Ngoan Đừng Sợ Anh

Anh có thể tưởng tượng được bố mẹ cô là người thế nào khi có thể dạy ra cô một người hoạt bát tươi sáng, mỗi ngày đều vui vẻ không lo nghĩ như vậy. Hôm nay gặp mặt mới biết được, bầu không khí trong gia đình cô thật sự rất thoải mái vui vẻ.

Cô húp cháo, anh ngồi bên cạnh cùng cô, Châu Tố nói: "Anh biết không, bố mẹ em từ khi em còn nhỏ đã thích những đứa trẻ ham đọc sách, anh là dáng vẻ lý tưởng trong lòng bọn họ đó."

"Dáng vẻ con rể lý tưởng?" Anh hạ thấp giọng.

Châu Tố da mặt mỏng đỏ bừng: "Anh, đừng trêu em nữa..."

Ý cười trên môi anh dần sâu, "Em ăn sáng trước đi nào."

Sau khi cô ăn sáng xong thì còn một lúc lâu nữa mới đến bữa trưa, bố Châu đi công ty, Châu Tố nói với mẹ một câu rồi lôi kéo Lục Giản đi dạo xung quanh.

Hai người nắm tay nhanh ra khỏi cửa nhà, Châu Tố dẫn anh đi ra công viên yêu thích từ nhỏ của cô, "Trước đây em cực kỳ thích ra đây nhảy dây, mỗi khi nghỉ hè, chiều tối em đều ra đây chơi với bạn."

Cô vui vẻ kể cho Lục Giản về những ngày thơ bé của mình, giống như anh cũng có thể tham dự vào trong quá khứ của cô vậy.

Luc cô nói đến chuyện học cấp hai, cấp ba,"Lục Giản, em muốn thẳng thắn với anh một chuyện." Đột nhiên cô nghiêm túc nói.

"Hửm?"

"Thật ra... Anh không phải bạn nam đầu tiên em thích."

Sắc mặt anh đột nhiên trở nên rất vi diệu, cô lập tức bổ sung thêm: "Nhưng anh là người bạn trai đầu tiên của em."

Xung quanh không có người, Lục Giản bước lại gần cô một bước, ôm cô vào trong lòng, thấp giọng hỏi: "Vậy nam sinh đó thì sao?"

"Nam sinh đó là người em thích năm học lớp mười. Cậu ấy rất đẹp trai, chơi bóng rổ rất giỏi, lại cực kỳ thích cười nữa, các bạn nữa trong lớp em đều thích cậu ấy, mới đầu em cũng thích cậu ấy, nhưng sau đó bỗng một ngày nọ em không thích nữa."

Lục Giản nhẫn nhịn một bụng dấm hỏi: "Vì sao?"

Cô cười: "Bởi vì có một lần học thể dục, lúc nhảy xa cậu ấy cởi giày ra, sau đó em gái nhỏ cầm giày giúp cậu ấy nói với em -- chân cậu ấy rất thối."

Thuở niên thiếu, thích và không thích luôn là điều không thể giải thích được, lúc Châu Tố tưởng tượng ra mùi thối em gái đó miêu tả thì đột nhiên mất hứng thú với cậu bạn kia.

“Nhưng bây giờ nghĩ lại, thật ra em không thích cậu ấy lắm.” Cô cong môi nhìn anh, “Em thích nhất là Lục Giản."

Câu nói ngọt ngào này của cô vuốt xuôi những xúc động trong lòng anh, anh không nói gì, nắm lấy cằm của cô hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy.

Châu Tố phát hiện, bây giờ Lục Giản ngày càng làm chuyện này quen thuộc như một thói quen...

Cuối cùng, con ngươi ướt sũng của cô nhìn về phía anh, nhỏ giọng hỏi: "Lục Giản, anh ghen à?"


Trán anh tựa lên trán của cô, hai gò má của cô dần nóng lên, anh nói: "Ừm, vừa rồi có chút." Cho dù anh không xuất hiện trong quá khứ của cô, nhưng anh vẫn muốn chiếm lấy nó, anh muốn cô chỉ thuộc về một mình anh.

"Vậy trước đó anh chưa từng thích cô gái nào sao? Hay là trong lòng Lục Thần chỉ có mỗi sách thánh hiền thôi nên rất nhiều cô gái không lọt vào mắt xanh của anh?"

"Về cơ bản thì anh không thường tiếp xúc với nữ sinh, cũng không nói chuyện nhiều với các bạn học nữ, chỉ có một lần năm lớp mười lúc phân chia chỗ ngồi, giáo viên sắp xếp anh ngồi cùng một bạn nữ trong một khoảng thời gian."

"Đột nhiên em có chút hâm mộ... Cô gái đó như thế nào?" Cô hiếu kỳ.

"Anh không nhớ lắm, trong ấn tượng... thì không thích nói chuyện cho lắm."

"Là kiểu con gái điềm đạm ít nói sao? Nói không chừng là cô ấy nhìn thấy anh ngượng ngùng đến đến mức không nói được lời này thì có."

Lục Giản nhéo má cô, cong môi cười: "Anh mà cứ nhung nhớ mãi về một cô gái khác, Tố Tố xác định là không ngại sao?"

Châu Tố khẽ hừ một tiếng, "Vậy thì quên đi, em mà thật sự ghen lên thì anh dỗ không nổi đâu đó."

Hai người từ công viên đi bộ trở về nhà Châu Tố, Lục Giản dẫn cô đi mua một chút hoa quả, vừa rồi ở trên đường, Lục Giản nhân được điện thoại của mẹ.

Mẹ Lục hỏi anh đang làm gì, anh nói với bà là mình đang đi với bạn gái.

Châu Tố ở bên cạnh ngạc nhiên, cô đợi anh nói chuyện điện thoại xong thì hỏi: "Mẹ anh... biết chuyện của chúng ta rồi sao?"

Anh nắm tay cô, "Tối qua lúc hai chúng ta gọi video, mẹ ở ngoài ban công phơi quần áo nghe được."

CHâu Tố: "..." Hu hu hu có cần phải nhanh như vậy không.

"Mẹ của anh cảm thấy em..."

"Em yên tâm, anh đã nói với mẹ rồi, bà ấy rất vui vẻ, còn có thời gian thì muốn gặp em một lần."

"Mẹ anh không trách em bắt cóc con trai của dì sao?"

"Bà ấy sợ người ta không bắt nổi anh, con trai của bà sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại."

Cô bật cười, "Yên tâm, có em ở đây anh sẽ không sống cô độc suốt quãng đời còn lại đâu."

Sau khi Lục Giản gặp bố mẹ Châu Tố, mấy tuần sau, Châu Tố cũng đến nhà Lục Giản. Bố mẹ Lục Giản rất thích cô gái sáng sủa như cô, nói cô bù lại cho tính cách lầm lì ít nói của con trai bọn họ.

Hai người bọn họ gặp phụ huynh hai bên sớm như vậy, Châu Tố trêu anh lỡ như sau này hai người bọn họ chia tay không phải sẽ rất xấu hổ sao, Lục Giản nghe cô nói vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi. Buổi tối hai người ngủ lại ở bên ngoài, anh đè cô một lần rồi lại một lần giọng khàn khàn ép hỏi: "Cái gì mà sau này lỡ như chia tay?"

Khóe mắt Châu Tố đẫm nước, cô xin anh buông tha cho mình, "Em em em chỉ là đùa một chút thôi..."


Đầu ngón tay cô bấu vào cánh tay anh, tạo thành vết hằn trên tay anh, cô không chịu nổi anh "bắt nạt" cô thế này, sắp khóc thành tiếng.

Cuối cùng trở thanh anh dỗ cô.

Trước khi anh ôm cô đi ngủ, dịu dàng nói: "Trừ em ra, anh không muốn tìm hiểu thêm về bất kỳ cô gái nào khác."

Anh không dám chắc cuối cùng nếu như anh bỏ lỡ cô, anh có còn đủ sức lực để đi yêu người khác không. Nhưng chỉ cần anh nghĩ đến, tương lai có thể có một người đàn ông khác cũng ôm cô như vậy, cô mềm giọng ghé vào tai người đó nói yêu anh ta, anh lập tức muốn nổi điên lên.

Châu Tố mỉm cười, tựa vào lồng ngực anh, "Đồ ngốc, em cũng sẽ không cho anh cơ hội đó."

Châu Tố từng nghĩ, cô và Lục Giản là hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược, có thể sẽ không hợp nhau, không biết có cùng nhau đi được lâu dài hay không. Cô rất sợ cô không chịu được tính cách lầm lì ít nói của anh, mà Lục Giản cũng không chịu nổi cô ồn ào náo loạn.

Nhưng thời gian dần trôi qua, Châu Tố mới nhận ra một chân lý -- Không có thích hợp hay không thích hợp, chỉ có yêu hay không yêu.

Chỉ cần tình yêu của đối phương dành cho bạn đủ lớn, thì mọi xích mích đều có thể hàn gắn, tình yêu vốn dĩ cần phải có hai bên cùng nhau bồi đắp.

Lục Giản thích cô ấy hoạt bát, sôi nổi và tràn đầy sức sống, mà Châu Tố cũng đánh giá cao sự tập trung và chuyên tâm vào việc học của anh.

Tất nhiên bọn họ cũng có những lúc cãi nhau, hai mắt cũng từng đỏ bừng, nhưng cho dù có ầm ĩ đến thế nào, hai người đều biết đối phương không thể từ bỏ mối tình này. Năm hai là khoảng thời gian mâu thuẫn nhiều nhất giữa hai người, sau khi trải qua thì đến năm thứ ba và thứ tư, mối quan hệ dần ổn định.

Tuy nhiên, mọi người xung quanh đều thầm nghĩ, liệu hai người có chia tay sau khi ra trường?

Nhưng một người có kế hoạch rõ ràng cho tương lai như Lục Giản, anh đã lên kế hoạch tương lai của mình và Châu Tố từ rất sớm. Sau khi anh cùng Du Hàn sáng lập ra Phong Cao Technology, bọn họ tiếp tục ở lại thành phố Z sau khi tốt nghiệp. Mà Châu Tố thì không có ý định dấn thân vào công việc liên quan đến chuyên môn mà trở thành một beauty blogger, cô bắt đầu làm từ năm ba đại học, đến năm tư đã gây dựng được một lượng fan đông đảo. Châu Tố nói bản thân vẫn thích hợp với Chanel Gucci, hơn nữa quả thật có công ty riêng, bố mẹ cô cũng chờ cô về "điều hành công ty".

Nửa cuối năm cuối đại học, Lục Giản thuê một căn hộ ở bên ngoài, Châu Tố cũng chuyển vào ở với anh.

Chỉ hai người, hai phòng.

Lục Giản cư xử với cô như một quý ông thực thụ, bởi vì bố Lục đã cảnh cáo anh, trước khi kết hôn, không được làm chuyện đó với cô, đây là gia quy của bọn họ. Mặc dù có những lúc cô khiến anh suýt không kiềm chế nổi, cuối cùng vẫn là Châu Tố đắc ý ghé vào tai anh nhắc nhở, "Gia quy, gia quy.".

Tầm mắt trước mắt anh chợt tối sầm, anh ôm cô càng chặt hơn, nghiến răng nghiến lợi: "Em chờ đó."

Sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ để cô trả lại gấp bội.

Năm đó sau khi tốt nghiệp, tầm tháng bảy Lục Giản được mời đến buổi họp lớp cấp ba. Ban đầu Lục Giản không định đến, nhưng nghe nói một khoảng thời gian trước giáo viên toán bị bệnh nặng, tất cả mọi người đều nói mau mau tụ họp đến thăm thầy, trước đó Lục Giản là cán bộ môn toán, thầy giáo đã lớn tuổi nhưng vẫn thường hay nhắc đến anh.

Buổi tối hôm tụ họp, Lục Giản uống một chút rượu, mấy người ngồi cùng bàn quan tâm hỏi tình hình hiện tại của anh, sau khi biết được anh đã mở công ty thì đều nhao nhao lên hâm mộ, "Quả nhiên Lục Giản là người có tiền đồ nhất trong chúng ta."


"Lục Thần, không phải bây giờ cậu vẫn còn độc thân đấy chứ?" Có người giúp mọi người hỏi vấn đề mà ai nấy cũng tò mò, "Các bạn nữ ở đây ở, hy vọng của các cậu đã tới rồi."

Mọi người cười ha hả, Lục Giản thản nhiên nói: "Tôi có bạn gái rồi."

Mọi người ngạc nhiên: "Lục Giản cậu cậu cậu có bản gái rồi?"

"Ừm, chúng tôi sắp kết hôn rồi."

"Mẹ ơi, khá lắm Lục Giản, đây là bội thu cả trong tình yêu vẫn sự nghiệp luôn..."

Chuyện Lục Giản có bạn gái khiến những bạn học nữ ở đây trong lòng thầm thất vọng, cô gái tóc ngắn ngồi đối diện hơi ngẩng đầu lên nhìn Lục Giản, đáy mắt hiện lên cảm xúc.

Bạn học bên cạnh đẩy cô ấy một cái, kề tai nói nhỏ: "Cậu đó, ai bảo cậu lúc trước khi tốt nghiệp không tỏ tình, bỏ lỡ người ta rồi."

Cô gái này từng là bạn ngồi cùng bàn với Lục Giản.

Cô ấy lắc đầu, khẽ cong khóe môi, che giấu cảm xúc của mình.

Sau khi tiệc tàn, mọi người đi ra ngoài, bên ngoài cửa có một cô gái cao gầy mặc chiếc váy màu xanh sẫm, da trắng môi đỏ, cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác.

Mọi người thấy Lục Giản sau khi nhìn thấy cô gái đó thì đi tới nắm tay người ta, đám bạn họ bừng tỉnh, hóa ra người này là bạn gái của Lục Giản.

Lục Giản nắm tay Châu Tố đến chỗ bạn học, chào hỏi giới thiệu với mọi người, lớp trưởng nói: "Hai cậu kết hôn nhớ phải phát kẹo mừng đó nha."

Mặt Châu Tố đỏ lên, cô ngẩng đầu nhìn Lục Giản, anh nắm chặt tay cô, "Tất nhiên rồi."

Sau khi hai người rời đi, mọi người không khỏi cảm hán, "Đúng là một đôi trai tài gái sắc mà."

Một cô gái yên lặng đứng ở một bên nhìn bóng lưng của hai người rời đi, cô ấy có chút giật mình, hóa ra khi đứng trước cô gái mình thích Lục Giản sẽ dịu dàng đến như vậy.

Đáng tiếc là dáng vẻ dịu dàng đó chỉ dành cho cô gái kia.

Châu Tố và Lục Giản nắm tay nhau tản bộ về nhà, trên đường có gặp một người đang bán kẹo đường ở ven đường, Châu Tố la hét đòi ăn, anh liền mua cho cô. Cô liếm mấy miếng, ngọt lịm, nói muốn cho anh ăn thử, anh cúi đầu mổ lên đôi môi cô.

Hai người về đến nhà, anh đi tắm rửa còn cô thì livestream, lúc gần kết thúc Lục Giản đến xuất hiện trước camera vài lần, lại cho fan hâm mộ ăn một đống thức ăn cho chó, người xem đều đang cào màn hình: Đã no rồi, no rồi.

Sau khi kết thúc livestream, Châu Tố đi thư phòng tìm anh, vốn đinh quấy rầy anh làm việc, cuối cùng lại bị anh đè lên bàn làm việc hôn một lúc lâu.

"Lục Giản..."

Anh bế ngang cô lên, đi ra ngoài thư phòng, cô choáng váng: "Khụ khụ, gia quy..."

"Chỉ ôm em đi ngủ thôi."

Châu Tố: Em tin anh thì thà tin quỷ còn hơn.

Đúng như cô nghĩ, anh ôm cô vào trong phòng ngủ của anh, "Đã nói là gia quy rồi mà, ưm..."


Sáng ngày hôm sau, Lục Giản tỉnh trước, sau đó anh đánh thức cô dậy, hôm nay cô nói muốn về nhà một chuyến, lấy mấy bộ quần áo mùa hè.

Châu Tố rửa mặt xong, cô đi chuẩn bị bữa sáng, sau đó quay lại phòng ngủ gọi anh, "Ăn sáng thôi."

Anh đang thắt cà vạt, hỏi cô: "Cái đồng hồ em mua cho anh đâu rồi?"

"Hửm?"

"Hôm nay anh muốn đeo cái đồng hồ đó."

Lục Giản có hai cái đồng hồ, trong đó có một cái là Châu Tố tặng trong dịp sinh nhật anh năm nay, bình thường anh sẽ nhìn đồ ngày đó mặc mà phối cùng.

Châu Tố tức giận: "Ngay trong ngăn tủ đó, tự anh không biết lấy à."

"Em lấy giúp anh đi."

Châu Tố mắng anh lười, nhưng vẫn đi về phía tủ, cúi người xuống mở ngăn tủ ra, cô thấy bên cạnh hộp đồng hồ có một cái hộp nho nhỏ, cô chưa từng thấy hộp này bao giờ.

Cô hơi ngạc nhiên, cầm lấy nhìn, lúc mở ra --

Bên trong có một chiếc nhẫn kim cương sáng chói.

"Đây là..."

Lục Giản tiến lại ôm cô từ phía sau, Châu Tố còn chưa kịp phản ứng lại từ trong bất ngờ, cô quay đầu nhìn thấy ánh mắt thâm tình của anh.

Anh nắm lấy tay cô, cầm lấy nhẫn kim cương, mở miệng nói: "Tố Tố, có thể anh cầu hôn không lãng mạn, không có hoa tươi cũng không có nến, chiếc nhẫn này là hôm qua mới đến tay anh, anh thật... Thật sự rất muốn mau chóng đeo nó lên, anh không muốn chờ thêm một giây một phút nào nữa."

Châu Tố không ngờ, chuyện cầu hôn mới chỉ là chuyện ở trong tưởng tượng của cô, đã bị anh sớm lên kế hoạch.

"Tố Tố, anh yêu em, muốn kết hôn với em, muốn cùng em đi đến già, chỉ cần nghĩ đến có thể ở cùng một căn nhà với em, có những đứa con của chúng ta, anh cảm thấy đây là chuyện ý nghĩa nhất trong cuộc đời này của anh rồi."

Anh chăm chú nhìn con ngươi sáng ngời của cô, trịnh trọng hỏi:

"Em có bằng lòng lấy anh không?"

Châu Tố gật đầu, cô nở nụ cười: "Em bằng lòng..."

Anh ầm chiếc nhẫn đeo vào tay cô, hai mắt Châu Tố cay cay, cô cảm động khẽ nói một câu: "Vừa rồi."

"Chắc chắn là vừa." Trong vô số đêm ôm cô ngủ, anh đều mơn trớn ngón tay áp út của cô, đo đi đo lại trong lòng.

Lúc Lục Giản hôn cô, Châu Tố cười cong mày nhắm mắt lại, trong lòng chỉ có một câu --

Đúng vậy, chúng ta sẽ cùng nhau chầm chậm già đi.

"Hoàn toàn văn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận