Edit: Nặc
Beta: Yin
----------
Khâu Viễn ở lại thành phố H ăn tết, tình cảm với Tô Tử Hân tiến triển rất nhanh, năm sau hai người lập tức tại thành phố H cử hành hôn lễ.
Nhưng Tô Tử Hân không có ý định để anh ở lại thành phố H phát triển, ngành IT này dĩ nhiên có nhiều cơ hội ở thành phố C hơn, huống hồ ở bên ấy có người quen, không cần phải đi qua đi lại nhiều.
Cho nên hai người bàn bạc một phen, cưới xong liền trở về thành phố C, trùng hợp vừa đúng hôn lễ vào tháng 3 của Cận Bùi Niên và Chu Thịnh Nam.
Hôn lễ của Cận Bùi Niên và Chu Thịnh Nam là kiểu Trung Quốc, lễ thành hôn hôm đó, Chu Thịnh Nam mặc một bộ mũ phượng cùng khăn quàng vai, trông rất kinh diễm.
Nhìn hai người trên sân khấu, Tô Tử Hân kéo cánh tay của Tần Noãn và Tề Á Nhụy, bộ dạng có chút hối tiếc : "Ai biết được hôn lễ kiểu Trung Quốc lại đẹp thế này, tớ hối hận quá."
Tần Noãn cười cô : "Bằng không cậu cùng Khâu Viễn tổ chức thêm lần nữa đi. "
"Tớ thấy ý này không tồi." Tề Á Nhụy đồng ý. "Tớ lúc đầu cảm thấy cậu và Khâu Viễn đời này xem như xong. Không nghĩ tới tốc độ hai người quá nhanh, đuổi kịp tiểu Chu Chu, thậm chí còn kết hôn trước, giống như sợ ai cản trở."
"Vậy cũng không sao, dù gì chúng tớ cũng không phải người kết hôn cuối cùng." Tô Tử Hân cười chỉ vào sân khấu : "Hai người kia mới đúng."
Tần Noãn cảm thán : "Hai người kia là đôi uyên ương số khổ, đến với nhau cũng không dễ dàng."
Tô Tử Hân gật đầu: "Quả thật, đôi khi tớ cảm thấy mình không được như ý , nhưng so với tiểu Chu Chu thì cậu ấy càng khổ hơn. May mắn thay, rốt cục cậu ấy vẫn hạnh phúc."
Lời nói vừa dứt, Tô Tử Hân che miệng nôn khan mấy lần, sắc mặt không tốt lắm. Cô đang mang thai, gần đây thường buồn nôn nghiêm trọng.
Bên kia Khâu Viễn, Cố Ngôn Thanh đang nói chuyện cười đùa, thấy chuyện xảy ra bên này, Khâu Viễn nhanh chân đi tới, mặt lộ vẻ lo lắng : "Có phải không thoải mái không?"
Tô Tử Hân cười cười : "Cũng không có gì, không cần lo lắng."
"Ở đây nhiều người, anh dẫn em đi nơi khác hít thở không khí." Khâu Viễn dìu cô tránh qua đám người.
Tần Noãn cười nhìn bọn họ, ôm lấy con gái từ tay Cố Ngôn Thanh, chỉ vào sân khấu hỏi : "Tích Tích, hôm nay cô Chu Chu có xinh đẹp không?"
Cố Tích còn chưa biết nói chuyện, bé ôm cổ Tần Noãn cười, hai gò má lộ ra má lúm đồng tiền, bỗng nhiên hôn mẹ mình chụt một cái, trên mặt Tần Noãn đã lưu lại dấu nước bọt.
------Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad------@_yinandyang----
Bảy Năm Sau:
Cố Tần tan học về nhà , phát hiện hai tiểu nha đầu đang trong nhà mình, làm bài tập ở quầy bar.
Nghe thấy động tĩnh, Cố Tích ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tần, giọng nói mềm mại kêu lên: "Anh trai"
Thấy Cố Tần nhìn Mục Sở , cô nói : "Chú Mục cùng cô Nam Khanh có việc, Sở Sở ở nhà chúng ta làm bài tập."
Mục Sở thường tới đây, Cố Tần đã sớm quen, anh chỉ quét mắt nhìn hai người một chút rồi nhàn nhạt đáp một tiếng, đang chuẩn bị lên lầu , em gái đang đưa tay ra muốn gọi gì đó nhưng lại thôi, nhỏ giọng gọi : "Anh trai!"
Cố Tần quay đầu nhìn, thấy bàn tay nhỏ của cô đang ngoắc ngoắc, muốn anh đến gần.
Cố Tần nhíu mày, cảm thấy bộ dạng cô thế này chắc chắn không phải có chuyện gì tốt, liền đứng tại đầu cầu thang không nhúc nhích: "Làm sao?"
Cố Tích cẩn thận từng chút một lấy bài thi từ trong cặp sách ra, giọng nói bắt đầu nhỏ : "Bọn em lần trước trả bài, muốn người lớn ký tên."
Cố Tần giật giật lông mày, ý thức ra điều gì, miễn cưỡng mở miệng: "Anh không phải người lớn, em nói cha mẹ đi."
"Anh trai~" Cố Tích vô cùng đáng thương nhìn anh, hàm răng trắng muốt khẽ cắn môi dưới, đôi mắt quả hạnh trắng đen rõ ràng nháy nháy, phát ra cả tia sáng.
"..." Cố Tần thở dài một tiếng bước qua, khi nhìn vào điểm số, sắc mặt dần dần âm trầm.
Bài thi số học, sáu mươi hai điểm.
Cố Tần ném bài thi cho cô: "Anh đây cũng không dám ký nữa, em rốt cuộc di truyền từ ai vậy?"
Cố Tích mạnh miệng : "Anh đem gene tốt cướp sạch, sao có thể trách em? "
"..."
Cố Tích kéo lấy ống tay áo của anh, cùng anh thương lượng : "Anh trai, anh biết bắt chước chữ ký của cha, anh giúp em lần này, được không? Bằng không nếu mẹ biết sẽ mắng em."
"Không được!" Cố Tần quả quyết hất tay cô ra.
Cố Tích ủy khuất chu môi.
Mục Sở từ nãy tới giờ đang vùi đầu làm bài tập, nghe một hồi liền ngẩng đầu nhìn, suy nghĩ nói : "Bằng không, tớ giúp cậu ký?"
Cố Tần cau mày, gõ đầu cô : "Tiểu quỷ, còn dám thông đồng với Tích Tích, có phải không nghĩ mình sẽ bị ăn đòn?"
Mục Sở ngẩng đầu nhìn anh một chút rồi lại nhìn Cố Tích, quyết định chủ động thay Cố Tích nói chuyện : "Anh, đây chính là em gái ruột của anh, nếu như em gái bị mẹ mắng, anh không đau lòng sao? Tích Tích mỗi ngày đều nói anh trai mình rất tốt, lời này là thật hay giả? Hôm nay phải xem anh có giúp cậu ấy hay không!"
Cố Tần khoác tay lên quầy bar, nhướng mày nhìn cô : "Hoa Hoa, em thi được bao nhiêu điểm? Lấy bài ra anh xem một chút."
Mi mắt Mục Sở run lên vài cái, khi nghe hai chữ "Hoa Hoa" liền nhíu mày, ngữ khí không vui: "Em không cần anh ký tên, cũng không cần anh quan tâm."
"Không ký tên thì nhìn xem thế nào, không được sao?"
Cố Tích nói : "Sở Sở được điểm tuyệt đối."
Cố Tần cười nhẹ : "Trách không được , tiểu học bá nói chuyện thật kiên cường."
Mục Sở không để ý tới anh. Cô ghét nhất người khác gọi mình là Hoa Hoa, ai cũng vậy. Nhưng kỳ lạ mỗi khi người đó là anh, cô chưa từng phản kháng, thật đáng giận!
Cố Tần cầm bút soạt soạt lên giấy ghi tên cha mình, ngước mắt lên liền thấy Cố Tích tươi cười rạng rỡ.
Thấy cô đưa tay ra muốn chạm vào mình, Cố Tần né tránh, đem bài thi lật qua lật lại nhìn một chút, lạnh nhạt nói: "Đề ở trên sai phải làm lại một lần nữa, anh sẽ kiểm tra. Về sau mỗi tối không được xem hoạt hình, anh sẽ dạy bổ túc cho em."
Nụ cười trên mặt Cố Tích bỗng chốc cứng đờ, cô có chút không vui: "Thà để cha mẹ biết còn hơn."
Như thế nhiều lắm cũng chỉ là bị cha mẹ mắng, còn hiện tại cô sẽ phải lâu thật lâu không được xem hoạt hình , rõ ràng rất thiệt thòi.
"Rất hối hận?" Cố Tần cười nhạo một tiếng
"Chậm rồi. " anh đặt bút xuống, quay người lên tầng.
Đến tầng hai, Cố Tần vô tình phát hiện Cố Ngôn Thanh đang đứng ở lan can, vị trí có thể nhìn thấy phòng khách phía dưới, xem ra đã đứng đây từ lâu.
Cố Tần không suy nghĩ gọi một tiếng, thái độ bình thản: "Cha."
Cố Ngôn Thanh nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không hỏi Cố Tần có chuyện gì, xoay người tới phòng vẽ tranh trên tầng ba.
Đẩy cửa đi vào, lúc này Tần Noãn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, còn có một bức tranh vẽ một nửa, cô đang nhìn vào điện thoại, cau mày.
Thấy anh tới gần, Tần Noãn đem cuộc nói chuyện với giáo viên cho anh nhìn: "Con gái anh thi toán được 62 điểm."
Cố Ngôn Thanh quét mắt, ngồi ngay bên cạnh cô : "Đã biết."
Tần Noãn liếc anh một chút, bất mãn nói : "Sao anh bình tĩnh vậy?"
Cố Ngôn Thanh kéo cô qua, trấn an nói : "Chỉ là học toán kém chút thôi, Tần Tần nói sẽ cho nó học bù, từ từ sẽ tiến bộ. Còn nữa, cái này không phải giống em sao?"
"..."
Tần Noãn đẩy anh một cái : "Em nào có kém như vậy, tốt xấu gì cũng thi đỗ đại học C đó."
Cố Ngôn Thanh cười : "Tích Tích cũng đâu có kém như vậy, cầm kỳ thi họa không phải học rất tốt sao? Chỉ là khả năng học toán hơi chậm, tuổi còn nhỏ, từ từ sẽ tiến bộ, lần này em đừng nói nó."
Tần Noãn tựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàng đáp lại.
Cố Ngôn Thanh khẽ hôn trán cô, cầm cây bút dưới đất lên tiếp tục vẽ bức tranh chưa hoàn thiện.
Tần Noãn lẳng lặng nhìn một hồi, vươn tay ôm cổ anh cười nói : "Ông xã, mặc dù anh thứ gì cũng biết, thế nhưng không thể không nói, anh vẽ tranh thật sự rất bình thường."
Cố Ngôn Thanh xem thường : "Trước kia không có hứng thú nên hao tốn thời gian, tất nhiên sẽ thiếu sót."
Khi còn bé, Lục Tinh mời thầy dạy anh cầm kỳ thi họa, thứ anh không xuất sắc nhất chính là vẽ tranh.
Tần Noãn nhận lấy cây bút từ trong tay anh, tiếp tục vẽ.
Cố Ngôn Thanh ngắm bức tranh, nắng ấm trong tiết trời màu đông có tuyết, hàn mai mới nở, chim di trú đậu ở đầu cành, ngửa mặt hát vang.
Anh vòng tay qua bờ eo cô, nhẹ giọng hỏi: "Bức tranh này tên gọi là gì?"
Tần Noãn dựa vào ngực anh, cười khẽ : "Gọi là: Cả đời ấm áp. "
---------
*Tác giả có lời muốn nói: Chào mọi người, câu chuyện đến đây đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã làm bạn, chúng ta hạ bản tại ước! Cất giữ chuyên mục tác giả, mở hố liền có thông báo~
----------
Đến đây thì 20 PN cũng đã hết rồi, chúng tớ xin chân thành cảm ơn các bạn đã theo chúng tớ từ những ngày đầu tiên đến khi hoàn 70 chương. Cũng cảm ơn những độc giả biết đến nhà sau này và ủng hộ. Hẹn gặp các cậu ở những dự án tiếp theo của nhà.