi mạnh, lạnh thấu xương, xung quanh một bóng người cũng không có.
Chu Thịnh Nam lơ đãng nghiêng đầu, thấy được xe Cận Bùi Niên. Anh mở cửa đi xuống xe, đứng ở cách đó không xa, ánh đèn đường mờ vàng chiếu vào khuôn mặt đẹp trai của anh, tuyết vù vù rơi xuống, rất nhanh hai đầu vai anh đã trắng xóa.
Im lặng trong chốc lát, cô xem như không nhìn thấy, định trực tiếp về nhà.
Cận Bùi Niên nhanh chân đi tới, một tay xuyên qua dưới nách cô, cánh tay kia thò xuống nâng đầu gối, đem người bế lên.
Dưới chân Chu Thịnh Nam rơi vào không trung, cả người liền hoảng hốt: "Anh làm gì vậy?"
"Dẫn em tới một nơi." Anh ôm cô đi vào trong xe, thắt dây an toàn, chốt cửa xe lại.
Thử mở cửa mấy lần không được, sắc mặc Chu Thịnh Nam không tốt lắm, nhìn về phía Cận Bùi Niên ở vị trí lái: "Đã trễ như vậy, anh dẫn tôi đi chỗ nào? Sáng sớm ngày mai, tôi vẫn còn phải làm việc đấy."
Cận Bùi Niên nhìn sang, khẽ vuốt tóc của cô, ngữ khí ôn hòa: "Mệt mỏi thì nhắm mắt một lát, đến nơi anh gọi em."
Cảm nhận được anh đụng vào, thân hình Chu Thịnh Nam cứng đờ, phảng phất giống như bị chạm điện, nghiêng người né tránh.
Hơi ấm trong xe mở thích hợp, lại thêm lúc này anh đột nhiên mập mờ, cô có chút không được tự nhiên, quay đầu đi, trên mặt dần dần nóng lên.
Cận Bùi Niên ngược lại không nói lời gì nữa, chỉ chuyên tâm lái xe.
Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, Chu Thịnh Nam cũng không biết chính mình tại sao lại ngủ thiếp đi, giấc ngủ này còn sâu hơn cả thường lệ.
Cận Bùi Niên cũng không gọi cô dậy, đợi đến lúc cô tỉnh lại, phát hiện xe đã sớm ngừng lại, trên người đắp chiếc áo khoác của Cận Bùi Niên, tản ra một mùi thuốc lá nhàn nhạt. Mà Cận Bùi Niên lúc này dựa vào bên trên vị trí lái, đang lẳng lặng nhìn qua cô, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
"Tỉnh rồi?" Đã lâu không hỏi chuyện, lúc mở miệng thanh âm của anh có chút khàn khàn, trong bóng đêm yên tĩnh rất có từ tính.
Chu Thịnh Nam di chuyển cơ thể, lông mày nhẹ chau lại, vô thức kêu lên một tiếng đau đớn, khom lưng đập vào bắp chân mấy cái.
"Chân tê sao?" Cận Bùi Niên nhướng mày, cúi đầu xuống, "Anh xem một chút. . ."
Cô ngồi thẳng người kháng cự nói: "Không cần!"
Anh đã cầm bắp chân của cô, nhẹ nhàng xoa, ngước mắt hỏi: "Có khá hơn chút hay không?"
Hai người cách rất gần, lúc anh nói chuyện hơi thở tản ra, làm trái tim Chu Thịnh Nam mềm thành bông, gần như muốn trầm luân trong sự dịu dàng của anh.
Hốc mắt cô hơi nóng, tầm mắt rủ xuống, một lúc lâu mới lấy dũng khí nói: "Đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, chúng ta không thể mãi dây dưa như thế. Anh đã hơn ba mươi, cũng nên tìm người kết hôn sinh con. Trên thế giới này, không ai rời ai thì không thể sống nổi, đúng không?"
"Không đúng." Anh xoa lên mặt cô, trên nét mặt mang theo mấy phần nghiêm túc, "Anh không thể làm điều đó mà không có em."
Chu Thịnh Nam cắn môi, trầm mặc.
Anh tiếp tục giúp cô bóp chân, một hồi lâu nói: "Thử xem một chút có thể đi hay không."
Chu Thịnh Nam cúi đầu không nói lời nào.
Cận Bùi Niên nhìn bên ngoài một chút: "Có nhớ nơi này không?"
Đang là đêm khuya, tầm nhìn bên ngoài trở nên mơ hồ, Chu Thịnh Nam nhìn kỹ một hồi, phát hiện đây là nhà máy bỏ hoang ngay gần trường học cao trung.
Trước kia, cô cùng Cận Bùi Niên thường xuyên đến nơi này, có rất nhiều hồi ức. Nhiều năm như vậy, cô chưa từng tới, bây giờ nhìn lại, cảm thấy nó so với lúc trước không có gì khác biệt.
Mở cửa từ trong xe đi xuống, Cận Bùi Niên đem áo khoác choàng lên người cô, lúc muốn kéo tay lại bị cô né tránh.
Cận Bùi Niên dừng một chút, nói: "Đường bên trong không dễ đi, cẩn thận chút."
Hai người sóng vai đi vào bên trong, Chu Thịnh Nam mang giày cao gót, hụt chân suýt ngã, cô vô thức vươn tay bắt lấy cánh tay anh.
Lúc đứng thẳng người muốn buông ra, tay của cô đã bị Cận Bùi Niên nắm chặt, giật lại không được.
Anh nhìn đèn đường ngay cạnh sân thượng ở phía xa, nhẹ giọng hỏi: "Còn nhớ rõ lúc ở trên đó, em đã nói với anh không?"
Chu Thịnh Nam ngẩng người, nhìn qua, hơi mím môi, thật lâu không có trả lời.
Cận Bùi Niên nói: "Em nói em luôn mãi một mình đứng ở trên cầu độc mộc, bởi vì anh lôi kéo em mới có thể sống. Nếu có một ngày anh buông tay, em sẽ rơi từ trên cầu xuống, ngộp nước mà chết."
Anh ghé mắt, trong mắt phượng mang theo vài phần thâm tình, "Bởi vì câu nói này của em, anh vẫn luôn một mực nắm lấy, chưa từng buông ra. Thế nhưng là chính em buông tay."
Chu Thịnh Nam bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, đảo mắt nhìn sang chỗ khác, im lặng một lát mới nói: "Lời nói thời cấp ba, sao có thể xem là thật chứ?"
Cận Bùi Niên cười khổ một tiếng, lại hỏi: "Vì sao lên đại học lại chọn Đại học C?"
Chu Thịnh Nam sững sờ.
Anh đứng ở trước mặt cô, hỏi thêm lần nữa: "Em biết Đại học C là giấc mơ của anh, đã muốn trốn tránh, tại sao còn chọn Đại học C?"
Trong lòng Chu Thịnh Nam lung lay, vô thức lui ra phía sau, nhưng lại bị cục đá dưới chân làm cho suýt ngã.
Anh đưa tay, giữ lấy eo của cô, cười khẽ: "Em nhìn đi, vô luận ngoài miệng nói cái gì, cuối cùng vẫn nhịn không được đi Đại học C tìm anh. Dù chọn một chuyên ngành mình không hứng thú, em cũng đi."
"Em. . ." cô vùng vẫy mấy lần, lại bị anh giam cầm chặt hơn.
"Đại học C có địa vị thế nào, anh và tôi đều rõ ràng, tôi đã có thể thi đậu, tại sao không đi chứ? Sao cứ nhất định phải đi tìm anh?"
"Nam Nam, thật xin lỗi." Cận Bùi Niên đột nhiên nói một câu như vậy, Chu Thịnh Nam sửng sốt, có chút không có kịp phản ứng.
Cận Bùi Niên nói: "Mẹ anh nói với em những lời kia, chỉ là trong tình thế cấp bách, anh thay bà ấy giải thích với em."
Chu Thịnh Nam triệt để ngây người, khóe môi giật giật, một hồi lâu mới nói: "Anh, sao lại biết được?"
Cận Bùi Niên không có trả lời, bắt được tay của cô, nhẹ giọng nói: "Thích em, là chuyện anh cảm thấy vui vẻ nhất. Anh đã trưởng thành, biết mình đang làm cái gì, không cần em vì anh cân nhắc, càng không cần em phải hi sinh, hiểu chưa?"