Ngoan, Đừng Chạy


Editor: Chanh
Người đàn ông làm cậu khóc, anh ta không xứng với cậu.

Cho tới bây giờ Cố Tích vẫn không nghĩ tới, lời này có thể được nói ra từ miệng Doãn Lê Hân.

Không biết vì sao, chóp mũi có chút chua xót.

Cô cười khổ, không tiếp lời.

Giống như Mục Sở nói, trước mặt anh Tu Lâm, cô đem bản thân đặt ở vị trí rất thấp.

Cô vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với anh.

Anh là người sống dưới ánh đèn hào quang, còn cô thì chẳng là gì cả, vẫn còn nhỏ hơn anh nhiều như vậy...!
Cô cúi đầu rầu rĩ đi lên phía trước, tùy ý đá cục đá dưới chân.

Ánh nắng yếu ớt xuyên qua tầng mây mỏng chiếu xuống, khiến chiếc bóng của cô bị kéo dài.

Doãn Lê Hân cũng không muốn nói mấy chuyện bực mình thế này, anh nhớ tới lời Tề Phóng nói: "Việc tôi nghỉ học, cậu đi tìm cậu của cậu à?"
Cố Tích ngừng đá cục đá dưới chân, nói: "Vốn là muốn nói.

Nhưng lúc tôi tới nhà thì thấy cậu đang nói chuyện này với hiệu trưởng rồi, nên không đề cập nữa."
Nhắc đến đây Cố Tích cũng rất kinh ngạc: "Vì sao cậu tôi lại ra mặt thay cậu? Ông ấy biết cậu á?"
Doãn Lê Hân cũng không giấu diếm: "Quan hệ của tôi với Tần Hoài Sơ cũng giống như cậu với Mục Sở.

Cậu nói xem, vì chuyện này mà tôi có thể nghỉ học?"
Cố Tích: "?"
Tần Hoài Sơ là con của cậu, em họ của cô, tuổi hai người không chênh lệch là bao.

Thằng em này còn rất có khí tiết, nói muốn tránh hiềm nghi nên kiên quyết không học trường nhà mình mở, một thân một mình chạy tới học trường cấp ba trực thuộc đại học C.

Nhưng thực tế tên nhóc kia chính là sợ nếu học ở trung học Gia Hưng thì sẽ chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ba mình.

Lúc vừa đến trường bên kia, thoát khỏi trói buộc liền hoàn toàn buông thả bản thân, trực tiếp trở thành đại ca trường.

Danh tiếng cậu ta bên đó quả thực rất xứng với Doãn Lê Hân bên này.

Cố Tích dò xét Doãn Lê Hân, lại nhớ tới thằng nhóc Tần Hoài Sơ suốt ngày chỉ thiếu nước dán lên mặt dòng chữ "Trên đời này ông đây ngầu nhất" kia, bừng tỉnh ngộ ra: "Hóa ra đúng là gần mực thì đen, trách không được cậu học dốt như thế."
Doãn Lê Hân: "...!"
Cố Tích tiếp tục nhìn kỹ Doãn Lê Hân, đi vòng quanh tới lui mấy vòng, chậc chậc hai tiếng: "Cậu mà sớm nói mình quen với thằng đấy, tôi chắc chắn sẽ cách xa cậu một chút!"
"Quan hệ của hai người kém như vậy?" Doãn Lê Hân quả thực tới bây giờ cũng chưa nghe được cái tên Cố Tích từ miệng Tần Hoài Sơ.

Cố Tích ăn ngay nói thật: "Quan hệ của bọn tôi không phải kém, mà là thâm cừu đại hận, không đội trời chung!"
"Vì sao?"

"Bởi vì thằng đấy là chó!"
"...!"
Vừa lúc đến tòa nhà dạy học, Cố Tích nghe được ba chữ Tần Hoài Sơ liền cáu hết cả người, trực tiếp bỏ mặc Doãn Lê Hân, tự mình đi lên lớp.

Doãn Lê Hân nhìn chằm chằm bóng lưng cô, lại nghĩ đến vừa nãy cô rơi nước mắt, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn: [Tối nay gặp chỗ cũ, hỏi mày vài chuyện.]
- -
Hoàng hôn dần buông, từng con phố dần lên đèn, nơi trung tâm thành phố C phồn hoa, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.

Trong quán net.

Doãn Lê Hân đẩy cửa đi vài, tiếng gõ bàn phím lộp bộp truyền vào bên tai.

Anh quét mắt nhìn một vòng, thấy được người mình muốn tìm, đi qua kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, thuận tay bật máy tính lên.

Người thiếu niên còn đang mê mẩn, không để ý tới anh, anh cũng không quấy rầy, dựa người vào ghế, cặp chân dài gác lên bàn, bày ra một tư thế lười nhác nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếng chuột và bàn phím bên cạnh hơn hai mươi phút sau mới ngừng.

Thiếu niên bỏ tai nghe xuống, miễn cưỡng mở to mắt, giống như đang xác nhận không phải mình đang nằm mơ, anh ta cầm điện thoại một lần nữa mở lịch sử trò chuyện trên Wechat của hai người họ.

Xem xong liền ném qua một bên, không chút che giấu đánh giá người bên cạnh.

Doãn Lê Hân mở mắt ra, mặc cho anh ta dò xét.

Sau một lúc lâu, Tần Hoài Sơ tức đến bật cười: "Được đấy Doãn thiếu gia, giấu diếm ông đây một năm, bây giờ giậm chân tại chỗ mới chạy tới thẳng thắn với tao?"
Doãn Lê Hân khui lon bia, tùy tiện đùa nghịch: "Vốn định chờ có kết quả rồi cho mày một niềm vui bất ngờ."
Tần Hoài Sơ: "Mày ghép đôi với con bé đấy? Con mẹ nó hù chết ông đây rồi!"
Doãn Lê Hân: "..."
Quan hệ của hai người này quả nhiên kém thật.

Tần Hoài Sơ cười lớn: "Bây giờ đuổi không kịp mới nhớ tới giá trị của ông đây?"
"Nói chuyện chính sự trước, cái khác để sau."
Tần Hoài Sơ chỉnh lại ghế, khuỷu tay đặt ở trên bàn, khẽ xoa xoa mi tâm suy tư: "Người Cố Tích thích...!"
Tần Hoài Sơ nhớ tới cái gì, nhìn qua: "Tao nhớ hình như con bé đó có theo đuổi thần tượng, ca sĩ đang rất hot trong giới giải trí ấy, tên là Tạ Tu Lâm.

Nghe dì tao bảo, phòng ngủ của nó toàn dán ảnh Tạ Tu Lâm.

Mày xem có phải anh ta không?"
Doãn Lê Hân trầm mặc hai giây, cười nhạo lên tiếng: "Mày có thể ngây thơ hơn được nữa không? Trong phòng em gái tao cũng đều dán ảnh chụp của anh ta, theo đuổi thần tượng và thực tế có thể nhập làm một sao?"
Anh với ba chữ Tạ Tu Lâm, cảm giác cực kỳ không tốt.

Em gái anh suốt ngày ở nhà đều gào rú cái tên này, đáng ghét muốn chết.

Không nghĩ tới ở đây, Tần Hoài Sơ cũng nhắc đến ba chữ Tạ Tu Lâm.


Tần Hoài Sơ nhún vai: "Vậy tao cũng không biết, tao với con bé đó có thâm cừu đại hận, việc này nó sẽ nói cho tao sao? Mày đi hỏi Mục Sở còn có hi vọng hơn."
Doãn Lê Hân sờ cằm, nghĩ đến lời nói hồi sáng của Cố Tích, hỏi: "Sao lại có thâm cừu đại hận?"
Nhắc đến đây Tần Hoài Sơ liền đau đầu: "Khi còn bé, con nhóc đấy làm hư đồ chơi của tao, tao tức quá nên cắt một túm tóc của nó.

Đồ chơi yêu thích bị phá tao còn chưa khóc, còn đứa yếu ớt kia mới có vậy mà đã ôm đầu khóc sướt mướt đi mách lẻo, hại tao bị ba đánh cho một trận."
Nói đến đây, Tần Hoài Sơ lại nghiến răng ken két: "Tao bị đánh, nó không chỉ cười trên nỗi đau của người khác mà còn đứng cạnh khoa tay múa chân nói, cậu đánh đau vào, nếu không em ấy không nhớ lâu đâu!"
Doãn Lê Hân tưởng tượng ra hình ảnh kia, khẽ cười nhẹ.

"Mày thấy tao tội nghiệp không, cắt có túm tóc mà đã bị đánh no đòn, có cần thiết hay không?"
Doãn Lê Hân ung dung gật đầu: "Cái đấy quả thật có chút tội nghiệp."
"Cho nên tao mới thừa dịp con bé đấy ngủ, cắt phăng mái tóc dài nó dốc lòng che chở suốt ba năm!"
"...!" Khóe miệng Doãn Lê Hân co quắp.

Cố Tích là người tóc dài khống, cô xem mái tóc mình như bảo bối, mỗi lần anh xoa đầu, hoặc là nghịch đuôi ngựa một chút, cô đều xù lông lên.

Tần Hoài Sơ dần dần đắc ý, khóe môi điên cuồng giương lên:"Nó vừa tỉnh dậy soi gương, cả người đều bị dọa sợ, khóc rống suốt một tháng không chịu im, sau đó bất đắc dĩ mỗi ngày đều đội mũ."
Từ đó, hai người kết thù.

"Mày cũng nhỏ nhen quá, chấp nhặt với con nít làm gì." Trách không được Cố Tích bày ra vẻ mặt kia khi nghe thấy ba chữ Tần Hoài Sơ.

Tần Hoài Sơ: "Tao cũng có sống tốt đâu.

Bị ba mẹ mắng cho một trận còn chưa nói, còn bị anh nó đánh."
Nói đến đây, Tần Hoài Sơ tốt bụng nhắc nhở, "Anh trai nó nhìn vậy chứ hung hãn lắm, bình thường hay chê em gái mình phiền, nhưng thời khắc then chốt, ai dám tổn thương Cố Tích là anh ta liều mạng đấy, thế nên muốn lấy nó khó lắm, sau này phải chiều nha đầu kia như tổ tông cơ."
"Tao cũng muốn chiều cô ấy."
Nhưng anh còn không có cơ hội này.

Tần Hoài Sơ: "Đấy là mày gặp nó tương đối trễ, chứ nếu gặp sớm một chút, có lẽ sẽ không muốn theo đuổi nó đâu.

Mày không biết đâu, con nhóc yếu ớt kia bị mọi người chiều, lại còn biết dùng nước mắt làm vũ khí, quả thực coi trời bằng vung."
Doãn Lê Hân uống bia trong tay, cười yếu ớt: "Khi bé tao có gặp qua."
Tần Hoài Sơ: "?"
Doãn Lê Hân nhìn qua: "Ở nhà mày."
Buổi sáng hôm đấy, Doãn Lê Hân tới Tần gia tìm Tần Hoài Sơ, lúc vào sảnh lớn thì thấy chú Tần đang mắng anh ta một trận.

Lúc ấy, có một cô bé độ sáu bảy tuổi ngồi trên ghế sofa, tóc bị cắt lủn củn chỗ ngắn chỗ dài như chó gặm, trong tay còn cầm tấm gương, vừa soi vừa khóc.

Sau đó nhìn thấy anh, có lẽ là mang bộ tóc này gặp người lạ rất mất mặt, bàn tay nhỏ đầy thịt che lên đỉnh đầu.

Bởi vì che không được, cô nhóc nước mắt đầm đìa trừng anh, nói: "Nhắm mắt lại, không cho phép nhìn!"

Thấy Doãn Lê Hân không nghe lời mình, cô bé quệt miệng, nước mắt tí tách rơi xuống, ủy khuất vô cùng: "Anh nhắm mắt lại nhanh, xấu quá."
Cô khóc quá thương tâm, lúc ấy Doãn Lê Hân luống cuống, sững sờ đứng nhìn.

Nhẫn nhịn nửa ngày, dỗ cô một câu:"Kiểu tóc này của em rất đẹp, còn thời thượng, ai cắt cho em thế? Để lát nữa anh cũng cắt một cái."
Lúc đầu vốn cho là cô nhóc sẽ dễ chịu hơn, ai ngờ cô gái nhỏ khóc ngày càng to: "Đầu óc anh có phải có vấn đề không, đi bệnh viện khám xem hu hu hu...!"
Doãn Lê Hân: "...!"
Sau đó cô bị chú Tần ôm đi, Doãn Lê Hân hỏi Tần Hoài Sơ đấy là ai, Tần Hoài Sơ tức giận nói nhặt được từ bãi rác về.

Lúc ấy Doãn Lê Hân cũng không hỏi nhiều, bây giờ nghe Tần Hoài Sơ tả lại mới hiểu được, kia là tiểu Cố Tích.

Doãn Lê Hân thế mà một mực nhận không ra.

Tiểu công chúa kiêu ngạo trước kia bây giờ vẫn còn làm người ta yêu thích.

Biết rõ không thể trông cậy được gì từ tên Tần Hoài Sơ này, Doãn Lê Hân cũng không hỏi tiếp, tiện tay bật máy tính lên chơi game.

Sau khi mở máy, anh nghĩ tới lúc ở cầu thang trường học, giao diện màn hình điện thoại của Cố Tích khi rơi xuống cạnh chân anh.

Cũng là trò chơi này, bây giờ đang rất hot, có cả bản trên PC và điện thoại.

Anh nhớ lại ID game của cô một chút: Tích tỷ rất mạnh
Tần Hoài Sơ nhìn thấy Doãn Lê Hân mở game ra, hỏi: "Chơi chung?"
Doãn Lê Hân sờ cằm suy tư một lát, tùy tiện nói: "Mày chơi trước đi, tao còn có việc."
Anh buông chuột xuống, lấy điện thoại mở game ra tìm ID Cố Tích, đúng lúc cô đang online.

Nhìn qua nút thêm bạn, tay anh khẽ dừng lại.

Một người cấp cao thủ đột nhiên thêm bạn, có thể bị cô phát giác hay không?
Ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, mở kênh ra, đăng một bài viết: Lên bài thu đồ đệ, ai có ý định bái sư thì bình luận bên dưới, có duyên tôi sẽ thêm bạn.

Doãn Lê Hân là cao thủ đẳng cấp, mỗi lần đăng bài viết đều có đánh dấu đặc thù.

Tin này vừa đăng, rất nhanh đã chễm chệ ngồi trang đầu.

Doãn Lê Hân không ngừng load lại bình luận bên dưới, chờ "Tích tỷ rất mạnh" tự động đem người dâng tới cửa.

Tần Hoài Sơ nhìn sang: "Mày mở máy tính xong ngồi bấm điện thoại, xin hỏi máy tính đã làm gì sai?"
Thấy Doãn Lê Hân không nói lời nào, anh ta lại gần: "Làm gì đấy?"
Doãn Lê Hân ngồi thẳng, để di động lên trên bàn, cong môi cười một tiếng: "Trước kia theo đuổi mãi không được, Lê ca đây đã có chiêu mới!"
Tần Hoài Sơ: "?"
Thời gian chờ đợi quả thực rất giày vò, Doãn Lê Hân gọi anh ta: "Không phải muốn chơi sao, tới đi."
- -
Cố Tích chơi được mấy trận liền bị ngược chết đi sống lại, tức tới mức muốn quẳng luôn điện thoại.

Còn tìm một lý do rất hợp tình hợp lý: "Không phải do mình gà, điện thoại từng bị rớt từ trên cầu thang xuống, chắc chắn là cảm ứng có vấn đề.

Nếu vậy, này đều do Doãn Lê Hân hết!"
Chống cằm nhìn chiến tích "huy hoàng" của mình, cô nặng nề thở dài.

Trên kênh có một vị đại thần đăng bài muốn thu nạp đồ đệ, cô click vào bài viết.


Không chút ngạc nhiên khi thấy nó đứng ngay trang đầu.

Nhìn chằm chằm chiến tích của người đăng bài, mắt Cố Tích mở to, nội tâm cuộn sóng, kích động đập tay xuống giường.

Wow!
Có đại thần muốn nhận đồ đệ!!!
Cô chờ không được ấn mở, nhìn một loạt bình luận nịnh nọt bên dưới liền không có lòng tin quay trở về.

Với cấp độ này của mình còn chưa xứng để đại thần nhận làm đồ đệ.

Vẫn nên chơi thêm vài trận để lên cấp thì hơn.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ánh mắt vẫn rơi trên bài đăng kia, không thoát ra.

Đại thần thu đồ đệ là chuyện trăm năm khó gặp!
Chẳng may cô đụng phải vận khí cứt chó thì làm sao?
Hay là cứ để lại dấu chân dưới bài viết một cái?
Cô lại mở mục bình luận của bài kia ra, viết bình luận xuống dưới.

Sau đó mang tâm tình thấp thỏm cùng kích động tắt màn hình điện thoại.

Không biết vì sao còn rất khẩn trương, giống như đang chờ người ta đáp lại lời tỏ tình của mình vậy.

Cách một hồi lại cầm điện thoại lên xem, đại thần vẫn chưa đáp lại.

Mấy phút nữa lại ấn mở, vẫn không có phản ứng như cũ.

Cố Tích nghĩ nghĩ một hồi, có phải bình luận của mình chìm rồi không?
Không được, cô phải ngoi lên tìm cảm giác tồn tại.

Mở lại bài viết, cô hí hoáy viết thêm mấy dòng mới thỏa mãn buông xuống.

- -
Doãn Lê Hân chơi xong hai ván mới cầm điện thoại của mình lên.

Lúc lướt đọc bình luận, mặt anh khẽ căng, không quá xác định cô đã thấy bài này hay chưa.

Nếu như cô không mắc câu thì phải làm sao bây giờ?
Còn không có nghĩ lại, ID quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt, anh nhìn xem, mày khẽ giãn ra.

Tích tỷ rất mạnh: Ngoan ngoãn ngồi xổm xuống chờ được nhặt.

"A, cắn câu."
Anh lười nhác nói, lòng bàn tay lại trượt xuống dưới, thấy cô thế mà còn reply lại bình luận của mình.

Tích tỷ rất mạnh: Đại thần đại thần, đêm qua ta mơ thấy ngài, không nghĩ tới hôm nay ngài lại thu đồ, có phải ngài muốn thu nhận ta không? Đúng hay không??
Tích tỷ rất mạnh: Đại thần đại thần, ngài nhìn ta xem có thấy quen mắt không, có phải rất giống đồ đệ đi lạc của ngài không?
Tích tỷ rất mạnh: Đại thần đại thần, ta vừa mới nhờ đại sưu bói toán giúp, ông ấy bảo chúng ta rất có duyên!!
Tích tỷ rất mạnh: Sư phụ! Đồ nhi bái kính người trước một cái!
- --------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận