Editor: Kỳ Giản Niệm
Sơ Nịnh hơi nghiêng đầu, tránh khỏi sự đụng chạm từ đầu ngón tay của anh.
Cô cảm nhận được ngón tay anh đang lướt nhẹ qua gáy mình khiến nhịp tim mình dần tăng tốc.
Cô vội đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình: “Tôi tự làm cũng được.”
Cô lấy sợi dây từ tay anh rồi buộc mái tóc dài của mình lên.---Đọc FULL tại ---
Cô nhìn chiếc hộp trang sức trên đầu giường, lặng người một chút rồi cầm nó lên.
Vừa mở nắp hộp ra, sợi dây chuyền có hình quả chanh mà cô tặng Tần Hi lúc trước bỗng nằm ngay trước mắt.
Sơ Nịnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: “Sợi dây chuyền này không phải…”
Vào cái hôm mà hai người chính thức chia tay, cô đã tận mắt chứng kiến anh giựt chiếc vòng từ trên cổ mình xuống.
Ngày hôm đó mưa đổ rất lớn, từng dòng mưa chảy đã cuốn theo sợi dây chuyền trôi thẳng xuống cống.
Tần Hi cười khổ: “Tôi vốn đã hạ quyết tâm không quay đầu lại nữa nhưng đáng tiếc thay, tôi làm không được nên lại đi tìm nó về.”
Hôm ấy, anh đã phải khoan tay xuống miệng cống tìm kiếm tận 4 tiếng đồng hồ, từ lúc chạng vạng đến tận khi trời đã tối mịch.
Nếu ống này không có thì anh sẽ nương theo dòng nước chảy để tiếp tục tìm kiếm ở ống cống tiếp theo.
May mắn thay, giữa những vũng bùn nhầy nhụa, anh đã tìm lại được chiếc vòng cổ từ trong khe nứt của một hòn đá.
Trời mưa hôm ấy vô cùng nặng hạt, dòng nước chảy xiết.
Anh không cần kể Sơ Nịnh cũng có thể tưởng tượng được, tưởng tượng đến cái cảnh anh phải mò tìm một sợi dây chuyền không hề nổi bật giữa cả hầm cống, có lẽ đã tốn rất nhiều công sức.
Mi mắt cô khẽ run rẩy, môi dưới bặm lại, chậm rãi lên tiếng: “Nó cũng chỉ là một sợi dây chuyền bình thường thôi mà, chẳng đáng bao tiền cả, anh cần gì phải làm vậy chứ?”
“Trong mắt em, đây là một sợi dây chuyền bình thường nhưng trong lòng tôi lại không phải vậy.” Anh lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt đào hoa sâu hun hút, con ngươi đen láy và long lanh như một viên cẩm thạch đen.
*Cẩm thạch đen – 墨玉 (hay còn gọi là Dark Jade)
Sơ Nịnh tránh né ánh mắt của anh, cầm thức ăn trên tủ đầu giường đứng dậy: “Tôi ra ngoài nhé, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
*Tủ đầu giường – 床头桌: Trong raw thì tác giả viết là bàn đầu giường, tuy nhiên, trước giờ Jiang toàn dùng tủ đầu giường hoặc tab đầu giường chứ chưa nói bàn đầu giường bao giờ nên bỏ vô thì thấy nó hơi ngang ngược:*)) Nếu beta thấy “bàn đầu giường” thuận miệng thì cứ thay lại giùm Jiang nhé.
谢谢
Sau khi đóng cửa phòng lại, Sơ Nịnh ngồi một mình trên ghế sô pha trong phòng khách; trong phút chốc, cô mất đi hứng thú thưởng thức món bún bò đang được đặt trên bàn trà.
*Bún bò – 牛肉粉丝汤: Jiang tra trên mạng thì rất nhiều nguồn dịch là phở bò, tuy vậy, hình ảnh của món 牛肉粉丝汤 lại không giống “phở” bên mình lắm và cách nấu món này (theo baidu) cũng không giống cách người Việt Nam mình nấu phở nên Jiang dịch là bún bò.
Cô tháo dây buộc tóc xuống, đặt vào lòng bàn tay.---Đọc FULL tại ---
Nó được kết nên bởi vô số những nút thắt và được tô điểm bằng một vài hạt nhỏ.
*Sợi dây mà chị gái miêu tả là gọi là 手绳.
Sợi dây này có lẽ thường xuyên được người khác sử dụng, trông kiểu dáng khá lỗi thời, lông trên dây cũng đã xù lên vài sợi.
Hồi đó, cách thắt dây này rất phổ biến trong lớp.
Vì muốn thắt được một chiếc vòng hoàn hảo nên, vào kì nghỉ đông, Sơ Nịnh đã tự giam mình trong phòng ngủ mấy ngày liền để thắt rất nhiều dây.
Cuối cùng cô cũng thắt được hai chiếc trông khá tinh xảo, buộc vào hộp trang sức.
Tính cảm ban đầu mặn nồng bao nhiều thì lúc chia tay đau khổ bấy nhiêu.
Nhưng cũng rất nhiều năm trôi qua rồi, Sơ Nịnh không còn muốn hồi tưởng lại nữa.
Cô nhìn về hướng phòng bệnh, cất chiếc vòng trên tay đi.
Ban đêm, Sơ Nịnh ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách.
Trong cơn mơ màng, cô bỗng nghe thấy động tĩnh vang lên từ trong phòng, lập tức bừng tỉnh.
Cô vội vàng đẩy cửa chạy vào: “Có chuyện gì vậy?”
Tần Hi ngồi dậy trên giường.
Có lẽ chân anh đang đặt trên ghế nên mới gây ra tiếng động.
Sơ Nịnh vừa bị đánh thức, hai mắt vẫn còn lim dim, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Tần Hi nhìn cô một cái: “Không có gì hết, trời còn sớm lắm, em cứ đi ngủ đi.”
Sơ Nịnh định đi đến giúp anh một tay thì thấy trên cổ Tần Hi có đeo sợi dây chuyền hình quả chanh ấy.
Sơ Nịnh cảm thấy hơi khó chịu, cô muốn kêu anh tháo nó xuống nhưng dù gì đấy cũng là món đồ cô đã tặng đi rồi, chẳng còn là của cô nữa nên nếu mở lời như vậy thì lại kì cục quá.
Cô chỉ có thể vờ như không thấy, bình tĩnh nói: “Tôi không có buồn ngủ.
Anh muốn làm gì, để tôi giúp cho.”
Tần Hi rũ mi xuống, uể oải lên tiếng: “Tôi định đi vệ sinh, em muốn giúp không?”
“…”
Sơ Nịnh đỏ mặt lên, vội bỏ cánh tay anh xuống: “Tôi không giúp được chuyện này, anh tự thân vận động đi!”
Tần Hi mỉm cười không tiếp lời mà tự mình đi vào nhà vệ sinh một cách chậm rãi.
Sơ Nịnh thấy thời gian không còn sớm, có lẽ y tá cũng sắp đến truyền dịch cho anh nên cô không đi ngủ nữa.
Cô giúp Tần Hi dọn dẹp lại giường rồi đi đến cửa sổ mở rèm.
Bên ngoài, trời đã hừng sáng, mặt trời đỏ rực vừa ló dạng chiếu sáng cả một vùng trời.
Thu đến, những chiếc lá chuyển sắc đua nhau chạy theo cơn gió đến bên mặt đất, cùng nhau tỏa sáng lung linh dưới ánh mặt trời.
Trên phố, những người lao công đang cần cù quét dọn, đón chào một ngày mới.
Tần Hi mở cửa nhà vệ sinh ra, nhìn về phía Sơ Nịnh.
Anh thong thả đi đến sau lưng cô, nhìn theo tầm mắt của cô ra ngoài cửa sổ: “Em đang nhìn cái gì vậy?”
Sơ Nịnh giật mình quay người lại, vô tình đụng vai trúng anh.
Do bị chạm trúng vết thương nên Tần Hi cau mày lại hít hà một tiếng.
Sơ Nịnh lập tức hoảng sợ: “Anh không sao chứ? Sao anh chưa nói tiếng tiếng nào đã xuất hiện sau lưng tôi như thế chứ, tôi cũng không phát hiện được.”
Tần Hi cười cô: “Rõ ràng là bản thân em đã quá nhập tâm mà, sao lại trách tôi? Có ai chăm sóc bệnh nhân như em không hả?”
Sơ Nịnh bỗng chốc cứng họng, quơ đại cánh tay anh: “Để tôi đỡ anh lên giường.”
“Tôi đã nằm cả một đêm rồi, bây giờ phải đứng dậy hoạt động để thúc đẩy hệ tiêu hóa làm việc và tránh bị dính ruột nữa.” Tần Hi nắm tay cô, niết nhẹ vài cái lên đầu ngón tay, “Nhưng mà tôi vẫn chưa ăn sáng nên đi không nổi đâu, em đỡ tôi đi nhé.”
*dính ruột – 肠粘连/intestinal adhension: nói nôm na đây là một hiện tượng xảy ra khi ruột bị dính vào thành bụng.
Những biến chứng của bệnh này bao gồm nghẽn tắc mạch máu, tắc ruột, đau bụng, đầy hơi,…
Sơ Nịnh cảm thấy hơi gượng gạo khi bị anh nắm tay nên thử rút ra nhưng anh vẫn cầm rất chặt.
Sơ Nịnh sợ đụng trúng vết thương nên không dám đẩy anh ra, chỉ dám cau mày trách cứ: “Bác sĩ bảo anh chỉ làm tiểu phẫu thôi mà, tự thân anh vận động cũng không được hả?”
“Không được.” Tần Hi ngang nhiên nắm tay cô đi đến phòng khách, “Nếu tôi có thể tự mình làm hết mọi việc thì em ở lại đây làm gì?”
Sơ Nịnh: “…”
Y tá đẩy xe đi vào phòng, vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì cười nói: “Xem ra cậu hồi phục khá tốt đấy chứ.
Nếu không có chuyện gì thì nên hoạt động trong phạm vi nhỏ thôi, cậu vẫn cần nghỉ ngơi trên giường để hồi sức.
Mỗi ngày ba bữa, cố gắng ăn đồ ăn lỏng để tránh bị nhiễm trùng nhé.”
Sơ Nịnh đỡ Tần Hi về giường còn y tá thì treo bình truyền dịch lên cho anh.
Y tá lại lưu ý thêm vài điều quan trọng rồi rời đi.
Sơ Nịnh đang đứng bên cạnh giường quan sát thì giờ phút này chỉ còn lại hai người.
Cô khựng lại một chút rồi nói: “Tôi ở trong phòng khách, nếu anh có việc gì thì cứ gọi tôi vào.”
Tần Hi dựa vào đầu giường, thuận thế nắm tay cô: “Em còn phải đi làm nữa nên cứ về trước đi.”
“Tôi xin nghỉ phép rồi.”
Tần Hi ngạc nhiên cau mày: “Lúc nào vậy?”
“Tối hôm qua ấy.” Cô ngừng lại một chút rồi nói thêm, “Anh đổ bệnh ở nhà tôi, bây giờ lại không có ai chăm sóc anh cả nên tôi phải chịu trách nhiệm chứ.”
Tần Hi kéo tay cô khiến Sơ Nịnh theo đà ngã về phía trước.
Cô vội chống một tay lên giường đỡ cơ thể lại, trừng anh: “Anh làm gì đấy?”
Tần Hi nhích đến gần hơn, vòng tay ôm eo cô, như cười như không nhìn cô: “Sao em lúc nào cũng nói một đằng nhưng lại nghĩ một nẻo thế kia, lo lắng cho anh thì cứ nói thẳng ra đi.”
Sơ Nịnh né tránh ánh mắt của anh: “Tôi không hiểu anh nói gì hết.”
“Vậy ư?” Anh nhướng mày nhìn gương mặt xinh đẹp thanh tú của cô rồi sáp người lại hôn lên đôi môi ấy.
Chiếc di động trên đầu giường bỗng reo lên khiến Sơ Nịnh giật mình.
Cô vội vàng thoát khỏi vòng tay của anh: “Điện theo anh đang đổ chuông kìa.”
Tần Hi nhíu mày nhìn tên người gọi đến, là thư kí Giang.
Anh bắt máy một cách kiên nhẫn.
Thư kí Giang nói: “Tổng giám đốc Tần, chủ tịch và phu nhân đã biết chuyện ngài nhập viện rồi ạ.
Bây giờ có lẽ họ đang trên đường đến đó.”
Tần Hi không vui lắm: “Cậu nói cho họ à?”
“Chủ tịch hỏi tôi dạo này ngài như thế nào rồi, tôi không dám nói dối…mà ngài cũng không bảo phải giữ bí mật chuyện này.”
“Tôi biết rồi.” Tần Hi cúp điện thoại.
Cuộc nói chuyện giữa anh và thư kí Giang khiến cô như tỉnh mộng.
Cũng đúng thôi, người nhà đến chăm sóc anh bị ốm vẫn thích hợp hơn, thực ra cũng không cần cô phải ở lại đây.
Sơ Nịnh xếp gọn áo khoác thư kí Giang đem đến lúc tối qua, để lên đầu giường của Tần Hi rồi nói với anh: “Nếu bố mẹ anh đến thì anh cũng có người chăm sóc rồi nên tôi không ở lại nữa nhé, tôi vẫn còn công việc trên sân khấu nữa.”
Cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Về đống hành lí ở vịnh Tinh Lan của anh thì đợi anh khỏi bệnh rồi hẵng chuyển đi cũng không muộn đâu.”
Tần Hi đanh mặt lại, không lên tiếng cũng không trả lời cô.
Sơ Nịnh chần chừ một chút rồi nói: “Vậy tôi sẽ xem như anh đồng ý rồi nhé.”
Ngay lúc cô đóng cửa lại thì phản ứng đầy sự trẻ con của Tần Hi mới vang lên: “Em cứ xem thử xem tôi có chuyển đi hay không!”
Sơ Nịnh vờ như không nghe thấy lời anh nói.
Cô đi từ khoa nội trú ra ngoài.
Trời hẵng còn sớm nhưng đã có rất nhiều người lui tới bệnh viện.
Khi đi ngang qua sân lớn trước tòa nhà bệnh viện, Sơ Nịnh bắt gặp một người đàn ông trung niên và một vị phu nhân trạc tuổi ông ấy khá quen mắt đang vội vã chạy tới.
Sơ Nịnh hơi khựng chân lại, định bụng trốn khỏi cặp vợ chồng kia thì người ta đã lướt qua cô luôn.
Có lẽ họ không nhận ra cô.
Sơ Nịnh thở phào nhẹ nhõm, vừa định rời đi thì từ sau lưng cô, một giọng nói mang theo chút nghi hoặc vang lên: “Là cô Sơ Nịnh đúng không?”
Sơ Nịnh dừng chân lại, quay đầu mỉm cười chào hỏi: “Chủ tịch Tần, ngài vẫn còn nhớ tôi ạ.”
Lan Bội đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Bà cười dịu dàng đi tới: “Sơ Nịnh? Cô là người xuất hiện trên bìa tạp chí “Người đẹp thời thượng” đúng không? Chẳng trách tôi vừa thấy cô quen quen.”
Bà ấy vừa dứt lời thì lẩm bẩm lại tên của Sơ Nịnh, “Cái tên này sao quen tai thế nhỉ?”
Lúc trước, khi xem tạp chí, bà không hề cảm thấy thân thuộc với cái tên này.
Thế nhưng, hôm nay nghe Tần Minh Huy gọi như vậy thì cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy.
Lan Bội trầm mặc hồi lâu mới chợt nhớ ra: “Chồng à, tiểu Hi năm lớp 12 yêu sớm…”
Tần Minh Huy cắt ngang lời nói của Lan Bội, ông nhẹ nhàng nói: “Em đi thăm Tần Hi trước đi, anh có vài lời muốn nói với cô Sơ.”
Lan Bội nghi hoặc nhìn hai người nhưng vẫn đi đến phòng bệnh trước.
_________________________
Sơ Nịnh dừng chân bên cạnh bồn hoa của bệnh viện, nhìn Tần Minh Huy đang đứng quay lưng lại, khoanh tay trước mặt mình.
Sau một lúc im lặng, Sơ Nịnh chủ động lên tiếng trước: “Chủ tịch Tần tìm tôi có chuyện gì vậy ạ?”
Tần Minh Huy chậm rãi xoay người lại, câu chuyện bảy năm trước vụt qua trong đầu khiến mặt ông vương nét đau lòng.
Cuối cùng, ông gập người trước mặt Sơ Nịnh.
Sơ Nịnh lùi lại một bước, nhìn ông hỏi: “Ngài đang làm gì vậy ạ?”
Tần Minh Huy chậm rãi mở miệng: “Trong suốt những năm qua, có lẽ tôi vẫn luôn nợ cô một lời xin lỗi về chuyện cô và tiểu Hi chia tay.”
Sơ Nịnh đứng yên không lên tiếng.
Tần Minh Huy thở dài: “Lúc đó, tôi chỉ biết nghĩ đến tương lai của Tần Hi, nghĩ đến Viễn Thương, những lời tôi nói với cô khi ấy cũng thiếu đi sự cân nhắc.
Dù sao, khi ấy, cô cũng chỉ là một đứa trẻ 17, 18 tuổi, cũng chưa làm sai điều gì, lại càng không nên hi sinh vì những người bên cạnh mình.
Tần Hi là một đứa bướng bỉnh lại không chịu nghe lời khuyên can, lòng dạ của nó đều đặt lên người cô tất, nhất quyết bỏ lại mọi thứ.
Khi đó, tôi không còn lựa chọn nào khác mới đi tìm cô.
Tôi biết điều đó rất vô lí, cũng rất dại dột.
Nó đã là một cái gai nhọn trong lòng tôi rất nhiều năm qua, khiến tôi luôn cảm thấy có lỗi.”
“Chủ tịch không cần nhắc lại chuyện của nhiều năm trước đâu ạ.
Tôi và anh ấy đi đến ngày hôm nay, với tình trạng này, thật ra cũng không phải chỉ vì những lời nói lúc ấy của ngài.”
Tần Minh Huy nói: “Năm đó, khi nó vừa tốt nghiệp đại học, tôi và mẹ nó đều khuyên nó đi du học vài năm.
Viễn Thương khi ấy cũng vừa mới phát triển tại thị trường bên đó, đối với nó mà nói thì đây là một cơ hội rèn luyện vô cùng tốt.
Thế mà nó lại chọn con đường của riêng mình, thu mua WHOLE LIFE, tiến quân vào ngành trang sức, mượn việc muốn dẫn thương hiệu vào thị trường Trung Quốc để về nước sớm.”
Tần Minh Huy cười khổ: “Tôi chưa bao giờ biết được đứa nhỏ này nghĩ gì trong lòng mãi cho đến khi tôi nhìn thấy cô trên bìa tạp chí, hôm nay lại gặp cô ở đây thì tôi cũng ngợ ra rồi.
Nó không nghe theo sự sắp xếp của tôi để định cư ở nước ngoài và phát triển Viễn Thương tại Anh mà lại “trăm phương nghìn kế” nghĩ cách quay về, cho dù có phải đổi sang thiết kế trang sức nó cũng muốn nhanh chóng trở về.
Tất cả đều là vì nó không buông bỏ được cô.”
“Tôi từng nói cô sẽ liên lụy nó nhưng hóa ra cô lại là động lực của nó.” Tần Minh Huy nhìn Sơ Nịnh, ngữ khí hòa nhã, “Lúc trước, tôi một lòng mong muốn Tần Hi kết hôn với quý nữ nhà họ Kiều, những lời đồn đại ở trên mạng về chuyện này cũng không ít.
Khi ấy, tôi can thiệp vào giữa là vì hai đứa vẫn còn nhỏ tuổi.
Tôi sợ rằng nó bước lầm một đường rồi lại hối hận một đời.
Nếu như hôm nay cả hai đều đã trưởng thành, có chủ kiến mà vẫn vừa ý nhau, cảm thấy tâm đầu ý hợp thì những người làm bố mẹ như chúng tôi đây cũng không cản trở nữa.”
Sơ Nịnh yên lặng lắng nghe, hồi lâu mới lên tiếng: “Chủ tịch Tần, tôi rất cảm ơn sự thẳng thắn của ngài ngày hôm nay.
Tuy vậy, việc tôi và Tần Hi chia tay không hẳn là do những lời nói khi ấy của ngài.
Hơn nữa, chuyện đã qua nhiều năm rồi mà bây giờ lại lôi ra tranh luận thì cũng không có nghĩa lí gì hết.
Tôi và Tần Hi cũng không bao giờ có “khả năng” nữa.”
Sau khi nói xong những lời này, cô không nán lại nữa mà gật nhẹ đầu rồi rời đi.
_________________________
Tần Minh Huy đi đến phòng bệnh thì thấy Lan Bội sốt ruột đứng bên ngoài phòng bệnh.
Vừa nhìn thấy chồng mình, bà toan bước đến: “Anh nói chuyện gì với Sơ Nịnh mà lâu thế?”
“Sao vậy?” Tần Minh Huy định đi vào trong phòng nhưng bị Lan Bội ngăn lại, “Anh khoan đừng vào.”
Lan Bội nói: “Vừa nãy tiểu Hi có hỏi em anh đi đâu rồi.
Em bảo anh gặp Sơ Nịnh ở cổng bệnh viện nên muốn nói đôi ba câu với cô ấy.
Nhưng đứa trẻ này vừa nghe hết câu thì đã nghiêm mặt lại, chất vấn em rằng có phải năm xưa anh đã nói gì đó với Sơ Nịnh hay không.”
Sắc mặt Tần Minh Huy tối sầm lại: “Em nói chuyện này với nó làm gì?”
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị mở ra từ bên trong.
Tần Hi mặc quần áo bệnh nhân đứng tại cửa phòng, hai mắt như muốn phun ra lửa, vẻ mặt lạnh thấu xương, thể hiện toàn bộ sự phẫn nộ lên mặt.
Đến tận hôm nay, anh mới cảm thấy bản thân mình thật nực cười.
Trong nhiều năm qua, anh chưa từng nghĩ việc mình và Sơ Nịnh chia tay có liên quan đến bố anh.
Họ trông có vẻ rất cởi mở bởi khi anh bị mời phụ huynh vì yêu sớm thì bố cũng chưa từng dạy dỗ anh điều gì.
Họ thậm chí còn không ngớt lời khen ngợi Sơ Nịnh khi cô giúp anh học bù, thi đậu TOEFL, và nâng cao thành tích.
Nếu hôm nay mẹ không thuận miệng nói câu ấy thì anh cũng không bao giờ nghĩ chuyện anh chia tay và bố mẹ mình lại liên quan đến nhau.
Nếu hôm nay anh đã nghĩ đến rồi thì nó không phải là sự hoài nghi, mà là sự khẳng định!
Trong những năm qua, lần đầu tiên Tần Hi trừng mắt nhìn người cha đáng kính của mình, từ từ nắm chặt tay: “Năm đó bố đã nói gì với cô ấy?”
Sau khi vào phòng bệnh, Tần Minh Huy kể lại câu chuyện của bảy năm trước cho Tần Hi.
Hôm đó là ngày thứ hai sau kì thi đại học, ngày chín tháng sáu.
Tần Hi và Sơ Nịnh đã hẹn nhau đi chơi vòng đu quay ở hẻm Vụ Hoa nhưng lúc gọi điện thoại thì người bắt máy lại là Tần Minh Huy.
Tần Hi ra khỏi cửa nhà chưa bao lâu thì Tần Minh Huy cũng đuổi theo.
Ông đứng đợi Sơ Nịnh tại con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn đến hẻm Vụ Hoa.
Tâm tình của Sơ Nịnh hôm đó không tốt lắm, hai mắt còn phiếm hồng nhưng cô vẫn mỉm cười chào hỏi ông: “Chú Tần, sao chú lại ở đây vậy ạ?”
“Chú đến đây là để tìm cháu.” Vừa dứt lời, Tần Minh Huy cảm nhận được nụ cười trên mặt Sơ Nịnh cứng lại trong chớp mắt nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh nặn ra một nụ cười, “Chú tìm cháu có chuyện gì sao ạ?”
Tần Minh Huy: “Cháu Sơ ạ, chú chỉ nói ngắn gọn thôi.
Chú muốn cháu biết rằng từ trước đến nay, Tần Hi luôn nghe theo sự sắp đặt của gia đình.
Nó đã hứa với mẹ mình sẽ đi nước ngoài sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Vì để nó xuất ngoại mà chú đã cật lực chuẩn bị, cũng bỏ ra rất nhiều công sức.
Nhưng hiện tại, vì muốn tiếp tục quen cháu mà nó chọn ở lại nước.”
“Nếu nó có được thành tích xuất sắc như cháu, có thể thi đậu vào những trường đại học hàng đầu trong nước thì chú sẽ không ép nó phải ra nước ngoài làm gì.
Nhưng cháu cũng biết, với học lực của nó thì đi du học tại một trường đại học thương mại là lựa chọn tốt hơn rất nhiều.”
Sơ Nịnh rũ mắt, thật lâu sau mới lên tiếng: “Thưa chú, bọn cháu vừa thi đại học xong nên kết quả vẫn chưa ra.
Ngày trước, cháu có giúp anh ấy học thêm, anh ấy cũng rất chăm chỉ trong khoảng thời gian qua.
Hơn nữa, anh ấy rất thông minh, nền tảng khá ổn, nói không chừng sẽ thi được thành tích tốt hoặc cũng có thể vào được những trường đại học lớn trong nước đấy ạ.”
Tần Minh Huy thở dài: “Chính bản thân cháu cũng nói là “có thể”.
Thông báo nhập học của những trường đó cũng chỉ gửi đến trong mấy ngày nay thôi, nếu chỉ vì đợi kết quả thi đại học mà bỏ lỡ thời gian nhập học thì năm nay cũng hết cơ hội.
Cháu muốn nó từ bỏ mọi thứ vững chắc trước mắt để chờ đợi những cơ hội không rõ ràng kia à?”---Đọc FULL tại ---
“Cô bé, bọn cháu hãy còn nhỏ lắm, đừng để những thứ tình cảm nhất thời mê hoặc.
Tần Hi là đứa con trai duy nhất của nhà họ Tần, trách nhiệm sau này của nó là kế thừa Viễn Thương.
Nếu bây giờ nó bị cản bước bởi những chuyện tình yêu vụn vặt như thế này thì sau này nó sẽ sa đọa đến mức nào nữa? Cháu sẽ hại nó đấy.”
“Chú Tần.” Sơ Nịnh rưng rưng khóe mắt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, “Cháu không muốn chia tay.
Anh ấy nói sẽ thi vào đại học C với cháu.
Anh ấy nhất định sẽ làm được ạ!”
“Nếu nó trượt thì sao? Nếu điểm thi của nó chỉ đủ để vào một trường đại học hạng hai thì xuất phát điểm của nó đã thua xa so với người khác rồi.
Vậy nên chú mới sắp xếp cho nó vào một trường đại học tốt, ra trường xong đến luyện tập thêm vài năm ở Viễn Thương vài năm thì nó đã có thể một mình đảm đương một phía.
Nếu nó ở lại đây vì cháu nhưng không vào được những trường đại học chất lượng thì nó cũng chẳng có một môi trường học tập tốt để đốc thúc, cuộc sống sẽ chỉ ngày càng xuống dốc mà thôi.
Cô bé, cháu hi vọng Tần Hi trở nên như vậy chỉ vì cháu ư? Hay nói cách khác, cháu không sợ sau này nó sẽ hối hận à? Nhiều năm sau nó sống không ra cái giống gì, hai đứa bỗng nói về chuyện của quá khứ thì cháu không sợ nó sẽ oán trách cháu đã kéo chân nó, khiến nó bỏ lỡ cơ hội đi du học hả? Nếu thật sự có một ngày như vậy thì há chẳng phải là một con d.a.o cứa vào tình cảm của hai đứa hay sao? Thay vì làm như vậy, chi bằng hãy đặt một dấu chấm hết tại thời điểm tốt đẹp nhất đi nhỉ?”
Phòng bệnh vang lên một tiếng “xoảng” giòn giã, là tiếng của một vật gì đó vừa rơi xuống đất.
Ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị mở ra từ bên trong.
Tần Hi bước ra ngoài với đôi mắt hoen lệ.
Lan Bội vội vàng đuổi theo anh: “Con vừa mới làm phẫu thuật tối qua mà bây giờ muốn chạy đi đâu!”
Vì đuổi không kịp anh nên bà quay lại trút giận lên Tần Minh Huy: “Sao anh lại giấu em nói với cô bé những lời đó chứ? Con bé vẫn còn trẻ tuổi, làm sao có thể chịu được những lời như vậy? Lần này hay rồi, anh làm mọi chuyện thành ra thế này.
Nếu con trai em có hệ lụy gì thì em liều mạng với anh!”
_________________________
Tần Hi vừa ra khỏi bệnh viện thì tình cờ gặp được thư kí Giang đang đến thăm mình.
Anh cũng không nhiều lời, vội vàng ngồi lên xe của thư kí Giang: “Đi đến vịnh Tinh Lan.”
Thư kí Giang thấy sếp mình như muốn phát điên nhưng không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Anh ta quay đầu xe rồi chạy đến vịnh Tinh Lan.
Trên đường đi, Tần Hi gọi điện thoại cho Chu Nịnh nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.
Rất hiển nhiên, việc gặp Tần Minh Huy ngày hôm nay đã khiến tâm trạng của cô bị ảnh hưởng.
Tần Hi liên tục gọi điện thoại, một bên thúc giục thư kí Giang: “Chạy nhanh lên!”
Xe của thư kí Giang không thể đi vào vịnh Tinh Lan nên đã đỗ cạnh cổng khu nhà.
Tần Hi gấp rút đi vào bên trong.
Thư kí Giang không yên tâm nên cũng xuống xe đi theo anh.---Đọc FULL tại ---
Trong nhà, phòng khách ở tầng một vắng lặng không một bóng người.
Tần Hi la lên vài tiếng nhưng đáp lời anh chỉ có những âm thanh vọng lại từ không gian trống trải.
Anh lướt mắt qua tầng hai rồi xoay người nói với thư kí Giang: “Cậu đợi tôi ở đây.”
Anh đi lên lầu một mình.
Đây là lần đầu tiên Tần Hi lên tầng hai.
Anh hét thử hai tiếng nhưng vẫn không có hồi âm, bèn mở thử cửa một căn phòng đang đóng chặt.
Bên trong là một phòng ngủ.
Nội thất trong phòng được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương của Sơ Nịnh.
Bên cạnh chiếc gương trên bàn trang điểm có để một cái bình giữ nhiệt màu hồng với hoạ tiết chanh và đủ thứ loại chai lọ mỹ phẩm khác nhau.
Nếu không nhìn kĩ thì anh sẽ không nhận ra được đó là món quà anh tặng cô vào dịp valentine năm ấy.
Tần Hi đi tới mở nắp bình ra, bên trong có chứa một hộp đựng trang sức.
Trong hộp là chiếc vòng cổ Hi Quang ấy.
Anh cầm chiếc bình đi ra ngoài, mở cửa phòng bên cạnh.
Là một phòng làm việc.
Bên trong tủ sách được bày rất nhiều quyển sách liên quan đến ngành dẫn chương trình, phía sau cửa kính còn có vài món đồ chơi linh tinh.
Trong phòng vẫn không có người.
Vừa lúc định rời đi, Tần Hi khựng chân lại ngay cửa phòng.
Ánh mắt của anh lại rơi vào nơi tủ sách lần nữa.
Anh nhìn chằm chằm vào góc nhỏ trên cùng của tủ sách.
Nơi đó chứa vài cuốn sách và bài kiểm tra khá cũ kĩ, thoạt nhìn không quá tương đồng với những quyển sách khác.
Tần Hi bước đến mở cánh cửa tủ bằng thủy tinh ra, hồi hộp lấy những thứ đó xuống.
Đó là toàn bộ tài liệu học tập năm cấp ba, trong đó còn có vài bài kiểm tra do chính tay cô làm khi giúp anh học thêm.
Trang giấy đã ngả màu tự khi nào.
Trên mặt giấy đầy ắp những nét chữ giải đề, vừa quen thuóc vừa xa lạ.
Anh cũng không còn nhớ đa số những công thức trên này nữa rồi.
Tần Hi cầm tập bài thi lên lật từng trang từng trang một.
Anh bỗng chú ý đến những dòng chữ trên phần giấy trắng của bài kiểm tra, đồng tử dần co lại, những đốt tay đang giữ bài kiểm tra của anh dần trở nên trắng bệch. ---Đọc FULL tại ---
Anh chỉ nhìn được vài hàng chữ lí nha lí nhí được viết đi viết lại rất nhiều lần trên trang giấy: Tần Hi, em rất nhớ anh..