Ngoan, Dỗ Em Full

Chu Thịnh Nam vùng vẫy mấy lần, trợn mắt nói nhỏ: "Thế nhưng anh như vậy làm tôi cảm thấy áp lực. Lời mẹ anh nói rất có đạo lý, tôi không thể một mực liên lụy, thua thiệt anh nhiều như vậy, tôi trả không nổi..."

"Anh chưa bao giờ bắt em trả." anh đem người kéo vào trong ngực, dùng sức ôm lấy: "Nam Nam, vì em cái gì anh cũng cam tâm tình nguyện, anh không cần báo đáp bất cứ điều gì. Nếu như mà có, đó chính là đừng rời bỏ anh, chỉ cần em có thể một mực ở bên cạnh anh, không hạ quyết tâm đẩy anh ra xa, là tốt rồi."

Hốc mắt Chu Thịnh Nam ướt át, muốn kháng cự ôn nhu của anh, nhưng lại không nỡ, nước mắt dần dần lăn xuống: "Cận Bùi Niên, anh vì cái gì cố chấp như thế, không phải tôi thì không thể chứ?"

Cảm giác được sự nghẹn ngào trong giọng nói của Chu Thinh Nam, Cận Bùi Niên nâng gương mặt xinh đẹp kia lên, giúp cô lau nước mắt, thanh âm êm dịu mang theo cưng chiều: "Bởi vì trong mắt anh, trên thế giới này chỉ có em là tốt nhất. Nam Nam, anh không sợ em liên lụy, chỉ sợ em không muốn anh..."

Nước mắt cô vẫn không nhịn được rơi xuống, gió lạnh thấu xương thổi qua, da thịt bên hai gò má đâm vào đau nhức.

Cận Bùi Niên kéo mặt Chu Thịnh Nam vào trong lòng mình, khẽ vuốt tóc dài xõa trên lưng cô, nhẹ hôn trán: "Đừng lại từ chối anh, có được hay không?"

Chu Thịnh Nam dựa vào trong ngực anh, nức nở không nói chuyện.

Bên ngoài rất lạnh, trong lòng cô đơn bất lực mấy năm nay của cô dần dần lan tràn dòng nước ấm, chưa bao giờ có cảm giác an toàn bao vây lấy toàn thân như bây giờ. Phần ôn nhu này Chu Thịnh Nam khát vọng đã lâu, cô không thể kháng cự nổi nó, nhưng lại cảm thấy có chút phỏng tay, không chịu nổi. Tại sao cứ phải là cô chứ? Nếu như anh không dây dưa nữa, cưới một người môn đăng hộ đối, sống cuộc sống của riêng mình. Cô cũng hiểu ý, cam tình nguyện mà chúc phúc cho anh.

Về phần cô, tình cảnh của cô bây giờ làm sao có thể ở bên anh đây? Cô làm anh thua thiệt nhiều như vậy, không thể lại để anh tiếp tục giúp đỡ mình nữa.

Nhịn xuống nội tâm giãy dụa cùng dày vò, thật lâu sau, Chu Thịnh Nam hít vào một hơi, dùng sức đẩy anh ra.

Cận Bùi Niên không ngờ tới cô sẽ làm như vậy, thân hình hơi chao đảo một chút, ngạc nhiên luống cuống nhìn cô.

Chu Thịnh Nam cúi thấp đầu, không dám đối mặt với anh, chỉ là nhẹ nói: "Tâm ý của anh, tôi đã biết. Chỉ là, tôi vẫn không thể đi cùng với anh."

Cận Bùi Niên nhìn qua cô, trầm mặc một lát, hỏi: "Bởi vì bệnh của mẹ em sao?"

Chu Thịnh Nam kinh ngạc ngẩng đầu, ngay cả chuyện này anh cũng biết?

Cận Bùi Niên giải thích nói: "Mẹ em cùng cha dượng đều ở nước ngoài sinh sống, còn em lại một mình sống trong nước. Mới đầu anh cảm thấy em là vì tìm anh, về sau mới phát hiện không phải, trong lòng anh liền nghi ngờ. Với lại, lấy địa vị bây giờ của em, cũng không thể sống trong một chung cư như thế, trừ khi có chuyện gì khó xử, vậy nên anh cho người đi hỏi thăm một chút."

Anh biết, Chu Thịnh Nam cũng không có lừa gạt nữa, hít một hơi khí lạnh, cô nói: "Nếu đã biết tình huống của tôi, vậy anh cũng nên hiểu tôi. Lúc này, tôi không cách nào đi cùng anh."

Cận Bùi Niên nhìn về phía cô, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: "Có thể đừng mạnh mẽ như thế được không? Rõ ràng là anh có thể cùng em gánh chịu."

Chu Thịnh Nam nói: "Cao trung năm ấy, anh vì tôi mà người đầy thương tích, thành kiến của cha mẹ anh đối với tôi đã rất sâu, tôi không thể lại liên lụy đến anh. Anh có thể nói bản thân không thèm để ý, nhưng tôi không thể."

Cận Bùi Niên trầm mặc.

Cô lấy di động từ trong túi ra nhìn thời gian, nhàn nhạt lên tiếng: " Muộn rồi, tôi muốn về nhà, sáng sớm ngày mai còn làm việc."

"Không liên quan, anh vẫn có thể chịu được." anh đứng đấy chăm chú nhìn cô một lúc, xoay người đi về xe.

------Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad------@_yinandyang----

Trên đường trở về, hai người không có nói thêm gì, Chu Thịnh Nam dựa ở trong xe, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Thời điểm tỉnh lại, phát hiện chính mình vẫn còn ngủ ở trên xe, đã sớm tới cửa ở chung cư, Cận Bùi Niên lại không gọi cô.

Nghiêng đầu nhìn sang, anh dường như cũng ngủ thiếp đi. Bên ngoài đèn đường rọi vô, chiếu vào một bên mặt đẹp trai kia, lông mi dài mà rậm, ngũ quan sắc bén khó được có mấy phần ôn hòa. Chu Thịnh Nam suy tư một chút, đưa tay đẩy anh mấy lần: "Tôi về nhà, anh cũng về sớm một chút đi."

Giày vò một buổi tối, giờ cũng đã gần sáng.

Cận Bùi Niên hơi chuyển động một chút, mi tâm cau lại, không có phản ứng.

Chu Thịnh Nam lại đẩy anh, vẫn không có động tĩnh gì. Cô cảm thấy không đúng, thử thăm dò sờ lên trán của anh, nóng hầm hập. Vừa nãy đứng ở nhà máy lâu như vậy, anh chỉ mặc mỗi một chiếc áo len, áo lông nhường cho cô, thế mà bị lạnh đến phát sốt.

"Cận Bùi Niên?" cô có chút vội vàng, lại lung lay anh, "Anh phát sốt rồi, đừng ngủ ở đây."

Thấy gọi vẫn bất động, cô chỉ có thể xuống xe kéo anh. Bị vịn từ trên xe bước xuống, Cận Bùi Niên hơi thanh tỉnh một chút, nâng mí mắt nặng nề lên nhìn cô, thanh âm nhẹ nhàng, mang theo chút khàn khàn: "Nam Nam..."

Chu Thịnh Nam không nói gì, vịn anh lên tầng, trở lại chung cư. Đem người đặt lên giường, cởi giày đắp chăn, cô lại tìm trong ngăn kéo thuốc hạ sốt dự bị.

Rót nước ấm đi vào phòng ngủ, Chu Thịnh Nam đỡ Cận Bùi Niên lên: "Trước tiên uống thuốc đã, nếu như không thể hạ sốt chúng ta phải đi bệnh viện."

Cận Bùi Niên ráng chống đỡ ngồi dậy, nhận lấy nước với thuốc hạ sốt trên tay cô.

Chu Thịnh Nam bực bội, nhẹ mắng: "Anh cũng vậy, hơn nửa đêm nhất định phải mang tôi ra ngoài, hiện tại còn muốn chịu loại giày vò này."

Bình thường anh thích tập thể dục, thể chất vẫn luôn rất tốt, ít khi sinh bệnh. Nhưng loại người này một khi đau đầu phát sốt, sẽ trở nên rất nghiêm trọng, cũng không biết bệnh cảm lạnh này có thể khỏi trong mấy ngày.

Cận Bùi Niên uống thuốc xong, Chu Thịnh Nam nhận cốc nước đặt lên đầu giường, thanh âm hoà hoãn lại: "Khó chịu sao?"

Anh tựa vào đầu giường, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.

Chu Thịnh Nam bị anh nhìn đến không được tự nhiên, cúi đầu: "Nhìn tôi làm gì?"

Cận Bùi Niên đột nhiên cười: "Sớm biết có loại lợi ích tốt như thế này, anh hẳn là nên ở bên ngoài phơi cho đông lạnh, để cho mình sinh bệnh."

"..." Chu Thịnh Nam nguýt anh một cái, "Anh nói hươu nói vượn cái gì đấy? Nhanh nghỉ ngơi đi."

Cô nói xong liền tắt đèn đầu giường, đứng dậy muốn đi ra ngoài. Tay Cận Bùi Niên từ đằng sau vòng tới, hai tay dán ở trên bụng cô, dần dần ôm chặt.

Thân hình Chu Thịnh Nam hơi dừng lại, muốn đẩy tay anh ra nhưng lại vô dụng. Cô thở dài: "Anh làm cái gì vậy?"

Cận Bùi Niên nói: "Em rõ ràng vẫn còn để ý tới anh, tại sao vẫn luôn bướng bỉnh như vậy."

Trong lòng Chu Thịnh Nam run rẩy, im lặng một lát, cô nhàn nhạt lên tiếng: "Anh buông tay."

Cận Bùi Niên làm như không nghe thấy, hỏi cô: "Anh ngủ ở đây, còn em thì phải làm sao bây giờ?"

Chu Thịnh Nam quay đầu: "Đó cũng là vấn đề, nếu như anh đã tỉnh rồi, thì hiện tại về nhà đi?"

"Anh đau đầu, không thể lái xe." Một bên mặt của anh dán vào trên lưng cô, thanh âm nhẹ nhàng.

"..." Chu Thịnh Nam đẩy Cận Bùi Niên ra, giúp đắp chăn anh lên, "Vậy mau ngoan ngoãn nằm xuống, đi ngủ."

Đầu Cận Bùi Niên rất nặng, nằm trên giường không muốn động đậy, nhưng vẫn ráng chống đỡ nâng mí mắt, hỏi: "Em ngủ ở đâu?"

"Không cần anh quan tâm."

Cận Bùi Niên từ trên giường ngồi dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Chu Thịnh Nam, ôm cô lên, đặt lên giường, chính mình cũng nằm xuống theo, ôm lấy cô: "Ngày mai em còn phải làm việc đấy, ngủ đi."

Bị anh ôm vào trong ngực, Chu Thịnh Nam tâm hoảng ý loạn, đỏ mặt cắn răng: "Cận Bùi Niên!"

Anh mở mắt ra, trong màn đêm lẳng lặng nhìn xem cô, thanh âm miễn cưỡng, rất là vô tội: "Sao thế?"

Chu Thịnh Nam bị anh làm cho tức giận, một hồi lâu mới nói: "Anh không thể bá đạo như vậy!"

Sức lực vẫn lớn như thế, nếu không phải biết anh thật sự đang sốt cao, thì cô đã nghi ngờ anh đang giả bệnh. Bị Cận Bùi Niên ôm lấy, cô có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên mặt anh, cùng hơi thở hổn hển không ổn định.

Cận Bùi Niên nhíu mày nhắm mắt, ôm chặt lấy người trong lòng: "Nam Nam, anh lạnh..."

Cô cảm giác được thân thể anh đang run rẩy. Tức giận trong lòng Chu Thịnh Nam tiêu tan không ít, sờ lên cái trán nóng hổi kia, lại lo âu giúp anh dịch dịch chăn, không yên tâm hỏi: "Không thì chúng ta đi bệnh viện nhé?"

Cô nói, muốn đứng lên, lại bị Cận Bùi Niên đè lại, không cho phép cô động đậy.

Chu Thịnh Nam bị anh ôm đến không thở nổi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Anh đừng ôm chặt như vậy, tôi sẽ không đi."

Anh từ từ ngẩng đầu, có chút không yên tâm hỏi một câu: "Thật?"

Chu Thịnh Nam mím môi, nhẹ nhàng gật đầu: "Thật."

Thân thể một mực kéo căng của anh chậm rãi thả lỏng, sức lực dần dần thu lại, nhưng vẫn ôm lấy cô không chịu buông tay. Cận Bùi Niên đầu rất nặng, nhức đầu lắm, lại không nỡ đi ngủ, cằm anh nhẹ dựa vào cái trán của Chu Thịnh Nam, nhẹ giọng gọi cô: "Nam Nam"

"Hả?"

Cận Bùi Niên cười: "Mấy năm này anh nằm mơ rất nhiều lần, đều được ôm em như thế này. Nếu như có thể luôn được như vầy, mỗi ngày bị ốm cũng không quan trọng."

Mũi Chu Thịnh Nam chua xót, chậm rãi nhắm mắt: "Mau ngủ đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui