Ngoan Đừng Nháo


Từ nhà Tưởng Nam Khanh đi ra, Khúc Kỳ và Trần Thiếu Ngang lên xe, cô vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Anh có phát hiện ra không, từ khi Mục Lăng Thành ở bên Nam Khanh đã mất đi dáng vẻ lạnh lùng xa cách trước đây.

Trông… trông rất giống người.”
Cookie suy nghĩ cả nửa ngày mới nghĩ ra từ này để hình dung Mục Lăng Thành, nhưng cô lại cảm thấy dường như tả vậy hơi quá, vội giải thích: “Ý của em là, trước đây cậu ấy luôn khiến người ta không dám lại gần.”
Trần Thiếu Ngang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, khẽ cười: “Cậu ấy so với anh vẫn luôn lắm lời như vậy, cũng không kém Lưu Minh Triết bao nhiêu.”
“Có lẽ là do em không thân với câu ấy, lúc ba người đi cùng nhau, em, em không có chú ý đến cậu ấy, chỉ, chỉ chú ý vào anh thôi.”
Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô cắn cắn môi dưới, giả vờ tự nhiên vuốt lông chú chó, “Cam nhỏ thật đáng yêu.”
Trần Thiếu Ngang nhớ đến phản ứng của Mục Lăng Thành, anh do dự nói: “Em không nghĩ đến viếc đổi tên khác cho nó à?”
“Tại sao lại đổi ạ?” Cookie ngẩng đầu lên, nhìn anh đầy khó hiểu, sau đó ngập ngừng nói, “Anh cảm thấy khó nghe sao? Vậy thì đổi tên khác, anh đặt tên cho nó đi? Nếu anh muốn gọi là Cookie thì chúng ta đặt là Cookie?”
Trần Thiếu Ngang: “…”
Cô chính là như vậy, luôn cẩn thận từng chút một, sợ làm gì đó khiến anh không vui.
Anh im lặng mấy giây, rồi cười nói: “Không đổi nữa, gọi là Cam nhỏ cũng được, anh không cảm thấy khó nghe chút nào, còn rất đáng yêu.”
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn nhìn anh, trên mặt mang theo ý cười.
Trần Thiếu Ngang nhìn chằm chằm cô, Khúc Kỳ bị anh nhìn có chút xấu hổ, tim cũng dần đập nhanh hơn, cô cúi đầu xuống: “Sao anh không lái xe?”
Trần Thiếu Ngang vươn tay ra, nang cằm cô lên, quay mặt cô về phía mình.
Cookie vô thức ngước mắt lên, đôi mắt tròn xoe nhìn anh, lại mau chóng rời đi chỗ khác.
Trần Thiếu Ngang im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Thật ra em không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy, không cần sợ sẽ chọc anh giận, em cứ mạnh dạn lên, làm những gì mình thích, nếu không thích cái gì thì thẳng thắn nói ra, không cần để ý đến thái độ của anh, em làm gì cũng được, anh cũng đâu có hung dữ với em.”
Cookie nhìn anh, cười: “Em chỉ hy vọng có thể làm anh vui vẻ, chỉ cần anh vui em cũng sẽ vui.”
Trái tim Trần Thiếu Ngang bị lời này của cô làm cho mềm nhũn, còn có đau lòng nữa.

Ngón tay cái của anh vuốt ve môi cô, môi anh tiến lại gần.
Cookie hơi căng thẳng, vô thức nhắm mắt lại.
Nhưng mà, nụ hôn theo dự tính còn chưa kịp tới, cửa sổ xe đột nhiên bị gõ hai cái.
Trần Thiếu Ngang hoàn hồn, quay người hạ cửa kính xuống liền thấy Mục Lăng Thành đang cầm túi rác đứng đó.
“Sao hai người vẫn chưa đi, xe hỏng à?” Nói xong liền nhìn Cookie, lại nhìn Trần Thiếu Ngang: “Có phải mình quấy rầy hai người rồi không?”
Mục Lăng Thành vỗ vai Trần Thiếu Ngang: “Giờ này có nhiều người qua lại, hai người nên chú ý một chút, muốn làm gì thì về nhà mà làm.”
Trần Thiếu Ngang: “…” Anh nâng cửa kính lên, khởi động xe rồi rời đi.
____
Sau khi về nhà, Trần Thiếu Ngang vừa đổi giày vừa nói: “Anh còn một thí nghiệm vẫn chưa viết báo cáo, chắc phải bận thêm một lát nữa, em đi tắm rồi ngủ trước đi.”
“Vâng.” Cô đáp lời anh, sau đó ngoãn ngoãn đi vào phòng ngủ chính.
Nhà của Trần Thiếu Ngang là khu dành cho giáo viên của Đại học C, có ba phòng, hai phòng ngủ, một chính, một phụ và một thư phòng.
Căn nhà được trang trí rất đơn giản, phòng khách thì treo mấy tấm chân dung của các nhà vật lý học, còn có rất nhiều mô hình thí nghiệm khác nhau, thoạt nhìn trông rất lạnh lẽo, không có nhiệt độ.
Dường như sợ làm phòng trở nên bừa bãi, Cookie không dám ném đồ lung tung, mọi thứ đều để trong phòng của mình.

Thậm chí cả phòng khách to như vậy cũng không có đồ gì của cô.
Đồ đạc trong phòng cô cũng rất ngăn nắp, Trần Thiếu Ngang giúp cô dán giấy dán tường màu hồng, trên chiếc giường trái tim lớn là bộ chăn ga hình bánh kẹo, còn có mấy món đồ chơi nữa.
Ở tủ đầu giường, ngoại trừ đèn ngủ thì còn có thêm ảnh của cô và Trần Thiếu Ngang.
Đối diện với cuối giường là bàn trang điểm, trên bàn là những chiếc hộp đựng đồ trang điểm vô cùng gọn gàng.

Trên đất trải thảm màu xám, sạch sẽ tinh tươm.
Cookie đi chân trần lên thảm, cô lấy trong tủ quần áo một chiếc áo cộc tay màu trắng, một cái quần đùi, sau đó đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Sau khi lau tóc xong, trước khi ra khỏi phòng tắm, cô dọn dẹp thật sách sẽ, sau đó cầm quần áo bẩn đi ra, ném vào máy giặt.
Lúc đi ngang qua thư phòng, cô thấy cửa mở ra, do dự một chút, cuối cùng vẫn gõ cừa.
Trần Thiếu Ngang ngẩng đầu lên nhìn cô, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn đi tắm trước không, em giặt quần áo giúp anh luôn?”
Trần Thiếu Ngang nói: “Không cần đâu, lát nữa anh tự giặt được, bây giờ vẫn còn sớm, nếu em không buồn ngủ thì có thể ra phòng khách xem TV.”
“Vâng ạ.

Anh làm việc tiếp đi, em không quấy rầy anh nữa.”
Nói xong cô đóng cửa thư phòng lại giúp anh, sau đó đi đến phòng khách, tâm trạng chán ngán mở TV lên.
Cam nhỏ ở dưới đất vây quanh chân cô, khẽ sủa hai tiếng.
Cookie cười, ôm nó lên: “Nào, Cam nhỏ, sau này nơi đây là nhà của em, chị Khúc Kỳ sẽ chăm sóc em thật tốt.

Bây giờ chúng ta cùng xem TV nhé!”
“Em có biết TV là gì không?”
“Không biết hả?”
“Chị nói em nghe, đây là bạn của chị đấy, cậu ấy mặc đồ cổ trang rất đẹp.”
“Em nhìn đi, cái người đội mũ phượng ý, chính là cậu ấy, cậu ấy là chị em tốt của chị Khúc Kỳ, là chị gái của mẹ Nam Khanh, hai cậu ấy có phải rất giống nhau không? Kỹ năng diễn xuất của cậu ấy rất tốt, bây giờ có rất nhiều fan.”
Đúng lúc này Trần Thiếu Ngang cầm cốc đi ra lấy nước, liền thấy Cookie ngồi trong phòng khách vừa xem TV, vừa trò chuyện với chú chó.
Nghe cô nói vậy, anh khẽ cười.
Thân hình Cookie cứng đờ, cô chậm rãi quay đầu lại, vô thức đứng lên, xấu hổ nhìn anh: “Em, em… sao anh lại ra đây?”
Trần Thiếu Ngang giơ cốc lên: “Anh đi lấy nước.”
Nói xong anh đi tới, hai người cách nhau một chiếc ghế sofa, anh khom lưng xuống, cúi sát mặt mình vào gương mặt sạch sẽ, trắng trẻo của cô, lúc anh nói chuyện, cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh: “Cam nhỏ gọi Tưởng Nam Khanh là mẹ, bây giờ em lại bảo nó gọi em là chị, vậy em gọi Tưởng Nam Khanh là gì?”
Cookie: “…”
Đúng vậy, sao cô không nghĩ đến vấn đề này nhỉ.
Cô đỏ mặt: “Vậy thì sau này để nó gọi là cô.”
“Gọi cô?” Trần Thiếu Ngang nghĩ nghĩ, “Không phải Tưởng Nam Khanh đưa cho chúng ta nuôi hẳn luôn à, sao không để nói gọi là mẹ?”
Cookie xấu hổ: “Em vẫn chưa kết hôn, để nó gọi là mẹ có hơi…”
Trần Thiếu Ngang cười nhẹ: “Nếu vậy thì chúng ta đi đăng ký đi?”
Cookie kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với khuôn mặt cười như không cười của Trần Thiếu Ngang.

Nhưng mà một giây sau anh bỗng nhíu mày lại.
“Sao em không sấy tóc?”
Cookie đưa tay lên sờ mái tóc ướt sũng của mình: “Em, em quên mất.”
“Máy sấy ở trong phòng ngủ, để em đi lấy…” Nói xong cô định đi.
Trần Thiếu Ngang giữ cô lại: “Em cứ ngồi đây đi, để anh đi lấy.”
Anh đặt cốc lên bàn trà, sau đó đi vào phòng ngủ của Cookie.
Cookie đột nhiên nhớ tới, vốn dĩ cô sợ rụng tóc, cho nên định ra khỏi phòng vệ sinh mới sấy.

Vì vậy, máy sấy vẫn đang ở trong phòng vệ sinh.
Mà cái quan trọng là, cô vừa giặt đồ lót trong đó…
Cookie hoảng hốt, vội chạy vào, nhưng lại thấy Trần Thiếu Ngang đã mở cửa phòng vệ sinh ra.
Cookie: !!!!!
Gương mặt cô đỏ bừng, thậm chí cổ cũng nóng lên, lo lắng quan sát biểu cảm của Trần Thiếu Ngang.
Phòng vệ sinh không lớn, Trần Thiếu Ngang vừa mở cửa ra đã nhìn thấy đồ lót của cô, lại thấy cô vội vàng như vậy, cho dù lúc đầu anh không cảm thấy gì nhưng bây giờ lại bị phản ứng của cô làm cho mất tự nhiên.
Trần Thiếu Ngang học thạc sĩ – tiến sĩ 5 năm, sau đó ở lại Đại học C dạy học.
Mùa đông năm ngoái anh được nhận căn nhà này, mùa xuân năm nay Cookie chuyển tới đây ở, hai người mới ở chung 2 tháng, cũng không tính là lâu.
Trông cô có vẻ vẫn chưa quen lắm.
Trần Thiếu Ngang thu tầm mắt lại, môi mỏng khẽ nhếch lên, anh không nói gì, lấy máy sấy ra, sau đó đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Anh nhìn căn phòng ngủ ngăn nắp sạch sẽ, lại nhìn Cookie: “Em, có phải em có bệnh sạch sẽ không?”
Cookie ngây ra một lúc, vội lắc đầu: “Không, không phải, em sợ làm nhà anh bừa bộn thì không hay lắm.”
Trần Thiếu Ngang chăm chú nhìn cô một lát, thở dài: “Có lẽ là anh quá bận rộn, bình thường không chú ý mấy chuyện này, đây cũng là nhà của em, em thích thế nào đều được hết, không cần cưỡng ép bản thân như vậy.

Với lại…”
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Treo đồ lót trong nhà tắm không tốt đâu, sau này em mang ra ban công phơi đi.”
Khuôn mặt Cookie càng đỏ hơn, cô cúi đầu rất thấp, dường như là muốn khóc.
Trần Thiếu Ngang vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh ôm cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Sao da mặt của em mỏng thế, bị anh nhìn thấy đồ lót đã muốn khóc rồi? Vậy sau này kết hôn, mỗi ngày em đều muốn khóc hả?”
Vốn dĩ ban đầu Cookie không khóc, nhưng nghe thấy câu này của anh, nước mặt liền rơi xuống, cô nức nở: “Anh sẽ kết hôn với em sao? Mọi người đều kết hôn cả rồi, nhưng từ trước đến nay anh vẫn chưa từng nhắc tới, em còn tưởng rằng bản thân làm gì không tốt, cho nên anh không thích em nữa.”
Trần Thiếu Ngang cảm thấy đau lòng, anh lau nước mắt giúp cô: “Có chuyện sao lại không hỏi anh, cứ tự mình suy nghĩ linh tinh? Sao anh lại không thích em được, nếu anh không thích em thì sao còn đồng ý để em dọn đến đây?”
Anh thở dài: “Mấy năm nay em học nghiên cứu, anh thi tiến sĩ, bài tập của cả hai khá nhiều, cho nên rất ít cơ hội ở bên nhau.

Anh cảm thấy, em vừa mới chuyển tới, muốn để em thích ứng một chút, sau đó mới nói đến chuyện kết hôn.

Nhưng mà, em luôn luôn quên rằng, anh là bạn trai của em.”
Trần Thiếu Ngang cầm lấy tay cô, đặt lên má mình, dịu dàng nói: “Em nhìn đi, người đang đứng trước mặt em đây là người đàn ông của em.

Người đàn ông này sẽ bảo vệ em cả đời.

Em phải nhớ kỹ, em là người con gái tốt nhất trên đời này, em xứng đáng nhận được những điều tuyệt vời nhất.”
Anh nói xong, hôn lên trán cô một cái: “Em đừng nhút nhát như vậy nữa, anh sẽ đau lòng lắm.”
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, ôm chặt lấy anh.
“Đi ra ngoài anh giúp em sấy tóc nhé.”
Cookie vội nói: “Không cần đâu, anh còn phải viết báo cáo, em tự sấy cũng được.”
“Cũng không thiếu mấy phút này, đi thôi.” Anh chủ động nắm lấy tay cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui