Ngoan, Đừng Chạy


Đêm giao thừa năm nay, hai nhà vượt cạn ở Cố gia.
Mấy ngày nay tuyết rơi rất lớn, rơi một lớp dày trên đất.
Sau bữa cơm giao thừa, Cố Tần bị Tạ Tu Văn và Điền Hành kéo đi, các đại nhân ở phòng khách nói chuyện.
Cố Tích kéo Mục Sở đắp người tuyết trong sân.

Hai người mặc cùng kiểu áo ấm, đều là màu hồng nhạt, đầu đội mũ, nhìn sơ qua như hai chị em sinh đôi.
Khi người tuyết đắp gần xong, Cố Tần từ bên ngoài từ từ đi vào.
Đi đến quầy rượu rót một ly rượu đỏ, anh liếc thấy hai bóng người ở sân sau, im lặng đứng sau cửa nhìn hai người bọn họ.
Hoàn thành xong, Cố Tần muốn kéo Mục Sở chụp ảnh, vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Tần đứng trước cửa.
Cô nàng phấn khích vẫn tay: “Anh hai, đến chụp ảnh giúp bọn em với!”
Cố Tần thản nhiên uống rượu, vẻ mặt thản nhiên: “Tại sao phải chụp?”
“Chụp hai tấm anh cũng lười biếng được à?”
Cố Tần ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, đặt ly rượu qua một bên, bước tới nhận máy ảnh trên tay Cố Tích.
Cố Tích và Mục Sở đứng cạnh người tuyết tạo dáng, Cố Tần bấm vài cái rồi đưa qua: “Được rồi.”
Cố Tích chạy đến xem ảnh, mặt tối sầm: “Anh biết chụp ảnh không đấy.

Hai bọn em ít nhất cũng 165, qua tay anh chụp lại thành 155?”
Quay sang nói với Mục Sở: “Đúng là đồ thẳng nam, cậu xem đi.”
Mục Sở nhìn qua, không biết góc độ gì, cô trợn trắng mắt.
“…”
Bình thường anh chụp cô không giống như thế này.
Rõ ràng là cố ý.
Mục Sở chưa nói gì, điện thoại của Cố Tích reo lên, là Doãn Lê Hân gọi đến.
Cô nàng không còn tâm tư so đo với Cố Tần, cầm điện thoại chạy vào phòng.
Trong sân chỉ còn hai người họ, Cố Tần bước tới giúp cô phủi bông tuyết trên đầu, nắm tay cô đặt bên miệng hà hơi: “Tay lạnh vậy, em có lạnh không?”
Mục Sở lắc đầu: “Chạm vào tuyết mới lạnh, người em vẫn ấm.”
Sau đó nghĩ đến chuyện bức ảnh, cô hơi bất mãn: “Anh cố ý chụp ảnh xấu phải không?”
Nhắc đến đây, Cố Tần nhướng mày: “Hai chúng ta chưa có tấm ảnh chụp chung nào đúng không?”
Hình như là vậy.
Cố Tần không thích chụp ảnh lắm, cô thỉnh thoảng chụp lén vài tấm lưu vào điện thoại, nhưng thật sự chưa có tấm ảnh chụp chung nào.
Mục Sở chưa nói gì, anh đã lấy điện thoại mở camera ra: “Lại đây, chụp một tấm.”
Mục Sở chưa phản bác đã được anh ôm vào lòng, đối diện với ánh đèn trong sân, ấn chụp.
Anh nhìn chằm chằm một lúc, cảm thấy tấm ảnh không tồi rồi trực tiếp để làm ảnh nền điện thoại.
Nhìn hành động của anh, Mục Sở nở nụ cười yếu ớt: “Lúc nãy chụp em xấu là vì anh ghen à? Không ngờ anh ngây thơ như vậy đó.”
Cố Tần từ chối cho ý kiến, sợ cô ở bên ngoài lạnh nên ôm cô đi lên lầu.
Đúng lúc Cố Tích vừa kết thúc cuộc gọi, hỏi hai người bọn họ: “Xem phim không? Đêm giao thừa nào cũng xem, đêm nay không xem còn gì là giao thừa nữa.”
Mục Sở suy nghĩ, đề nghị: “Vậy xem phim hài đi, đừng xem kinh dị.

Lần nào cũng không kiên trì đến cuối.”
Hai người đã ra quyết định, kệ Cố Tích có ý kiến gì kéo cô nàng đến rạp chiếu phim tầng hai.
Cố Tần mới ôm vai Mục Sở, bây giờ người đi, cánh tay anh vẫn còn dừng giữa không trung.
Nhìn bóng dáng hai người đi phía trước, anh bất đắc dĩ thu tay lại đi theo sau.
Tìm được bộ phim được đánh giá tốt, Cố Tích cầm theo một số đồ ăn vặt ngồi sánh vai với Mục Sở.
Cố Tần đi đến, ngồi vào ghế trống bên trái Mục Sở.
Mục Sở xé một gói khoai tây chiên.
Vừa mới lấy ra một miếng, Cố Tần cúi đầu ăn vào miệng.
Cố Tích quay đầu định nói chuyện với Mục Sở, nhìn thấy cảnh này thì bị sốc, miệng há to, cằm suýt rơi xuống đất.

Cô nàng quên mất mình muốn cái gì.
Một lúc lâu, cô nàng nuốt nước miếng, dịch người ra xa: “Đột nhiên cảm thấy, tớ chính là chiếc bóng đèn trắng 6000 watt.”
“Vả lại.” Cô nàng dừng một chút, “Tớ còn không biết mình làm bóng đèn từ lúc nào nữa.”
Cố Tần liếc cô nàng một cái: “Cũng khá biết điều đấy.”
Cố Tích bỗng nhiên chỉ vào anh: “Em rất muốn biết vì sao từ nhỏ anh đã đối xử với em rất tệ bạc, có phải vì em cản trở hai người ở chung?”
Cố Tần vòng tay ngả người ra phía sau, quay qua nhìn cô nàng: “Cố Tích, anh rất vui vì em đã nhận ra.”
Cố Tích: “…”
Mục Sở vỗ đùi Cố Tần: “Anh đừng bắt nạt Tích Tích!”
Cô dịch về phía Cố Tích: “Đừng để ý đến anh ấy, hai chúng ta xem phim.”
Cố Tích cười đắc ý làm mặt quỷ về phía bên kia, còn nói với Mục Sở: “Tớ nghi ngờ tớ và ảnh không phải anh em ruột.”
Cố Tần mỉm cười: “Bây giờ có chị dâu rồi không phải sao?”
Cố Tích chậc chậc hai tiếng, cảm thán: “Mặc dù Sở Sở mù thật, nhưng em phải công nhận anh có mắt nhìn rất tốt.”
Nói xong, cô nàng nhìn về phía Mục Sở, trêu chọc: “Chị dâu, em nói không sai chớ?”
“…” Tai Mục Sở ửng hồng, “Không được gọi bậy!”
Đang cười đùa vui vẻ thì Tần Noãn đẩy cửa vào, nói với Cố Tích: “Tích Tích, có người tìm con.”
Cố Tích bối rối hỏi: “Ai vậy ạ?”
Tần Noãn: “Không biết, là một cô bé rất đẹp, họ Doãn, nói là bạn của con.”
Cố Tích chợt nhớ Doãn Lê Hân từng nói mình có một đứa em gái hiện tại đang học cấp 3.
Doãn Lê Hân vừa gọi nói muốn gặp cô nàng.
Cô nàng còn tưởng là nói đùa.
Chẳng lẽ là thật?
Nghĩ đến đây, cô nàng lập tức bật dậy lao ra ngoài.
Tần Noãn nhìn Cố Tần và Mục Sở, cười thỏa mãn rồi lại lặng lẽ đóng cửa lại.
Trong rạp không còn ai khác, Cố Tần nhìn cô, ngoắc tay: “Ngồi lại đây.”
Mục Sở vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn màn hình không để ý đến anh.
Cố Tần tự giác dịch tới: “Vậy để anh qua vậy.”
Mục Sở vô thức tránh ra phía sau, không ngờ anh đột nhiên người tới khiến cô ngã xuống ghế sofa.
Mục Sở hoảng loạn, hai tay đặt trước ngực anh, tim đập loạn: “Anh đừng làm vậy, trong nhà có rất nhiều người, có người vào làm sao bây giờ?”
Đầu ngón tay Cố Tần lướt qua phần tai của Mục Sở, hỏi cô: “Không cho Tích Tích gọi chị dâu, vậy gọi là gì?”
“…”
Anh cúi người, ve vãn mút vành tai cô, thì thầm: “Sớm muộn gì cũng phải gọi chị dâu, em tập nghe trước cho quen.”
Mục Sở không phục, nháy mắt phản đối: “Nếu so về tuổi tác, em lớn hơn cậu ấy nửa tháng.”
Cố Tần nhướng mày: “Vậy thì sao?”
“Vậy em thấy cậu ấy gọi em là chị, gọi anh là anh rể tốt hơn.

Dù sao mối quan hệ giữa em và cậu ấy sẽ tốt hơn đôi chút.”
“…”
.__
Sau thời gian nghỉ tết, lịch đi học vẫn bình thường như cũ.
Trong học kì tới sẽ có rất nhiều khóa học đột xuất.
Lịch học kín từ thứ hai đến thứ sáu, buổi tối còn tăng thêm tiết tự học.
Cố Tần cũng bận rộn, thường xuyên đi công tác, chỉ thỉnh thoảng đến trường để cùng cô đi ăn một bữa.
Khí hậu thành phố A ẩm ướt, đặc biệt ấm áp vào tháng ba.

Ánh nắng chiếu xuyên hở của khẽ lá, toàn bộ khuôn viên được trang trí bởi cây xanh mùa xuân.
Thứ sáu tuần này không có tiết tự học tối.
Chiều tan học ra, Mục Sở và Trịnh Kỳ Vi, Tiêu Tĩnh đi đến nhà ăn.
Trịnh Kỳ Vi lại phàn nàn về lịch sử theo đuổi của mình: “Thời gian trước tớ vô tình gặp lại Tạ Tu Văn, nghĩ hết biện pháp xin được Wechat của người ta, kết quả người ta còn không thèm chấp nhận.”

Mục Sở kinh ngạc nhìn cô ấy: “Cậu chưa bỏ cuộc à?”
“Tại sao phải bỏ cuộc? Lúc đầu chị đây chỉ muốn chơi đùa thoi, không ngờ anh ta lại kích thích được tớ.

Càng bị áp chế càng bùng nổ mạnh, tớ thề phải theo đuổi kịp đến tay!”
Mục Sở cười bất đắc dĩ: “Vậy cậu cố lên.”
Đi ngang qua một ngã rẽ, Trịnh Kỳ Vi hỏi cô, “Sở Sở, hôm nay cậu đến căn tin ăn với bọn tớ hay là chờ bạn trai đến?”
Mục Sở cười cứng ngắc, định nói Cố Tần đi công tác rồi, bỗng nhiên bị Tiêu Tĩnh lắc tay nhắc nhở: “Hình như anh ấy đến rồi, ở đó.”
Mục Sở thuận thế nhìn sang, trông thấy Cố Tần đứng dưới câu đồng hạ cách đó không xa, khoác lên mình chiếc áo khoác màu xám, khí chất thanh thoát, ngọn gió thổi cành cây đung đưa, trời xanh mát trắng, giống như bước ra từ truyện tranh.
Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh chào cô rồi đến căn tin.
Mục Sở chưa đi qua, phát hiện có một cô gái tiến lên chào hỏi, không biết nói cái gì.
Cô nhíu mày, bước chân nhanh hơn.

Khi đến gần, cô nghe Cố Tần không mặn không nhạt nói: “Xin lỗi, bạn gái tôi tới rồi.”
Anh vòng qua cô gái đó, thấy sắc mặt Mục Sở tối ầm, anh cười véo mặt cô một cái: “Sao thấy anh không cười?”
Mục Sở đánh rơi tay anh, đi thẳng về phía trước.
Cố Tần đi theo sau, cầm tay cô bóp nhẹ mấy cái.
Mục Sở nguýt anh một cái, giọng điệu không được thân thiện: “Lâu rồi không đến, vừa đến đã phóng điện với người khác.”
Cố Tần dở khóc dở cười: “Nào có phóng điện với người khác, anh vẫn luôn nhìn em.

Ngược lại là em, nhờ bạn cùng phòng nhắc nhở mới phát hiện ra, em xem mình có xứng không?”
Mục Sở: “…”
Ra khỏi cồng trường, Mục Sở ngồi vào xe Cố Tần, vừa buộc dây an toàn vừa nói: “Không phải anh đang đi công tác sao? Em nghĩ sẽ đi mấy ngày, không ngờ anh về sớm như vậy.”
Cố Tần ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Hôm nay là ngày gì, anh không về được sao?”
Mục Sở hơi giật mình, mím môi dưới: “Em tưởng anh bận quá nên đã quên mất rồi.”
“Em tưởng?” Anh tức đến bật cười: “Em đừng đổ tội người khác được không?”
Vén tóc bên trái ra sau tai,ngón tay anh xoa xoa làn da tuyết trắng trên má cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Hoa Hoa nhà ta lại lớn thêm một tuổi, bận đến mấy cũng không thể quên.”
Mục Sở cong môi, ngước mắt nhìn anh: “Bây giờ chúng ta làm gì?”
“Đi siêu thị, mua chút đồ ăn về làm sinh nhật cho em.”
Trên đường đi, Mục Sở nhớ lại lời Trịnh Kỳ Vi, hỏi anh: “Anh có biết việc bạn cùng phòng em theo đuổi Tạ Tu Văn không?”
“Có nghe cậu ta nói.”
“Vậy anh ấy nghĩ gì?”
“Bạn cùng phòng của em hỏi?”
Mục Sở lắc đầu: “Không hỏi, do em tò mò.”
Cố Tần thở dài, cười nhạo nói: “Bên cạnh cậu ta không thiếu phụ nữ, đến thành phố A nhiều việc bận rộn mới biến mất dần.

Bạn cùng phòng của em chỉ là sinh viên đại học, vẫn là một tờ giấy trắng, lương tâm của cậu ta không cho cậu ta động vào.

Cô gái đó ngày nào cũng đuổi theo, mỗi ngày cậu ta đều trốn tránh.”
“Vậy thì nên nói trực tiếp với Trịnh Kỳ Vi.”
“Nói cũng vô dụng, bạn cùng phòng của em… Khá khó xử.” Phía trước có tắc đường, Cố Tần giành thời gian nhìn cô: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện có họ để tự họ giải quyết.”
Cố Tần vào siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, lúc về đến nhà, Mục Sở nhịn không được hỏi một câu: “Bình thường đều là dì mua mà, sao hôm nay anh lại mua?”
Cố Tần cầm đồ ăn dẫn cô đến thang máy: “Vì hôm nay anh nấu.”
Mục Sở bấm nút mở thang máy, ngẩng đầu nhìn anh, thật sự không dám tin tưởng: “Anh làm?”
“Vậy thì…” Giọng nói cô nhỏ lại, “Có ăn được không?”
Cô sờ sờ bụng.


Học nửa ngày rồi, cô rất đói.
Cố Tần cười nhếch miệng, không trả lời lại.
Đến tầng tám, hai tay anh cầm theo hai túi thức ăn, hơi nâng cằm: “Ngoan, lại mở cửa.”
Mục Sở nhập mật khẩu: 520311.
0311 là ngày hôm nay, sinh nhạt cô.
Nhập xong cô nhìn xuống dưới nói: “Có thể in dấu vân tay.”
Nhìn một lát, thấy không có dấu vân tay nào được lưu vào, cô hoang mang quay đầu lại: “Sao anh không mở khóa bằng vân tay?”
“Nhập mật khẩu rất tốt.” Cố Tần rũ mắt xuống, lười biếng trêu chọc: “Cứ vậy đi, anh sẽ không quên ngày sinh nhật em đâu.
“Vậy em làm người đầu tiên.” Mục Sở đặt tay mình lên để mấy lưu lại.
Rất phấn khởi lưu thêm ngón thứ hai, thứ ba..
Cố Tần đứng phía sau kiên nhẫn nhìn, thấy cô lưu hết mười ngón tay.
Khóe môi anh khẽ nhếch thành một vòng cung, khom lưng hôn lên tóc cô, ấm áp nói: “Đi mở cửa.”
Mục Sở chợt nhớ trên tay anh đang cầm rất nhiều đồ.
Cô nhanh chóng mở cửa ra.
Cố Tần cầm một chút đồ đi vào nhà bếp, đặt một ít đồ ăn nhẹ và bánh sinh nhật yêu thích của Mục Sở vào tủ lạnh trước, sau đó bắt đầu làm nguyên liệu.
Mục Sở đứng bên cạnh nhìn xung quanh: “Cần em giúp không?”
“Em đứng nhìn thôi là được.” Cố Tần làm cá.
Mục Sở thật sự đứng bên cạnh nhìn, rất là ly kì.
Thấy thủ pháp của anh, kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Anh từng nói mình chưa vào bếp mà?”
Cố Tần cúi đầu thổi mạnh vảy cá, mỉm cười: “Lần trước không phải đã nói rồi sao, học để nấu cho em ăn.”
“Chỉ đùa thôi, anh học thật à?” Mục Sở không ngờ anh sẽ học cái này.
“Không được, ” Cố Tần ngẩng đầu nhìn cô, “Anh muốn nấu cho em.”
Bắt gặp ánh mắt của anh, Mục Sở cảm thấy ngọt ngào trong lòng: “Anh học lúc nào vậy?”
“Từ lần trước, anh đã dành thời gian học từ dì.

Trong dịp Tết dì An cũng giúp anh một phần.

Không thành thạo, nhưng cũng khá ổn.”
Nghe anh nói như vậy, Mục Sở dần mong đợi, liếm môi: “Phải đợi bao lâu nữa?”
Cố Tần dừng một chút nói, “Có lẽ cần thêm thời gian nữa, nếu đói thì có đồ ăn vặt mới mua trong tủ lạnh, không cần đứng đây nhìn đâu, cứ tìm chuyện khác làm.”
“Thật sự không cần em giúp?”
“Hôm nay là sinh nhật em, há có thể để em làm?”
“Được rồi.” Mục Sở nghĩ nghĩ, nói: “Vậy em học bài đây.”
Bài lúc chiều chưa ghi chép xong, mà kì thi đã sắp đến.
Lúc Mục Sở được Cố Tần gọi ra trời đã tối đen.
Chưa tới phòng ăn đã ngửi thấy mùi cơm chín thơm phức, cảm giác thèm ăn bắt đầu dâng lên.
Lại gần bàn ăn, cô nhìn những món ăn trên đó, thịt heo xé sợi, thịt heo thái sợi, sườn heo kho tộ, thịt gà xé phay, cá chép hấp, tôm kho…
Cô không khỏi nuốt nước miếng.
Bề ngoài trông rất phong phú.
Cố Tần kéo ghế ra, Mục Sở ngồi xuống, chỉ thức ăn trên bàn: “Anh thất bao mấy lần mới được thành quả như này vậy?”
Nếu như anh bắt đầu học từ lần đầu cô đến đây, vậy cũng không lâu lắm.
Bình thường anh bận rộn nhiều việc, thời gian rảnh cũng không nhiều.
Mà làm được như này sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Cố Tần đưa khăn ấm cho cô lau tay, giọng điệu hững hờ: “Không có khoa trương như vậy, đây là thiên phú.”
Mục Sở không nghe ra thật giả trong đó, nhưng cảm động là thật.

Đôi mắt cô đỏ bừng: “Cảm ơn anh.”
Đây là món quá sinh nhật đặc biệt nhất.
Anh im lặng cả ngày trời.
Lúc đầu cô còn tưởng anh bận rộn đến quên cả ngày sinh nhật của cô.
Không ngờ lại có chuyện bất ngờ như này.
“Cảm động rồi?” Cố Tần mỉm cười múc canh vào bát giúp cô, đùa giỡn nói: “Em dễ nuôi thật.”
Sau bữa tối, Cố Tần lấy bánh sinh nhật trong tủ lạnh ra, cắm nến lên bánh hát chúc mừng sinh nhật.
Mục Sở nắm tay ước nguyện, sau đó thổi nến.
Lúc cắt bánh ngọt, Cố Tần hỏi cô: “Em ước điều gì?”

Mục Sở nhướng mày: “Không phải anh luôn nói, điều ước mà nói ra sẽ mất linh sao?”
Mục Sở nhận bánh ngọt anh đưa tới, liếm kem trên nĩa: “Em ước mình đạt điểm cao môn Toán sơ cấp, cuối kì đạt hạng cao môn chuyên nghành, được học bổng, năm hai thuận lợi đăng kí ACCA[1], nếu được em sẽ học luôn CPA[2].”
[1] hứng chỉ ACCA – Kế toán công chứng Anh quốc được cấp bởi Hiệp hội Kế toán Công chứng Anh quốc ACCA (The Association of Chartered Certified Accountants).
[2] chứng chỉ CPA hay còn gọi là chứng chỉ kiểm toán viên.

CPA là cụm từ viết tắt của Certified Public Accountants.

Có nghĩa là những kế toán viên công chứng được cấp phép.

Dễ hiểu là những người hành nghề kế toán, kiểm toán được công nhận bởi các hội nghề nghiệp của quốc tế hoặc nội địa.
Cố Tần cười cười, nhìn cô: “Từ từ nó sẽ đến.

Em còn nhỏ, không ăn được miếng to béo đó đâu.”
Mục Sở ăn xong đặt hoa quả trên bánh xuống.
Nghe thấy lời này, đôi mắt phượng của cô sáng rực: “Vậy em có thể ăn anh một miếng không? Anh gầy.”
Cố Tần hơi nhướng mày, tiến lại gần, dùng ngón tay lau kem trên khóe môi cô.

Giọng nói gợi cảm, trầm bổng: “Đây cũng là điều ước của em à?”
Hai tay anh chống lên tay ghế, bao quanh cô, Mục Sở bối rối nghiêng đầu: “Hình như vẫn còn sớm, chúng ta xem phim không?”
Cố Tần không nói, cô nói tiếp: “Em muốn tự chọn phim.”
Cô đẩy anh ra rồi đứng lên, đến phòng khách tìm phim.
Cố Tần bưng bát đĩa xuống bếp cho vào máy rửa bát, lau qua loa để ngày mai dọn dẹp.
Lúc đi ra, Mục Sở ôm gối ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn màn hình, không biết là mê mẩn thật hay giả vờ.
Anh ngồi xuống bên cạnh, cô không có phản ứng gì.
Cố Tần không quấy rầy cô, cầm sổ bên cạnh xử lý công việc.
Bộ phim nay khá ngắn, chỉ 50 phút.
Nghe được tiếng nhạc cuối bộ phim, Cố Tần ngước nhìn cô: “Hết rồi.”
Mục Sở ôm gối, tiếp tục nhìn màn hình: “Hình như ở sau còn nữa.”
Thực ra cô không nhìn thấy gì nữa.
Không khí và cảm giác đêm nay khác hẳn những lần trước cô đến.
Đầu óc cô không khỏi suy nghĩ đêm nay anh có làm chút gì đó với mình không.
Năm trước Cố Tích trở về, đêm cô ngủ lại phòng của anh xém đã có chuyện.
Ngày hôm sau anh nói vì không có biện pháp an toàn.
Nhưng từ ngày bắt đầu học lại, cô có tới mấy lần nhưng Cố Tần không làm hành động gì bất thường.
Chỉ là hôm nay, hai người đến siêu thị mua đồ.
Lúc chuẩn bị trả tiền, Mục Sở thấy anh ngẩn người nhìn kệ hàng bên quầy thu ngân mấy giây.
Lúc đó Mục Sở thấp thỏm, sợ anh sẽ cầm một hộp.
Nhúng không có, anh chỉ nhìn mấy lần liền thôi, sau đó như không có gì dẫn cô đi tính tiền.
Có lẽ sợ cô không được tự nhiên chăng?
Nếu anh không mua, thì tối nag sẽ không xảy ra việc gì đâu đúng không?
Cô còn đang sững người, đột nhiên Cố Tần quơ tay trước mặt cô hai cái: “Nghĩ gì thế, trứng phục sinh hết rồi.”
Mục Sở đỏ mặt đứng lên, nói: “Vậy em đi ngủ nhé?”
Cố Tần đặt laptop trên đùi xuống, cầm tay cô, dùng sức kéo cô về chỗ cũ, ngã nhào trên ghế sofa.
Anh nghiêng người, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt cô, đôi mặt phượng bỗng trở nên đục ngầu.
Khi nói chuyện, bên trong sự dịu dàng còn pha thêm chút gợi cảm mê hoặc lòng người: “Ngủ gì mà ngủ.

Chờ em lâu rồi, bây giờ lại muốn chạy.”
Mục Sở mấp máy môi muốn nói gì đó.
Đôi mỗi bỗng nhiên được anh hôn lên, dùng sức mút.
Thật lâu sau, anh mới buông hai cánh môi sưng đỏ của cô ra, hơi thở dồn dập, khuôn mặt mê tình.
Trong mắt anh, ý nghĩ muốn xâm chiếm không còn che giấu.
Bàn tay anh trượt xuống eo cô bóp hai cái, kéo nhẹ khóe môi dưới, không đứng đắn nói: “Anh vẫn luôn nghĩ, eo của bé yêu gầy như vầy, một ngày nào đó sẽ gãy trong tay anh không?”
Mục Sở đỏ mặt, ngại ngùng trừng anh.
Ý cười của anh càng nhiều, thân thiện hỏi: “Hay là tối nay chúng ta thử nhé?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận