Ngoan, Đừng Chạy



Editor: Chanh

Cô vặn nắp chai, trả lại cho anh.

Đôi mắt to tròn của cô khẽ đảo qua đảo lại, bỗng nhiên đề nghị: "Anh, chơi tàu lượn rất kích thích, vừa nãy anh chưa có dịp trải nghiệm, hay là bây giờ chúng ta chơi lại một lần nữa đi?"

Thân thể Cố Tần hơi cứng lại một chút, nhìn cô: "Không phải em vừa chơi hay sao."

"Nhưng chưa đủ nghiền mà ~" Đáy mắt cô tràn đầy sự chưa thỏa mãn, "Em còn muốn chơi thêm lần nữa."

Cố Tần đem chai nước trong tay ném về phía thùng rác xa xa, chai nước vững vàng đáp vào trong thùng.

Lại quét mắt nhìn qua đống đường ray xoắn lấy nhau, nói: "Đều chơi qua một lần rồi, em đổi trò khác đi."

Mục Sở lắc lắc tay anh, giọng điệu mang theo sự thương lượng: "Chơi thêm một lần nữa thôi mà, được không anh?"

Cố Tần trầm mặc trong giây lát, cất giọng nhàn nhạt: "... Không phải em khát nước sao, bây giờ uống xong rồi, chúng ta đi mua nước trước."

Bỗng chốc Mục Sở cười ra tiếng, "Anh Tu Văn nói anh sợ chơi mấy trò mạo hiểm này, xem ra là thật rồi nha! ~"

Cố Tần: "..."

Mục Sở đột nhiên rất đắc ý: "Em biết được bí mật lớn như vậy, có được xem là uy hiếp anh thành công không?"

Cố Tần nhìn qua bộ dáng tươi cười của cô, trầm mặc không nói gì.

Chỉ là trong lòng lặng lẽ bổ sung thêm một câu: Bé ngốc, chính em mới là sự uy hiếp lớn nhất đối với anh.

Anh nhàn nhạt cười một tiếng, xách cổ áo cô kéo về phía trước: "Đi mua nước, không phải em khát sao?"

- ------

Bởi vì biết Cố Tần không chơi được mấy trò kích thích nên các trò chơi tiếp theo Mục Sở chọn đều rất nhẹ nhàng.

Ra khỏi khu vui chơi, Cố Tần đưa cô đi ăn, đi dạo chợ đêm, đồng thời trải nghiệm cảm giác sảng khoái khi lao vùn vụt trên siêu xe thể thao.

Chờ đến khi về được nhà là đã gần mười một giờ.

Bóng đêm dày đặc, chỉ có vài ngôi sao lẻ loi trên bầu trời đang phát ra ánh sáng yếu ớt, trăng đêm nay cong như lưỡi liềm.

Cả ngày hôm nay, khóe môi của Cố Tần luôn cong lên, trên mặt là sự vui vẻ không chút che giấu.

Đi thẳng vào trong nhà, nghĩ tới Cố Tích vừa ra ngoài sáng nay, anh mới thu lại nụ cười, hỏi thím An: "Tích Tích về chưa?"

Thím An gật đầu: "Con bé về rồi, hình như rất mệt thì phải, vừa về đến nhà là đi ngủ luôn."

"?? "

Trở về từ buổi hòa nhạc của Tạ Tu Lâm mà dễ mệt như vậy à?

Mục Sở hồ nghi, mắt nhìn điện thoại.

Trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu, Cố Tích có gửi tin nhắn cho cô, hỏi rằng Cố Tần có phát hiện ra cô nàng lẻn trốn ra ngoài không.

Buổi hòa nhạc bắt đầu, cô nàng lại nhảy cẫng lên, điên cuồng gửi một loạt ảnh hiện trường sân khấu, tâm tình kích động không chút che giấu.

Sau đó đột nhiên không có động tĩnh gì, cho tới bây giờ cũng không thấy nhắn tin cho cô.

Này có chút không phù hợp với tính cách của Cố Tích.

Theo bản năng, Mục Sở cảm thấy tối nay hẳn là có chuyện gì xảy ra.

Nói không chừng việc này còn liên quan đến Tạ Tu Lâm.

Nghĩ như vậy, cô không khỏi có chút bận tâm...

Trong thang máy, Cố Tần thấy cô từ lúc trở về đến giờ có chút mất tập trung, liền hỏi: "Sao vậy?"

Mục Sở hoàn hồn, cười với anh: "Không có gì ạ, chắc là chơi nhiều hơi mệt nên em có chút buồn ngủ."

Nói rồi còn che miệng ngáp một cái.

Cửa thang máy mở, Mục Sở đi ra, Cố Tần đi theo sau cô: "Em mệt thì nghỉ ngơi sớm đi."

Mục Sở gật đầu, về phòng mình bật đèn lên, gửi tin nhắn cho Cố Tích: [Cậu ngủ chưa? Về lúc nào sao không báo cho tớ thế?]

Nhắn xong liền ném điện thoại lên giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc trở ra, Cố Tích vẫn chưa trả lời.

Ngủ rồi?

Mục Sở cảm thấy không có khả năng, con cú đêm này làm gì ngủ sớm thế.

Huống chi, lúc xem hết buổi hòa nhạc, không phải đại đa số vẫn là cảm giác chưa thỏa mãn hay sao?

Suy nghĩ một lát, cô lại một lần nữa đi ra ngoài, hướng tới phòng ngủ của Cố Tích.

Đứng trước cửa phòng, cô khẽ gõ nhẹ, thấp giọng hỏi: "Tích Tích, cậu ngủ chưa?"

Bên trong không có động tĩnh.

Thử đẩy cửa, bên trong đã khóa trái, mở không được.

Cô đành phải lấy điện thoại nhắn cho Cố Tích thêm một tin nữa: [Sao không nói gì vậy? Đêm nay cậu làm sao thế, nói cho tớ nghe một chút đi?]

Đợi hai phút cũng chưa thấy hồi âm.

Mục Sở cảm thấy có chút không thích hợp, bình thường giờ này Cố Tích làm gì đã ngủ đâu?

Cô lại thử gõ gõ cửa phòng lần nữa, thanh âm có chút lớn hơn so với lúc nãy: "Tích Tích?"

Bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Cô đợi trong chốc lát, cũng không có biện pháp nào, định về phòng trước, sáng mai rồi hỏi cô ấy sau.

Vừa mới xoay người, lại nghe thấy bên trong có tiếng nức nở.

Cố Tích đang khóc.

Lần này Mục Sở có chút nóng nảy, giọng điệu mang theo sự lo lắng: "Tích Tích, cậu sao thế? Mở cửa cho tớ được không?"

Cửa phòng bỗng được mở ra, bên trong không bật đèn, Cố Tích mặc áo ngủ, tóc dài xõa ra, làm Mục Sở giật nảy người.

Cô đi vào, lúc đóng cửa tiện tay bật đèn ngủ trong phòng lên.

Ánh đèn màu vàng nhẹ nhàng phủ xuống, Cố Tích quay đầu đi, nước mắt vẫn tí tách rơi.

Cô nàng không nói chuyện, ngồi xổm ôm lấy đầu gối mình, cuộn thành một cục trên ghế sofa.

Mục Sở đi qua, ngồi xuống cạnh cô, khẽ lay: "Có chuyện gì vậy?"

Cô ngẩng đầu nhìn Mục Sở, còn chưa mở miệng, nước mắt đã rơi xuống, thanh âm mang theo sự nức nở: "Sở Sở, hình như anh ấy có bạn gái rồi..."

Mục Sở ngây ra một lúc, hỏi cô nàng: "Sao cậu biết?"

Cố Tích đưa tay gạt nước mắt: "Lúc buổi hòa nhạc kết thúc, tớ đi ra sau cánh gà tìm anh ấy, liền thấy có một cô gái ở trong phòng trang điểm nhào tới ôm lấy anh, hai người rất thân mật."

Mục Sở lâm vào trầm mặc.

Lần đầu tiên Cố Tích nói với Mục Sở rằng cô ấy rất thích Tạ Tu Lâm, là vào kì nghỉ hè cuối năm cấp hai.

Thời điểm đó Tạ Tu Lâm còn chưa nổi tiếng như bây giờ, lịch trình cũng không bận rộn như vậy, cô ấy chỉ cần chạy tới Tạ gia là đã tìm được người.

Tạ Tu Lâm là người khiêm tốn, rất hay cười, lại có thanh quản rất tốt, giọng của anh đặc biệt nhu hòa lại dễ nghe, lúc nói chuyện Cố Tích luôn không kìm được mà đỏ mặt.

Khoảng thời gian ấy, lúc nói chuyện với Mục Sở, không có lúc nào là Cố Tích không nhắc tới Tạ Tu Văn.

Lúc ấy Mục Sở đã rất nghiêm túc nói với cô nàng rằng, hai người họ không thích hợp.

Nhưng tình cảm tuổi mười bốn mười lăm luôn là khó khống chế như vậy, trong mắt Cố Tích lúc ấy cũng chỉ có mỗi bóng hình của người kia.

Trong phòng ngủ treo poster của anh, đầu giường là hình của anh, list nhạc là bài hát của anh, ngay cả nhạc chuông, cũng là bài do anh thể hiện.

Thậm chí, cô còn vì Tạ Tu Lâm mà tự học các kĩ năng chụp ảnh, luôn cố gắng nỗ lực trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.

Nhìn xem sự thay đổi của cô ấy, Mục Sở lại cảm thấy, có người khích lệ Cố Tích tiến bộ như vậy cũng không hẳn là tệ.

Dù sao Tạ Tu Lâm cũng là ngôi sao, cứ coi như cô nàng đang theo đuổi thần tượng đi.

Cố Tích luôn là người lạc quan, ít nhất là trong suy nghĩ của cô, cô ấy không có yếu ớt như vậy.

Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của Cố Tích, Mục Sở mới biết được, chính mình đã nghĩ đơn giản quá rồi.

Mấy năm nay cô ấy lạc quan như vậy, chỉ là bởi vì Tạ Tu Lâm không có bạn gái.

"Cậu nói xem, lúc sáng tớ ra cửa có gạt chú lái xe là đi thăm bạn bè bị bệnh nặng, có phải bây giờ bị báo ứng rồi không..."

Mục Sở giúp cô nàng kẹp tóc ra phía sau, an ủi: "Thật ra mà nói, Tạ Tu Lâm năm nay đã hai sáu tuổi rồi, so với anh cậu còn lớn tuổi hơn, bây giờ anh ấy nói chuyện hẹn hò yêu đương cũng là điều hết sức bình thường, huống chi, anh ấy còn không biết tâm ý của cậu."

Cố Tích đem mặt vùi vào trong gối, nhẹ nói: "Còn có nửa năm nữa là tớ mười tám rồi. Nguyên lai kế hoạch của tớ là vào năm mười tám tuổi sẽ tỏ tình với anh ấy, sao anh ấy lại không chờ tớ cơ chứ, chỉ có nửa năm nữa thôi mà..."

Nghe Cố Tích nói, trong lòng Mục Sở không hiểu sao cũng có chút buồn bực, kí ức cũ trong đầu bỗng xẹt qua, cô lại mảy may không để ý.

Im lặng một lát, cô nói: "Tích Tích, hai người các cậu kém nhau chín tuổi, ba mẹ cậu sẽ không đồng ý, tất nhiên là anh cậu cũng vậy, tớ đã sớm nói với cậu rồi."

"Trước kia tớ cảm thấy, việc thích anh ấy có thể khiến cậu tiến bộ nên mới ủng hộ. Vốn là muốn sau buổi hòa nhạc này, cậu càng có động lực để cố gắng hơn, không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thành ra thế này."

"Nếu sớm biết, tớ đã không giúp cậu trốn ra ngoài rồi, nghe lời anh cậu ngoan ngoãn ở trong nhà có khi còn tốt hơn."

Cố Tích vô cùng đáng thương ngẩng đầu, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt, "Sở Sở, tớ nên làm gì bây giờ?"

Cô đặt tay lên tim mình, có chút nghẹn ngào: "... Nơi này thực sự rất khó chịu."

Mục Sở cũng thở dài một tiếng, nhẹ ôm Cố Tích một cái, khẽ vuốt ve bờ vai cô nàng: "Biết rồi cũng tốt. Đau dài không bằng đau ngắn, nếu biết trước sẽ không có kết quả, chi bằng bây giờ cậu thử buông xuống xem sao?"

Cố Tích nhỏ giọng lầm bầm: "Cậu nhất định chưa từng thích một ai đó rất nhiều nên mới nói nhẹ nhàng bâng quơ vậy được. Chuyện tình cảm, sao lại dễ dàng cầm lên đặt xuống như thế chứ?"

"Được, chỉ cần cậu nguyện ý, nhất định sẽ được."

Mục Sở nói, rồi nhìn chằm chằm vào hư vô, thanh âm có chút sâu kín, "Thật ra cũng không có khó như vậy."

Thấy tâm tình Cố Tích có chút đỡ hơn, Mục Sở vỗ vỗ vai cô nàng: "Không còn sớm nữa, nhanh đi tắm rồi ngủ đi, ngày mai tớ đưa cậu đi đổi gió."

Cô nói rồi muốn đứng dậy, Cố Tích giữ chặt tay không cho cô đi: "Hay là đêm nay cậu ngủ với tớ đi?"

Mục Sở xoa xoa đầu cô nàng, thở dài: "Vậy cậu chờ một chút, tớ về phòng lấy đồ tắm rửa đã, hôm nay ở bên ngoài cả ngày rồi."

- ------

Cố Tần có thói quen chạy bộ vào mỗi sáng sớm ở công viên gần nhà, bình thường giờ này, hai bạn trẻ Mục Sở và Cố Tích còn đang vùi mình trên giường, hôm nay vậy mà thấy hai người các cô mặc đồ thể thao chạy sóng vai dọc trên đường rẽ chạy bộ.

Cố Tần dừng lại, có chút ngạc nhiên.

Lúc gặp hai người, anh hỏi: "Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây à?"

Tinh thần của Cố Tích nhìn có vẻ không được tốt lắm, Mục Sở nói: "Không phải là bọn em sắp lên mười hai rồi sao, phải chăm sóc bản thân tốt hơn chứ, dù sao thì sức khỏe vẫn là trên hết mà!"

Cố Tần khịt mũi xem thường: "Để anh chống mắt lên xem bọn em kiên nhẫn được mấy ngày."

Rồi chạy đi trước.

Mục Sở và Cố Tích không theo kịp được tốc độ của anh, liền chậm rãi đi ở phía sau, trong chốc lát đã bị Cố Tần bỏ lại một quãng khá xa.

Lúc muốn về nhà, hai người bèn vào phòng vệ sinh để rửa mặt, Mục Sở muốn đi vệ sinh, Cố Tích liền ở ngoài chờ cô.

Đứng dưới gốc nhãn ngoài cửa phòng rửa tay, cô nàng cúi thấp đầu xuống, nhìn chằm chằm con kiến đang bò trên mũi chân của mình, cả người nhìn có chút ủ rũ thiếu sức sống.

Cố Tần từ trong phòng vệ sinh nam đi ra nhìn thấy cảnh này, liền đi tới gần.

Cố Tích khẽ ngẩng đầu nhìn anh một chút, cũng không có gọi "Anh", lại gục đầu xuống.

"Tối hôm qua có chuyện gì sao?" Anh đánh giá dáng vẻ của em gái mình, đột nhiên hỏi.

Cố Tích sửng sốt mấy giây, vội vàng lắc đầu: "Không, không có gì ạ."

Cố Tần xì khẽ: "Về phương diện nói dối này, em còn kém xa so với Mục Sở."

Lúc Mục Sở vẩy nước trên tay đi ra ngoài, vừa vặn nghe được câu nói này.

Cô một mặt không mấy vui vẻ.

Câu này nghe sao mà khó chịu thế?

Là đang khen hay đá đểu cô vậy?

Ngay sau đó lại nghe Cố Tần nói: "Sao không nói gì, em chắc hẳn đang tự hỏi sao anh lại hỏi em vấn đề kì quái thế đúng không?"

Cố Tích: "..."

Cô nàng không lên tiếng, Cố Tần thở dài, cũng không hỏi nữa, cằm khẽ hếch lên: "Đi, về nhà!"

"Sở Sở còn chưa có đi ra —— "

Cố Tích nói được nửa câu, chợt phát hiện Mục Sở đang đứng sau lưng Cố Tần, không biết đi ra từ lúc nào.

"... "

Anh cô mọc mắt sau ót à?

Từ trong công viên ra, Mục Sở và Cố Tích ngoan ngoãn đi sau lưng Cố Tần.

Nghĩ đến lời nói vừa nãy cô nghe được, nhất thời trong lòng ngứa ngáy, Mục Sở tăng tốc đi lên phía trước, bất mãn lên tiếng: "Anh này, có phải anh đang hiểu lầm về em đúng không? Em đây rất thành thật, nào có biết nói dối bao giờ?"

"Hả?" Mí mắt Cố Tần khẽ nâng, giống cười mà lại không phải cười, "Em mà vẫn biết hai chữ thành thật sao?"

"Sao lại không chứ!" Mục Sở không phục, lập tức phản bác: "Em là học sinh ba tốt đấy!!"

Cố Tần cười nhạt: "Vậy em nói cho anh nghe một chút, Tích Tích làm sao vậy, sao mà hôm nay nhìn con bé có vẻ không được vui?"

Cố Tích đang đi phía sau bước chân chợt ngừng lại, nhìn chằm chằm Mục Sở, có chút khẩn trương, sợ cô nói ra hết mọi chuyện.

Mục Sở chững lại mấy giây, đáp rất chững chạc đàng hoàng: "Sáng hôm nay em kéo nó dậy chạy bộ nên giờ vẫn đang dỗi em đấy."

Cô rất giỏi việc che giấu cảm xúc của mình, lời nói ra khó phân biệt được thật giả.

Cố Tần không lên tiếng, không biết anh có tin hay không.

Điện thoại trong túi reo lên, anh lấy ra nghe.

Sau khi cúp máy, lại quay người nhìn về phía hai cô: "Lát nữa anh với A Hành và Tu Văn đi tới trang trại ngựa, hai đứa có đi không?"

Mục Sở liếc mắt nhìn Cố Tích đang ỉu xìu bên cạnh, lập tức nói: "Đi, hai chúng ta đi giải sầu!!"

- ------

Trên đường đi tới trang trại ngựa, Cố Tích và Mục Sở ngồi ở ghế sau.

Cố Tích cúi đầu, tâm tình sa sút thấy rõ.

Mãi đến khi điện thoại báo có tin nhắn mới nhấc mí mắt lên nhìn.

Tiểu học gà: [Cậu nhìn xem, tớ nghỉ hè làm bài tập, làm được rất nhiều đề rồi đấy ~]

Tiểu học gà: [ hình ảnh ]

Cố Tích cất điện thoại, đầu gục vào cửa kính xe.

Không bao lâu, thanh âm nhắc nhở lại vang lên.

Tiểu học gà: [ Tớ mài đít ở trường luyện thi suốt cả hè rồi, cậu cứ chờ nhìn bổn thiếu gia đây tỏa sáng lấp lánh đi.]

Tính tình Cố Tích nhẫn nại, nghiêm túc trả lời một câu: [ Doãn Lê Hân, hai chúng ta không thích hợp. ]

Bên kia Doãn Lê Hân trả lời rất nhanh.

Tiểu học gà: [ Vậy cậu thích người như thế nào?]

Tiểu học gà: [Tớ biết bảy mươi hai phép biến hóa, cậu thích kiểu gì tớ cũng biến ra được.]

Cố Tích thở hắt ra, không có trả lời lại, ném di động sang một bên.

Mục Sở ngồi một bên nhìn, kéo bờ vai cô nàng, khẽ xoa an ủi.

Cố Tần đang lái xe phía trước nhìn qua gương chiếu hậu thấy được cảnh này, cũng không lên tiếng hỏi.

- ------

Thành phố C ở xa nội thành, thiên nhiên ở đây trong lành, non nước nên thơ hữu tình.

Trong đó có một sân bãi khoáng đạt, trước kia là đồng cỏ xanh, bây giờ trở thành chuồng ngựa tư nhân của Cố gia.

Cố Tần là người thừa kế của Đằng Thụy, thành tích văn hóa luôn xuất sắc đứng đầu, cầm kì thi họa không gì là không am hiểu, tuổi thơ của anh so với hai người Mục Sở và Cố Tích thì buồn tẻ hơn rất nhiều.

Sự yêu thích duy nhất của anh, có lẽ chính là cưỡi ngựa.

Khi còn bé, Mục Sở đã không ít lần đi cùng Cố Tích xem anh thi đấu, một thân kỵ trang* cưỡi trên lưng ngựa, tư thế hiên ngang, uy phong lẫm liệt.

*Kỵ trang: Trang phục cưỡi ngựa.

"

Nhưng mà hứng thú cũng chỉ là hứng thú, trên vai anh còn phải gánh xí nghiệp của gia tộc, lên Đại học ngành anh theo đuổi cũng phải là tài chính, chuyên ngành quản lí tài chính, hoàn toàn không dính dáng gì tới sở thích hiếm hoi này.

Vì thế cho nên, từ khi anh đi du học tới giờ, cũng rất ít khi tới trang trại ngựa này.

Hôm nay tới đây cũng chỉ bởi vì có một chú ngựa quý Hán Nặc Uy vừa được chuyển đến, là ba của Mục Sở tặng.

Còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật Cố Tần, con ngựa này là quà sinh nhật dành cho anh.

Trong chuồng ngựa, Điền Hành và Tạ Tu Văn vây quanh con ngựa kia, khen không dứt miệng.

Điền Hành có chút không phục: "A Tần, chú Mục đối xử với cậu cũng rộng rãi quá đấy, lần trước sinh nhật tôi cũng không thấy chú ấy hào phóng vậy."

Tạ Tu Văn vỗ vai hắn cười cười: "Người ta là chăm trẻ giúp chú Mục, cậu thì sao?"

Điền Hành: "..."

Mục Sở: "..." Anh mới là trẻ con!

Nhưng mà quả thực Mục Sở không nghĩ tới ba mình lại hào phóng như vậy với anh, còn đem con ngựa tốt quý nhất làm quà sinh nhật.

Trước đó Cố Tần có mua điện thoại mới cho cô, lúc bị mẹ phát hiện, cô nói chờ đến lúc sinh nhật anh mình tặng lại món quà giá trị tương đương là được.

Nhưng đây nào phải tương đương?

Con ngựa này bằng cả trăm chiếc điện thoại cô đang cầm trên tay cộng lại đấy QAQ

Lỗ rồi!!

Thiệt lớn rồi!!

Cô lớn lên cùng với Tích Tích ở Cố gia, vợ chồng bác Cố cũng đối xử rất tốt với cô.

Chỉ là nhìn Cố Tần hiếm khi vui vẻ như vậy, chính cô cũng không hiểu sao tâm tình của mình tốt hẳn lên.

Thấy Cố Tần đã thay trang phục cưỡi ngựa rong đuổi trên lưng ngựa, Cố Tích nằm sấp trên lan can, vỗ vỗ bả vai Mục Sở: "Anh tớ thích nhất là ngựa, món quà này của chú Mục quả thực gãi trúng chỗ ngứa của anh ấy rồi."

Nhìn thân ảnh mạnh mẽ đang cưỡi ngựa kia, Mục Sở bỗng cảm khái.

Nếu như anh không phải là thái tử gia của tập đoàn Đằng Thụy, hẳn là sẽ lựa chọn sự nghiệp đua ngựa nhỉ?

Nhất định có thể lấy được rất nhiều phần thưởng!

Cô đột nhiên nắm cổ tay Cố Tích: "Chúng ta cũng đi cưỡi ngựa đi."

Kĩ thuật cưỡi ngựa của hai người bọn họ không được tốt lắm, thế nhưng dù gì những con ngựa này đều được nuôi lớn cẩn thận, được Cố Tần tự thân dạy dỗ.

Chỉ cần chọn chú nào hiền lành ngoan ngoãn một chút, đi vòng quanh sân bãi không thành vấn đề.

Thế nhưng Cố Tích không có chút hào hứng nào, lắc đầu: "Không muốn đi."

Mục Sở thở dài: "Lúc đầu nghĩ muốn kéo cậu tới đây giải sầu một chút, cho nên mới cùng mấy anh ấy tới trang trại ngựa, nhìn cậu xem... "

Cô dừng lại một chút, nói: "Quên đi, cậu ở chỗ này đợi tớ, tớ đi nói với anh một tiếng, hai chúng ta về trước."

Cô nói rồi chạy hướng về phía mấy người Cố Tần bên kia.

Lúc này, ba người Cố Tần, Điền Hành và Tạ Tu Văn đang mỗi người cưỡi một con ngựa, Cố Tần ở phía trước, Điền Hành và Tạ Tu Văn theo không kịp tốc độ của anh nên bị tụt lại phía sau.

Tạ Tu Văn là người mới, ngồi trên lưng ngựa cứ lắc qua lắc lại, nhìn có chút buồn cười.

Cố Tần quay đầu nhắc nhở cậu ta: "Cậu vừa học cưỡi, con ngựa này rất khó thuần phục, tốt nhất là cậu nên đổi sang một con khác đi."

Tạ Tu Văn khịt mũi xem thường, cười nói: "Ông đây thông minh tuyệt đỉnh, con ngựa háu đá này không phải đã bị thuần phục dưới tay tôi rồi sao? Biết là cậu quan tâm tôi, nhưng mà cũng lo thừa quá rồi đấy."

Cố Tần xùy một tiếng: "Tôi là vì cậu, cũng là vì mọi người thôi."

Tạ Tu Văn kiên trì như cũ, ngồi trên lưng ngựa lung lay như sắp đổ: "Tôi thấy con ngựa này rất hợp ý mình."

Cố Tần không thèm để ý tới cậu ta, quất ngựa tăng nhanh tốc độ.

Mục Sở đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, vẫy tay gọi lớn: "Anh ơi."

Ba người quay đầu, đều chạy về hướng phía bên này.

Con ngựa của Tạ Tu Văn không hiểu sao đột nhiên mất khống chế, chấn kinh nâng hai móng trước lên hí vang một tiếng, rồi đột nhiên lao nhanh về phía trước, thẳng một đường hướng tới nơi Mục Sở đang đứng.

Mục Sở còn đang vẫy tay, trên mặt còn mang theo ý cười.

Nhìn con ngựa đột nhiên lao tới, ý cười trên mặt không kịp thu lại, khuôn mặt trở nên cứng ngắc, hai chân như bị dính chặt vào mặt đất, cả người sững ra.

Gió thổi qua khuôn mặt của cô, những sợi tóc tơ khẽ bay chập chờn, môi nhỏ nhếch lên, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Điền Hành cũng sửng sốt, mắt chợt thấy con ngựa kia lao đến chỗ cô, tim hắn như đang treo trên cổ họng: "Con mẹ nó, Sở Sở... Tạ Tu Văn đang phi hướng về chỗ em đấy!"

Lời nói còn chưa kịp hét xong, cậu ta cảm giác được có một trận gió lướt qua bên tai mình, Cố Tần đã quất ngựa đuổi sang phía bên kia, trên mặt là biểu lộ thất kinh chưa từng có, khuôn mặt căng cứng đến đáng sợ, phảng phất bão tố đang nổi lên.

Đại não Tạ Tu Văn lúc này đã trống rỗng, FUCK, cậu ta căn bản không nghĩ tới con ngựa này lại mạnh mẽ như vậy, đánh giá mình quá cao rồi, nhất thời quên đi việc phản ứng.

Mắt thấy mình cách Mục Sở ngày càng gần, đáy lòng cậu càng kêu gào trong tuyệt vọng, da đầu tên rần, trái tim ngày càng chùng xuống.

Xong!

Lần này xong đời rồi!!

Có lẽ là quá thất kinh, cậu bị ngựa đá văng xuống đất, lăn lông lốc vài vòng.

Lúc ngẩng đầu lên, con ngựa kia đã đến gần Mục Sở, tưởng chừng như một giây sau là có thể đạp qua người cô.

Cậu nhắm chặt mắt, không dám nhìn.

Cố Tần thúc ngựa vùn vụt phi qua, đuổi qua con ngựa phía trước, đem Mục Sở đang thất thần kéo lên, đặt cô trên yên ngựa.

Răng Mục Sở run cầm cập, chưa tỉnh táo lại, cả người có chút run rẩy.

Tay anh dùng sức, đem người ôm vào trong ngực.

Nhịp tim dồn dập không khống chế được, hô hấp có chút loạn, trán anh nổi đầy gân xanh.

Người phụ trách chuồng ngựa đã chạy tới, nhanh chóng khống chế con ngựa kia.

Tạ Tu Văn cảm giác xung quanh an tĩnh lại, dần hé mắt ra nhìn.

Mục Sở đang ngồi trong vòng ôm của Cố Tần.

Sắc mặt Cố Tần rất nặng nề, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, hung ác nham hiểm đến đáng sợ.

Rõ ràng ngày hè nắng chói chang như vậy, Tạ Tu Văn lại cảm giác được tia lạnh rõ ràng, mồ hôi sau lưng túa ra.

Cố Tần nhìn cậu ta, anh mở miệng, thanh âm lạnh đến kinh người, như là rít qua kẽ răng, "Không phải cậu rất có năng lực sao?"

Tạ Tu Văn há to miệng, muốn xin lỗi, nhưng lời nói như bị mắc kẹt nơi cổ họng, không phát ra thành tiếng được.

Cậu và Cố Tần lớn lên cùng nhau, đây là lần đầu tiên anh dùng ánh mắt và giọng điệu ấy nói chuyện với cậu, khiến người ta cảm giác được sự sợ hãi đến từ tận đáy lòng.

Tạ Tu Văn ngồi ngơ ngác trên mặt đất, khắp người bị đau nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được gì.

Lúc Mục Sở định thần lại, cô mới phát hiện mình bị Cố Tần ôm.

Anh dùng lực rất lớn, ôm chặt tới nỗi người cô cũng thấy đau, hô hấp có chút khó khăn.

"Anh thả em ra đi." Cô nhẹ nhàng giãy dụa trong ngực anh.

Lực đạo trên tay Cố Tần không có giãn ra nửa phần, siết chặt cô như cũ.

Lúc cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đã không còn đáng sợ như nhìn Tạ Tu Văn lúc nãy nữa.

"Vừa mới nãy gọi anh làm gì?" Thanh âm của anh rất nhẹ, so với trước đây còn ôn nhu hơn, dường như mang theo chút run rẩy không che giấu được.

Mục Sở cúi đầu, không nhìn thấy được cảm xúc nơi đáy mắt anh, tinh thần cũng hốt hoảng.

Bị anh hỏi, sửng sốt hơn nửa ngày mới nhớ tới: "Em với Tích Tích muốn về trước, định báo với anh một tiếng."

Cố Tích bên kia vừa đi rửa tay, lúc trở về, thấy bầu không khí nơi đây có chút không thích hợp.

Mục Sở với anh trai cô cưỡi cùng một con ngựa, Tạ Tu Văn bị ngã xuống đất, cả người sững sờ không thấy đứng lên, càng không có ai tới đỡ anh ấy dậy.

Sắc mặt của anh A Hành cũng rất căng thẳng.

Tóm lại, không khí rất kỳ quái.

Cô nàng do dự một chút, hướng bên này gọi lớn: "Sở Sở!"

Cố Tần hoàn hồn, thúc ngựa đưa cô tới cạnh Cố Tích, đỡ Mục Sở xuống dưới, dặn dò hai người bọn họ: "Về tới nhà thì báo cho anh."

Mục Sở gật đầu đồng ý, anh trực tiếp quất ngựa đi, không biết muốn làm gì.

Mục Sở nhìn chằm chằm bóng lưng ngày càng xa của anh, trong đầu có điều gì chợt lóe lên.

Vừa rồi anh giống như có chút không kìm được nỗi lòng.

Phải chăng...

Có khi nào

Người anh thích,

Thật ra là...

Cô?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui