Bối Doanh Doanh đi đến trước mặt Du Hàn, vào lúc anh nắm lấy tay cô, nữ sinh tóc xoăn mặt đã tái xanh...
Vừa rồi cô ấy ở trước mặt vợ của Du Hàn chửi người ta ròng rã mười phút! Cô ấy não tàn rồi mới nói Du Hàn không có khả năng kết hôn sớm!
...!Nữ sinh tóc xoăn cảm giác chân mình như nhũn ra sắp ngã xuống.
Du Hàn giới thiệu với giáo sư Dương: "Đây là vợ của em, Bối Doanh Doanh."
Cô mỉm cười: "Em chào giáo sư Dương."
Giáo sư nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm gương mặt của Bối Doanh Doanh một lúc, chợt nhớ ra: "Có phải trước đây em từng cùng Du Hàn ngồi học lớp của tôi không? Tôi nhớ không sai chứ?"
"Vâng..." Cô ngẩng đầu lên nhìn Du Hàn, nhớ lại lần đó cô đến lớp của anh cùng ngồi học chung với anh.
Khoảng thời gian đó cô cực kỳ bận rộn, khi đó cô tham gia một cuộc thi nhiếp ảnh, nên vài ngày liên tiếp không thể gặp mặt anh.
Sau đó cuối cùng cô cũng có thời gian rảnh, đi ăn cơm với anh, buổi chiều lại bị anh lừa đi học, sống chết thế nào cũng muốn "dính" lấy cô bằng được.
Tiết học lúc đó là tiết lớn gộp nhiều lớp lại với nhau, lúc Du Hàn nắm tay cô đi vào trong phòng học, toàn bộ học sinh trong lớp đều xôn xao, mấy người bạn kích động hỏi thăm, anh cực kỳ bình tĩnh giọng điệu mang theo chút tự hào: "Bạn gái tôi."
Một người bình thường rất khiêm tốn, trầm tĩnh ít nói và thích ở một mình như Du Hàn, vậy mà thể hiện tình cảm trước mặt mọi người đã trở thành một trong những sở thích của anh.
Sau đó hai người vào lớp, cô ngồi bên cạnh anh, lúc đầu đã nói là cô sẽ không quấy rầy anh học, cô yên lặng đọc sách, ai mà biết được một lúc bàn tay của anh mò xuống dưới bàn nắm tay cô, một lúc lại sát lại nói chuyện bên tai cô, đùa cô đến mức mặt đỏ đến tận mang tai.
Lúc đó giáo sư Dương còn đặt câu hỏi đặc biệt khó, hỏi hai bạn học đều không trả lời được, cuối cùng thầy hỏi Du Hàn: "Thầy tin Du Hàn nhất định có thể cho thầy câu trả lời chính xác nhất, đúng không?"
Ai ngờ anh thản nhiên đáp: "Xin lỗi giáo sư, em không nghe được câu hỏi là gì."
Cả lớp ồn ào cười lớn, giáo sư Dương vừa tức vừa cười: "Bình thường em lên lớp rất chăm chú nghe giảng mà, sao hôm nay lại không nghe thấy câu hỏi?"
Du Hàn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, nói thật với thầy.
"Em đang nói chuyện với bạn gái."
Lúc đó Bối Doanh Doanh nhìn thấy ánh mắt hóng chuyện cùng ao ước của các bạn trong lớp nhìn về phía cô, mặt đỏ rực giống như cái đèn lồng đỏ nhỏ...
Thảo nào giáo sư Dương nhớ kỹ cô như vậy.
Ông nhìn hai người mỉm cười: "Thật hiếm thấy đó nha, lên đại học yêu đương, vừa tốt nghiệp lập tức kết hôn, mỹ mãn rồi."
Mọi người đơn giản tâm sự vài câu, Du Hàn nói đưa cô đi trước.
Trước khi đi, Bối Doanh Doanh nhìn về phía nữ sinh tóc xoăn, đối phương thì xấu hổ đến mức không dám nhìn thằng vào cô.
Lúc đi ra khỏi tòa nhà Chí Thành, Bối Doanh Doanh hỏi anh có phải mấy ngày nữa có một buổi tọa đàm ở trường không, Du Hàn nói, "Buổi chiều hôm đó em có tiết không?"
"Không có, sao vậy?"
"Đến lúc đó ngồi bên cạnh anh, cùng nghe tọa đàm."
"Hả, sao vậy?"
Anh vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng, "Em không biết đến lúc đó sẽ có rất nhiều em gái, bạn học nữ đến tìm anh nói chuyện sao? Bà Du phải giúp anh cản một chút phiền phức chứ."
Cô nở nụ cười xinh đẹp, ngửa đầu đột nhiên hỏi anh: "Du Hàn, anh ở cùng với em lâu như vậy rồi, anh sẽ không thấy chán em sao? Chẳng lẽ anh không hy vọng quen bắt một vài nữ sinh mới à?"
Dường như con gái đều có thắc mắc này, liệu tình yêu của người kia dành cho mình có giữ được tươi mới như thuở ban đầu.
Du Hàn nghe xong bất lực mỉm cười: "Sao sau khi kết hôn, em lại trở nên ngốc hơn trước nữa rồi? Hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy."
"Ồ ..." cô bĩu môi.
Ý cười trên môi anh càng sâu, anh ôm cô chặt hơn: "Mỗi sáng khi anh thức dậy, mở mắt ra nhìn thấy em, anh cảm thấy như đang ở trong một mối quan hệ mới.
Anh không biết người khác có thấy chán hay không, nhưng anh chỉ biết rằng anh không muốn làm quen, hay tiếp xúc với những cô gái khác."
Cô giống như một cái bảo tàng, mỗi lần tìm tòi sâu hơn một chút, đều bắt gặp được những điều bất ngờ mới.
Du Hàn nắm tay cô, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay của cô, nghĩ đến một chuyện: "Chuyện đám cưới đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Ngày tổ chức là mùng hai tháng mười, đến lúc đó chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật một tuần rồi mới về, em thấy thế nào?"
Vốn dĩ đám cưới của bọn họ sẽ tổ chức vào tháng tám, nhưng lúc đó bà nội Bối Trại Nga bỗng bệnh nặng, phải làm giải phẫu, cho nên chuyện đám cưới phải lùi về sau.
Hơn nữa gần đây công ty đã dần đi vào quỹ đạo ổn định, Du Hàn không còn bận như trước nữa, anh nói để anh tự mình sắp xếp một số công việc tổ chức đám cưới, anh muốn vì cô tự tay chuẩn bị một đám cưới khó quên trong đời.
Cô gật đầu, cong khóe môi cười với anh: "Tuyệt vời."
-
Nam Thái Bình Dương đầu tháng 10 nắng chói chang, gió xích đạo cuộn sóng biển vàng, vạn vật như được tắm mình trong làn gió biển nhẹ nhàng ấm áp.
Trên một hòn đảo Bora Bora thuộc Tahiti, hoa tươi từ khắp nơi trên thế giới vận chuyển bằng đường hàng không, tỏa hương thơm ngào ngạt, những bông hoa này được trải thành thảm hoa, làm cho trong không khí khắp nơi đều thoang thoảng hương hoa.
Người phục vụ mặc áo đuôi tôm bưng khay rượu vang đỏ, champagne đi tới đi lui, mọi thứ trong buổi đám cưới đang diễn ra theo đúng trật tự.
Trong một căn biệt thự tư nhân gần biển, Bối Doanh Doanh mặc một cái váy cưới được đặt may riêng của một hãng thời trang nổi tiếng, cô đang đứng trước gương.
Một số nhà tạo mẫu đang chăm chút cho mạng che mặt và kiểu tóc của cô.
"Doanh Doanh, hôm nay cậu xinh đẹp thật đấy." Kỷ Diệu đứng bên cạnh gương nhìn Bối Doanh Doanh, không kìm được lòng khen mấy câu, "Nhìn cậu mặc như thế này, một người sợ cưới như tớ còn suýt chút nữa muốn tìm người để lấy.
Có phải không, Trịnh Hy?"
Trịnh Hy gật đầu: "Chủ yếu là do Doanh Doanh đẹp sẵn rồi, còn cậu thì sao?"
"Ê, tớ không để ý đến cậu nữa!"
Bối Doanh Doanh nghe thấy bọn họ vẫn hay cãi cọ giống như trước đây, cô vui vẻ cười một tiếng.
Một lúc sau, nhà tạp mẫu rời đi, Trịnh Hy cùng Kỷ Diệu đến hội trường tổ chức đám cưới xác nhận lại một vài chi tiết, Bối Doanh Doanh một mình đi ra ngoài ban công.
Từ đây nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy được đầm nước xanh màu ngọc bích, cát trắng mịn, hàng dừa xanh mát, gió biển thoải mái thổi phất qua gương mặt, cô vẫn nhớ như in lần đầu đến đây, cách đây vài ngày Du Hàn dẫn cô đi lặn ngắm thấy san hô.
Lúc cô đang suy nghĩ thì nghe thấy có tiếng bước chân, vừa quay đầu lại đã thấy Du Hàn từ phía sau ôm lấy eo cô.
Lồng ngực của anh áp sát lại gần.
Bối Doanh Doanh hơi bất ngờ, cong môi cười.
"Ông xã —— "
Giọng nói trầm thấp của Du Hàn vang lên ngay bên tai cô: "Hôm nay Doanh Doanh đẹp lắm."
Du Hàn nhìn cô gái nhỏ của mình mặc váy cưới màu trắng đứng trước mặt anh, so với vô số lần anh tưởng tượng còn khiến lòng người rung động hơn rất nhiều.
Cô là cô dâu đẹp nhất của anh.
"Du Hàn, em có chút căng thẳng..."
"Căng thẳng cái gì, hôm nay anh đều sẽ ở bên cạnh em, em không cần phải lo lắng."
-
Khi hôn lễ chính thức bắt đầu, Bối Doanh Doanh khoác tay Bối Hồng, đi trên thảm trải đầy hoa tươi, bước từng bước trên bục kính trong suốt trên bờ biển.
Bối Doanh Doanh nhìn hai bên, hôm nay có rất nhiều bạn bè đến, Tăng Đống, Vương Thụ Trạch, Châu Tố, Lục Giản cùng rất nhiều người khác, bọn họ đều đang vẫy tay với cô.
Cô dời tầm mắt nhìn về phía trước, Du Hàn mặc một bộ vest đặt may riêng, ánh mắt thẳng tắp rơi trên người cô, tràn đầy tình yêu và dịu dàng.
Tim Bối Doanh Doanh đập rất nhanh, dường như cô đang trở về ngày đầu tiên cô gặp anh.
Bối Hồng nắm tay con gái đến trước mặt Du Hàn, ông mỉm cười với anh, anh nắm lấy tay người anh yêu.
Tiếp theo đó là phần tuyên thệ, hai người đeo nhẫn cho nhau, sau khi thủ tục hoàn thành người chủ trì mỉm cười, nói bằng tiếng Anh: "Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu của mình."
Du Hàn bước lại gần cô một bước, vén màn che của cô lên.
Cô gái nhỏ đang cụp mắt, gương mặt đỏ bừng, cô cảm giác được anh đang nâng mặt của cô lên, trước khi nụ hôn của anh đến, cô mở miệng giọng dịu dàng mềm mại như nước:
"Em yêu anh."
-
Buổi tối, Bối Doanh Doanh nằm trong bồn tắm, dòng nước ấm bao quanh cơ thể, mùi hương tinh dầu cùng hương hoa tràn ngập trong không khí, cả người cô sảng khoái, đầu ngón tay chọt chọt bong bóng.
Du Hàn đã tắm xong, ở bên ngoài phòng ngủ xử lý một công việc khẩn cấp.
Cô ngồi trong bồn tắm chơi quên cả trời đất, đến khi sau lưng vang lên tiếng cười của người đàn ông: "Chơi chán chưa?"
Cô quay đầu nhìn thấy ánh mắt của anh, mỉm cười: "Anh làm xong rồi à?"
"Ừm..." Anh ngồi xổm xuống trước bồn tắm lớn, lòng bàn tay vuốt ve gò má của cô, giọng khàn khàn: "Nhanh lên cục cưng."
Cô khẽ gật đầu.
Mười phút sau, cô mặc váy ngủ lụa mỏng Du Hàn đã chuẩn bị trước cho cô, đi ra ngoài phòng tắm.
Anh đang ngồi trên giường, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt trắng hồng của cô, làn da trắng nõn kết hợp với cái váy lụa mỏng cực kỳ chói mắt.
Anh cảm giác máu trong người đang dồn lên não, đứng dậy nắm tay của cô, sau đó hai người ngã xuống giường mềm mại.
"Sao Doanh Doanh lại có thể đẹp như vậy nhỉ." Anh than thở một tiếng, ánh mắt sáng rực.
"Ông xã..."
Anh chậm rãi hôn cô, cô cũng ôm chặt lấy anh, dường như muốn bắt lấy cọng lục bình duy nhất.
Đột nhiên anh đứng dậy, nhặt cà vạt ở dưới đất từ trong đống quần áo vest lên, sau đó lần nữa quay lại bên cạnh cô.
Khóe miệng anh vẫn còn nụ cười chưa phai: "Cục cưng, chúng ta chơi một trò chơi thú vị nào."
-
Sáng ngày hôm sau, một làn gió biển thổi từ bên ngoài vào cửa sổ sát đất làm rèm cửa màu trắng tung bay, ánh nắng len lỏi qua tấm rèm chiếu vào căn phòng tối mờ bên trong.
Cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp nằm trên giường khẽ động đậy, Bối Doanh Doanh cảm giác mệt mỏi, xương cốt dường như muốn tan rã từ bên trong, đầu óc cô dần trở nên tỉnh táo, nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
Du Hàn lại mang cô đến một thế giới mới.
Tối hôm qua anh cực kỳ hào hứng, quấn lấy cô đến tận đêm khuya, càng không phối hợp với anh, anh cùng muốn bắt nạt cô.
Quá đáng...
Cô khẽ chuyển động cơ thể, Du Hàn một lần nữa kéo cô lại, đầu anh gối lên bờ vai của cô, giọng nói rất trầm: "Buổi sáng tốt lành, vợ yêu."
"Hừ, không có tốt đâu."
Anh dỗ dành cô một lúc, cuối cùng ôm cô đi rửa mặt, lúc đi ra, anh đang đưa lưng về phía cô thay quần áo, bỗng gọi cô: "Doanh Doanh, cà vạt của anh đầu rồi?"
Cô ngẩn người một lúc, quay đầu nhìn thấy cà vạt rơi dưới thảm bên cạnh giường, cô nhặt lên đi đến đưa cho anh, cổ tay bị anh giữa lại, "Giúp anh thắt cà vạt." Anh mỉm cười nói.
Cô nhìn cà vạt, nhớ hành động tối hôm qua của anh, mặt đỏ hồng, ném cà vạt cho anh: "Em không muốn! Tự anh đi mà thắt..."
Anh nhướng mày nở nụ cười, cúi lại gần bên tai cô hỏi lại: "Không phải tối hôm qua Doanh Doanh rất thích sao?"
"..."
Đêm tân hôn, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được chiếc cà vạt này.
-
Sau khi đám cưới kết thúc, hai người trở về nước, cuộc sống dần đi vào quỹ đạo vốn có.
Thời gian nhưng tăng tốc chạy về phía trước.
Trong hai năm này, Bối Doanh Doanh thuận lợi học xong nghiên cứu sinh, mà Phong Cao Technology trong vòng hai năm thành lập cũng đã hoàn thành vòng gọi vốn Angle, Pre và A, tổng cộng tích lũy được gần hai trăm triệu nhân dân tệ tiền vốn đầu tư, và được đánh giá là ngôi sao công nghệ mới có triển vọng và phát triển nhanh nhất.
Mà các lĩnh vực Phong Cao tham gia, cũng đang không ngừng mở rộng, bắt đầu tham gia vào phân tích dữ liệu lớn và các ngành hậu cần thông minh.
Du Hàn cũng là một sinh viên bình thường thành lập công ty bằng hai bàn tay trắng, đến bây giờ giá trị của bản thân không ngừng tăng vọt, địa vị trong xã hội cũng ngày càng cao.
Ban đầu, mọi người đều nói rằng anh là một thiên tài hiếm có trong lĩnh vực AI, có cái nhìn nhạy cảm về thị trường, mà sự thật đã chứng minh, Phong Cao dưới sự dẫn dắt của anh, đã ngày càng phát triển và quy mô công ty ngày càng mở rộng.
Hai năm sau, Du Hàn đã đưa ra một quyết định lớn, đó là chuyển trụ sở chính đến thành phố T.
Đầu tiên là Vương Thụ Trạch và toàn bộ gia đình của cậu ta đều ở thành phố T, hơn nữa nhà họ Bối và nhà họ Vương ở thành phố T có địa vị khá cao, tài nguyên sẽ càng thêm phong phú, càng có lợi hơn cho việc "mở rộng lãnh thổ".
Bố mẹ Châu Tố thì đang sống ở nước ngoài, Lục Giản thì chỉ có một mình, cho nên cũng rất thuận lợi.
Một năm trước, Du Hàn mua một căn biệt thự ở khu nhà giàu mới phát triển của thành phố T.
Đây là ngôi nhà mà anh và Bối Doanh Doanh sẽ sống trong tương lai, sau một năm sửa sang, đúng lúc hai người dọn vào ở.
Khi Bối Doanh Doanh vừa hoàn thành chương trình nghiên cứu sinh xong, cô đã suy nghĩ về sự nghiệp tương lai của mình.
Hiện tại cô có ba con đường để đi.
Một là người viết lời bài hát chuyên nghiệp, đi theo con đường phát triển âm nhạc, những năm gần đây, danh tiếng của cô trên mạng cũng ngày càng nổi tiếng, cô cũng đã viết thêm rất nhiều bài hát.
Nếu như cô muốn toàn tâm phát triển theo lĩnh vực này, Du Hàn và nhà họ Bối đều có thể cung cấp cho cô ấy những nguồn lực tốt nhất.
Thứ hai là ngành nghề có liên quan đến tiếng anh, làm một phiên dịch viên.
Thứ ba, là cái cô thích nhất, làm một nhiếp ảnh gia.
Buổi tối, lúc cô nằm trên giường cùng thảo luận với Du Hàn, anh nói :"Em thích làm cái gì thì làm cái đó, dù sao em cũng không cần phải lo lắng không có ai nuôi em.
Em cảm thấy hứng thú với cái gì thì đi trải nghiệm cái đó."
Cô suy nghĩ một thời gian, cô muốn thử thách bản thân, dự định sẽ xin vào làm nhiếp ảnh gia của một công ty tạp chí để thử sức với nhiếp ảnh đồ họa.
Cuối cùng, cô đã chọn được "Tạp chí Nam Luân", một trong những tạp chí lớn nhất và nổi tiếng nhất ở thành phố T, tập trung vào tin tức xã hội và giải trí.
Không ngờ ngờ sau khi cô tìm hiểu mới biết được —— đây là tạp chí thuộc sở hữu của tập đoàn Bối Hồng.
Bối Doanh Doanh: ???