Editor: Chanh
Hai người nhìn chằm chằm nhau nhưng không nói gì, Cố Tích cảm thấy có chút kỳ quái, đây là quen hay không quen thế?
Cô đi qua đứng bên cạnh Doãn Lê Hân, mỉm cười với Tạ Tu Lâm: "Anh Tu Lâm."
Tạ Tu Lâm thu hồi ánh mắt từ trên người Doãn Lê Hân qua, lúc nhìn về phía Cố Tích thần sắc vẫn như trước đây: "Xem xong phim rồi?"
Cố Tích gật đầu, mới nhớ tới việc giới thiệu cho Doãn Lê Hân: "Tạ gia và nhà em có mối quan hệ rất tốt, bình thường anh Tu Lâm thường chăm sóc em, giống như em gái vậy."
Nghe thấy Cố Tích nói hai chữ "Em gái", trong mắt Tạ Tu Lâm lóe lên tia ảm đạm, lại thấy cô nhìn về phía Doãn Lê Hân, lúc mở miệng nơi đáy mắt khó giấu được tia ngượng ngùng: "Anh Tu Lâm, đây là bạn trai em, Doãn Lê Hân."
Doãn Lê Hân nhìn cô, khẽ cười, mắt anh rủ xuống miễn cưỡng hỏi: "Doãn gia và nhà em quan hệ tốt không?"
Cố Tích vô thức muốn nói hai nhà không có quan hệ gì, nhưng lại nghĩ tới bữa tiệc hồi trưa nay.
Bà nội cô nhìn có vẻ rất quen với ông nội Doãn Lê Hân.
Hôm nay lúc ăn cơm trưa, cô còn nghe bà nói, ba của Doãn Lê Hân, Doãn Toại là học sinh của ông nội, cũng là bạn học của ba cô.
Như vậy, quan hệ cũng không phải bình thường.
Chỉ là vòng tròn thượng lưu nơi thành phố C lớn như vậy, mạng lưới quan hệ của các trưởng bối đều rộng rãi, việc như thế cũng không hiếm lạ gì.
"Tốt lắm." Cố Tích không biết vì sao anh lại đột nhiên hỏi cái này, liền thuận miệng trả lời một câu.
Doãn Lê Hân nhíu mày, cười không nói gì.
Tạ Tu Lâm duỗi tay tới, cùng Doãn Lê Hân chào hỏi.
Hai người bắt tay.
Khuôn mặt Tạ Tu Lâm ấm áp, khóe môi treo nụ cười vô cùng chuẩn mực: "Cảm ơn cậu đã chăm sóc Cố Tích."
Doãn Lê Hân tăng thêm lực đạo trên tay, nhàn nhạt nói: "Tạ tiên sinh vì Tích Tích mà nói cảm ơn với tôi cũng không quá cần thiết, ngược lại, tôi đây mới là người nên cảm ơn anh trước đó đã chăm sóc cho bạn gái tôi."
"Đừng khách sáo." Tạ Tu Lâm cười yếu ớt, mặt không đổi sắc thu tay lại.
Một trận gió lạnh thổi qua, Cố Tích lạnh đến run rẩy.
Hôm nay cô mặc chiếc váy ngắn đến đầu gối, cánh tay và đôi chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, bị gió thổi tới liền nổi một tầng da gà.
"Lạnh không?" Doãn Lê Hân nắm lấy cánh tay cô, phía trên lạnh buốt một mảng. Còn chưa kịp nói gì, liền thấy Tạ Tu Lâm đã cởi áo khoác đưa qua, "Khoác lên đi."
Cố Tích giật mình, vội vàng lắc đầu: "Không cần, em không lạnh."
Doãn Lê Hân hôm nay mặc áo ngắn tay nên không có áo khoác đưa cho cô, lại thấy cô gái nhỏ rõ ràng lạnh đến răng va vào nhau lập cập còn mạnh miệng, chủ động nhận lấy áo của Tạ Tu Lâm, ngay cả ánh mắt cũng không cho anh ta một cái: "Cảm ơn."
Rồi thuận thế khoác áo lên người Cố Tích.
Cố Tích có chút không thoải mái, ngẩng đầu nói với Doãn Lê Hân: "Em thật sự không lạnh."
Doãn Lê Hân cong môi, xoa xoa đầu cô, ngữ khí cà lơ phất phơ: "Anh trai quan tâm tới em gái, không thể làm phật ý tốt của Tạ tiên sinh được."
Tạ Tu Lâm làm như không hiểu ý tứ của Doãn Lê Hân, chỉ nhìn về phía Cố Tích, nhẹ nhàng nói: "Trời mưa khó bắt xe, để anh đưa em về."
Sắc mặt trợ lý phía sau hơi ngừng lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lâm ca, lát nữa còn có một buổi . . . "
Cố Tích vội nói: "Không sao, anh Tu Lâm cứ làm việc trước đi, bọn em chờ thêm lát nữa, không chừng mưa cũng sắp tạnh rồi."
Tạ Tu Lâm đã lấy ô cùng chìa khóa xe từ chỗ trợ lý đi tới: "Chỗ của ông bà nội em đúng lúc tiện đường."
"Thật sự không cần đâu ạ."
Tạ Tu Lâm cười: "Khách sáo với anh như thế từ lúc nào đấy?"
" . . . "
Nghe hai người bọn họ anh anh em em, mày Doãn Lê Hân nhíu lại, nắm chặt tay Cố Tích, ung dung nói: "Vậy phải cảm ơn anh rồi."
Anh đi qua mở cửa xe, cùng Cố Tích ngồi vào.
Trợ lý tất nhiên có biết chỗ ở của ông bà nội Cố Tích, căn bản là không tiện đường.
Nhìn Tạ Tu Lâm cứ lái xe đi như vậy, lúc này một mặt lo lắng, thỉnh thoảng còn nhìn đồng hồ.
Rất nhanh sau đó, một chiếc taxi dừng lại nơi cửa khách sạn, hai cô gái trong bộ đồ tinh xảo tay trong tay xuống xe.
Vị trợ lý nhìn qua, chào hỏi: "Thi Huyên tiểu thư, Ngô tiểu thư."
Tạ Thi Huyên cùng chị em tốt Ngô Khê là đi tới Anh quốc cùng Tạ Tu Tâm, nhưng Tạ Tu Lâm thì đi công tác, còn hai người bọn họ lại là tới chơi.
Tạ Thi Huyên đi tới, hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây, anh tôi đâu?"
Trợ lý đem tình huống vừa rồi kể ra.
Tạ Thi Huyên hiểu rõ, nhìn Ngô Khê cười cười: "Tích Tích từ nhỏ đã thích dính lấy anh tớ, anh ấy cũng hay chăm sóc con bé."
Lại nhìn trợ lý nói, "Từ trước đến nay anh ấy đều rất ý thức về thời gian, cũng chỉ đưa người về thôi mà, anh đừng lo lắng quá."
Tạ Thi Huyên không biết chuyện giữa Tạ Tu Lâm và Cố Tích, trong khi đó Ngô Khê biết, trợ lý cũng biết.
Anh quả thực trước giờ rất biết cách sắp xếp thời gian hợp lý.
Thế nhưng, sao hôm nay lại thất thố như vậy?
Khóe môi Ngô Khê cong lên một nụ cười đắng chát.
Cuối cùng, vẫn là hối hận.
Hai người đi vào khách sạn, lúc tới thang máy, Tạ Thi Huyên suy nghĩ một chốc, chợt nói: "Anh tớ cũng nhiều tuổi rồi, thế mà còn mãi không chịu nghĩ tới chuyện chung thân đại sự, ba mẹ tớ phát rầu hết cả lên."
"Đúng rồi." Cô nhìn về phía Ngô Khê, "Bây giờ cậu cũng chưa có đối tượng, hay là, thử với ông anh kia của tớ một chút?"
"Tớ?" Thân hình Ngô Khê có chút cứng ngắc, sau đó liền cười yếu ớt, "Tớ giờ không có ý định yêu đương."
Anh lại không thích cô, hà cớ gì bản thân phải tự mình chuốc lấy khổ cực.
Trước kia cô không biết, Tạ Tu Lâm là người dịu dàng nhất trên đời này, nhưng vì sao sự dịu dàng kia lại khiến người khác thấy xa cách, cảm thấy anh tốt, nhưng không thể nào tới gần.
Cô vốn tưởng rằng, bản tính của anh là như thế.
Sau này lúc nhìn thấy anh đối mặt với Cố Tích, nơi đáy mắt nhiễm lên tia lưu luyến hiếm thấy, cô bất chợt thông suốt.
Có lẽ chỉ mỗi trước mặt Cố Tích, anh mới thật sự để lộ ra tia dịu dàng vốn có.
Đối với người ngoài, đây chẳng qua chỉ là một phép lịch sự cơ bản.
Hẳn là trước đây chính anh cũng không phát hiện ra sự khác biệt này, nên mới không chút nghĩ ngợi đem người đẩy ra xa.
Anh từng nói, âm nhạc là thứ quan trọng nhất trong lòng anh, sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể khiến anh hi sinh sự nghiệp cùng giấc mộng cả đời này, dù là chuyện tình cảm cũng vậy.
Nhưng bây giờ thì thế nào, vị trí quan trọng nhất trong lòng anh, còn là âm nhạc và mộng tưởng kia sao?
--
Bầu không khí trong xe có chút vi diệu, xung quanh yên tĩnh đến mức có mấy phần xấu hổ.
Chuông điện thoại Cố Tích đúng lúc vang lên, là Mục Sở gọi đến, cô cảm giác như gặp được vị cứu tinh của đời mình, liền ấn nghe.
Nhìn thời gian một chút, bây giờ trong nước hẳn đang là buổi tối: "Sở Sở, chưa ngủ sao?"
"Chuẩn bị ngủ, cậu ở bên kia sao rồi, đã quen chưa?"
"Cũng ổn." Cố Tích trả lời, tính toán ngày tháng một chút, "Đại học C hẳn là sắp khai giảng nhỉ?"
"Ừ, nhưng tớ học đại học A."
Cố Tích vốn là lười biếng dựa người vào ghế, nghe được câu này bỗng ngồi thẳng lên: "Gì cơ? Đại học A á? Xa nhà lắm đấy."
"So với cậu xuất ngoại thì vẫn còn gần chán mà."
"Thế sao trước đó còn bảo tớ là học đại học C, trước khi tớ đi ông anh kia còn hỏi tớ việc này đấy, vậy không phải là tớ thành người nói sai à?"
"Tớ vừa thay đổi nguyện vọng, ngành kế toán của đại học A tốt hơn một chút. Nhưng mà anh cậu hỏi chắc cũng chỉ thuận miệng thế thôi, cậu đáp gì không quan trọng."
Cố Tích cảm thấy rất hợp lý, anh trai cô hẳn là tùy tiện hỏi một chút, thể hiện tí quan tâm cho có thế thôi.
Hai người hàn huyên một đường, lúc Mục Sở ngáp một cái nói muốn đi ngủ, đúng lúc cô cũng về đến nhà.
Cố Tích cất điện thoại, nhìn về phía vị trí lái: "Anh Tu Lâm, anh muốn vào nhà ngồi một chút không?"
Tạ Tu Lâm cười cười, "Để sau đi, anh còn có chút việc."
Cố Tích gật đầu nói cảm ơn, lại nhìn Doãn Lê Hân bên cạnh, nói: "Mưa còn chưa ngớt, anh cứ vào nhà em trước đi, tối rồi về."
Dù sao ông bà cô cũng đã gặp anh rồi.
Đối với mình là khách khí hỏi thăm, lễ phép chu toàn, còn đối với Doãn Lê Hân, là trực tiếp thay cậu ta quyết định.
Tạ Tu Lâm đắng chát cười một tiếng, lực đạo nơi vô lăng khẽ siết chặt.
Doãn Lê Hân xuống xe, mở cửa cho cô ra, lúc đóng lại, ánh mắt miễn cưỡng nhìn qua người phía trước, học theo Cố Tích nói: "Hôm nay rất cảm ơn anh Tạ Tu Lâm."
Anh không nhìn vẻ mặt của Tạ Tu Lâm, đóng cửa xe, sóng vai với Cố Tích đi vào trong.
Tạ Tu Lâm xuyên qua gương nhìn ra phía ngoài, áo khoác của anh bị Cố Tích đặt ở ghế sau, lúc này cô được Doãn Lê Hân che chở, hai người giống như đang nói cái gì, bộ dáng vô cùng thân mật.
Khóe mắt anh dần ửng đỏ, yên lặng nửa ngày, cố đè xuống cảm xúc nơi đáy lòng, khôi phục lại bộ dáng thong dong trước đây, lái xe rời đi.
Nghe được tiếng xe rời đi, Doãn Lê Hân mới dừng lại nhìn về phía sau, khuôn mặt lộ ra nét lạnh lùng.
Lúc Cố Tích ngẩng đầu, vừa lúc đụng phải ánh mắt anh, lại nghĩ tới thái độ hôm nay của anh đối với Tạ Tu Lâm, cùng nụ hôn không giống với trước đây trong rạp chiếu phim.
Cô nhớ rõ trước khi xem phim, sau khi cô đi ra khỏi sân thượng, Doãn Lê Hân không ngừng nhìn về phía sau.
Có phải khi đó anh đã nhìn thấy Tạ Tu Lâm không?
Lúc này cô mới ý thức được, trước đó bản thân vốn dĩ không nên nói dối anh.
Cô theo bản năng lấp liếm như vậy, trong mắt Doãn Lê Hân sẽ biến thành dạng người gì?
"Em. . ." Cố Tích dừng ở trong viện, ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Lê Hân, "Em có chuyện muốn nói với anh."
Doãn Lê Hân cũng dừng lại, trên mặt không có nét vô lại thường ngày, yên lặng nhìn cô, "Nói chuyện gì?"
Cố Tích chạy tới dưới hiên, lấy chiếc ô đang treo trên tường xuống.
Doãn Lê Hân vẫn còn đứng trong viện, mặc cho mưa gió tạt vào người, nhìn chằm chằm thân ảnh của cô, không nhúc nhích.
Cố Tích quay lại, mở ô ra, giơ lên cao, che nơi đỉnh đầu anh: "Chúng ta vào trong trước được không?'
Doãn Lê Hân đứng tại chỗ bất động, đôi mắt khóa chặt lấy người cô, một lát sau, thanh âm anh có chút nghẹn: "Sẽ chia tay sao? Nếu là nói chuyện này thì em đừng nói nữa."
Nét thong dong cùng ung dung lúc nãy khi đối mặt với Tạ Tu Lâm chỉ là vẻ ngụy trang.
Anh làm sao có thể đứng trước mặt người Cố Tích đã từng rất thích trước đây, còn ra vẻ tự tin cho là cô sẽ thích mình hơn?
Doãn Lê Hân chưa quên, Cố Tích là người anh đã hao hết tâm lực, mặt dày mày dạn mới đuổi kịp.
Anh còn nhớ rõ thái độ chẳng thèm ngó ngàng của Cố Tích trước đây, nhớ kỹ cô rất nhiều lần nói với anh, hai người bọn họ không có khả năng, cũng nhớ kỹ ngày cô rơi nước mắt nói với anh, rằng cô đã có người mình thích.
Mãi tới hôm nay mới biết được, vẫn là thanh mai trúc mã, vẫn là tình cảm vài chục năm.
Anh không biết giữa Cố Tích và Tạ Tu Lâm đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay chính bản thân cũng thấy rõ ràng, Tạ Tu Lâm cũng thích Cố Tích.
Cho nên, hai người này là lưỡng tình tương duyệt sao?
Vậy anh tính là gì?
Doãn Lê Hân tự giễu cười một tiếng, đẩy cánh tay đang cầm ô của Cố Tích trở về: "Vẫn là đừng nói thì hơn, anh cũng không muốn nghe. Nhưng nếu em bởi vì anh ta mà muốn chia tay thì anh không đồng ý, anh cũng nói với em rồi, anh không nghe được hai chữ này."
"Ngoại trừ lần ở câu lạc bộ đêm kia, em đã nói đùa muốn chia tay với anh một lần, còn lại, chưa bao giờ em lại nhắc tới hai chữ này. Ngược lại là anh, hôm nay một mực nói . . ."
Cố Tích một lần nữa che ô cho anh, chiếc cằm thon khẽ nâng lên, "Doãn Lê Hân, hôm nay anh nói chia tay với em hai lần, em cũng không nghe lọt hai chữ này, anh mà nói nữa em sẽ tức giận đấy."
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Doãn Lê Hân, cô nỉ non: "Anh cao quá, em mỏi tay, cầm giúp em một chút được không? Nếu không em muốn ôm anh cũng không ôm được."
Doãn Lê Hân nhìn cô chằm chằm, vô thức nhận lấy chiếc ô trong tay cô, hơn phân nửa đều che trên đỉnh đầu cô gái nhỏ.
Cố Tích thuận thế nhào vào ngực anh, dùng sức đem người ôm lấy, nỉ non nói: "Anh có phải ngốc hay không thế, em thích ai mà cũng nhìn không ra."
Phía sau bỗng chợt vang lên tiếng mở cửa.
Lục Tinh đứng nơi cửa, tay còn vịn lấy nắm chốt, nhìn hai người đang đứng trong viện, ánh mắt khiếp sợ: "Chỉ mới ăn bữa cơm, xem bộ phim thôi mà, hai đứa tiến triển nhanh thế?"
Doãn Lê Hân: " . . . "
Cố Tích: " . . . "
---------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~