Ngoan Đừng Sợ Anh


Học kỳ cuối của năm đại nhất đại học.
Sau khi Châu Tố lấy được cách liên lạc với Lục Giản xong thì cô để qua một bên, quên mất chuyện này.
Thật ra ngày hôm đó lần đầu tiên nhìn thấy Lục Giản, dây thần kinh của Châu Tố bị kích thích, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của cô, dù sao thì trong đám bạn cô chơi chung, cũng đều là nam sinh nữ sinh có giá trị nhan sắc rất cao.
Lần thứ hai gặp Lục Giản thì là tình cờ.
Buổi tối hôm thứ sau, cô ở trong ký túc xá nhận được điện thoại của bạn: "Tố Tố, nghe nói TRAPUB đang tổ chức tiệc bong bóng, cậu có đi không? Với lại thấy bảo là...!Tối nay Lý Đình cũng đang ở đó."
Môi đỏ của cô khẽ cong, đóng sách tiếng Anh lại, "Đi chứ, cậu biết mình rất cô đơn mà, nhưng mà phải chờ mình sửa soạn một chút."
"Được rồi," nữa sinh kia nói, "Không cần gấp gáp đâu, bọn mình chạy xe qua đó đón cậu."
Châu Tố cúp điện thoại, lấy túi trang điểm ra bắt đầu dặm thêm phấn, Lê Thiến quay đầu qua thấy cô đang thu dọn đồ, thắc mắc hỏi: "Tố Tố chị định ra ngoài sao? Nhưng không phải chị nói ngày mai có bài kiểm tra tiếng Anh nhỏ sao?"
"Em thấy chị ngồi đây cũng sẽ nghiêm túc học thuộc từ vựng sao?" Châu Tố ngâm nga bài hát, lấy một cái váy ngắn sexy từ trong tủ ra, rồi lấy thêm một cái áo khoác.
"Lê Thiến: "..." Cũng đúng, hôm nay nếu không phải do quá nhàm chán thì Châu Tố sẽ không mở sách ra.
Châu Tố sửa soạn xong đi xuống lầu, bạn thân đã chạy con xe điện màu hồng của cô ấy đứng ở cổng chờ cô.
"Chúng ta trực tiếp qua đó sao?" Sau khi lên xe Châu Tố hỏi.
"Có muốn gọi thêm "Quần Thủng" không?"
"Cậu ấy đang ở đâu?"
"Mình vừa gọi điện cho cậu ấy rồi, nói là đang ở trong câu lạc bộ, sắp xong rồi."
"Được, vậy chúng ta qua đó tìm cậu ấy cùng đi."
Xe điện màu hồng lao trong màn đêm đi xuyến qua sân trường, buổi tối ngày đầu xuân thời tiết có chút se lạnh, duy nhất chỉ có Châu Tố mặc váy ngắn, đôi chân dài thẳng tắp lộ ra trong màn đêm cực kỳ dễ thấy, thu hút ánh nhìn của người khác.
Cô bước xuống xe, ánh mắt rơi vào phòng câu lạc bộ ở góc trái tầng cuối ký túc xá, sau đó cô lấy kẹo cao su ra nhai, quay đầu nói với Hiểu Nhiên: "Cậu gọi điện thoại cho Quần Thủng đi."
Chưa đến một phút sau, trong phòng câu lạc bộ có một nam sinh cao lớn chạy ra, cậu ta nói tiếng phổ thông pha với khẩu âm của người Quảng Đông: "Còn một lúc nữa cơ, đang thi đấu."
Nam sinh này tên là Dương Húc, "Quần Thủng" là biệt danh của cậu ta, trong một lần chơi bóng rổ, đám bạn phát hiện quần của cậu ta thủng một lỗ, từ đó mọi người cười gọi cậu ta là "Quần Thủng".
Hiểu Nhiên: "Câu lạc bộ rubik của cậu còn có cả thi đấu á hả?"
"Đúng, thi xem ai xoay nhanh hơn."
Châu Tố cười: "Cậu biết xoay à?"
Dương Húc cười để lộ hai hàm răng trắng, sờ đầu mình: "Không phải gần đây mình thấy có hứng thú nên mới bắt đầu học sao, mình vẫn còn gà mờ lắm." Vừa rồi thi đấu hai ván, cậu ta đều thua.
"Câu lại bộ của các cậu có đại thần không?"
"Có chứ, có mấy người chơi rubik đỉnh cực."
Dương Húc và Hiểu Nhiên đang nói chuyện, Châu Tố vừa nghe vừa thản nhiên nhìn vào trong phòng câu lạc bộ, vì cửa mở nên Châu Tố có thể nhìn thấy được bên trong phòng.

Dường như trong đó cũng có khá đông người, đang sôi nổi.
Trong đó có rất nhiều người đang vây lại trước một cái bàn, giống như ngày còn bé đám trẻ con vây quanh trước cửa bán đồ ăn vặt của hàng xóm xem hai ông chơi cờ tướng.
Chỉ là cô không ngờ --
Cô nhìn thấy người ngồi ở cái bàn đó là, người đang thi đấu, là Lục Giản.
Cả người anh dường như bị che khuất, chỉ có thể lờ mờ thấy được khối rubik trong tay của anh, ngón tay chuyển động thoăn thoắt, ánh mắt của cô dời lên trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhưng rất nhanh đã bị người khác che mất.
Châu Tố lấy lại tinh thần, quay đầu lại hỏi Dương Húc, "Người đang thi ở bên trong có phải tên là Lục Giản không?"
"Hả? Mình mới tham gia câu lạc bộ, cũng không biết tên của mọi người...! Nhưng mà hai người đang thi đấu là hai cao thủ đỉnh nhất trong câu lạc bộ của bọn mình đó"
"Có thể vào trong xem không?"
Hiểu Nhiên ngạc nhiên: "Từ lúc nào mà cậu có hứng thú với mấy trò này thế?"
"Thì mình đang buồn chán mà."
Dương Húc nói có thể, cậu ta dẫn Châu Tố đi vào câu lạc bộ.

Hai người bọn họ đẩy cửa đi vào, không ai để ý bọn họ cả, ai nấy cũng đều đang chăm chú theo dõi trận đấu.
Trực giác của Châu Tố càng lúc càng mạnh, đúng lúc có một người đi qua một bên nghe điện thoại, cô tranh thủ nhanh chóng đứng vào chỗ đó, người ngồi ở bàn thi đấu đúng là Lục Giản.
Anh mặc áo sơ mi, ngón tay trắng lạnh thoăn thoắt xoay rubik.

Anh vẫn đeo cặp kính mắt gọng vàng như mọi khi, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng đang mím lại, cực kỳ tập trung.
Cách ăn mặc của Lục Giản rõ ràng rất giống một người trong khóa công nghệ máy tính, nhưng khi phối hợp với gương mặt góc cạnh cùng với đường nét rõ ràng của anh lại toát ra khí chất hoàn toàn khác biệt.
Cuối cùng khi ngón tay của Lục Giản khẽ đẩy một cái, khối rubik đã được rắp lại một cách hoàn hảo, bên tai vang lên tiếng vỗ tay.

Anh ngẩn đầu đúng lúc chạm phải ánh mắt của Châu Tố đang nhìn mình, trong mắt cô là sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Có người vỗ vai Lục Giản: "Không hổ là Lục Thần, cũng chỉ có cậu mới có thể đánh bại trưởng câu lạc bộ của chúng ta ha ha ha."
Nam sinh ngồi đối diện sắc mặt có chút khó đoán, ném khối rubik còn mấy bước nữa là hoàn thành lên bàn.
Mọi người xung quanh khen ngợi Lục Giản, những người trước đó nói muốn thi với anh bây giờ đều nhao nhao không dám, bắt đầu hỏi Lục Giản mấy vấn đề về cách chơi.
Châu Tố ở bên cạnh nghe, mặc dù cô hoàn toàn không nghe hiểu nhưng Lục Giản trong lòng cô đã trở dường như đã trở nên cao lớn hơn đến mức cô phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy anh.
Một chàng trai tài giỏi có năng khiếu có thể sẽ hấp dẫn sự chú ý của con gái, hiển nhiên là không chỉ có một mình Châu Tố.
Lục Giản vừa nói xong, bên cạnh đột nhiên có một giọng nữ mềm mại vang lên: "Lục Giản, mình mới bắt đầu chơi rubik, cũng có thể học cách chơi này sao?"
Châu Tố quay lại nhìn, nữ sinh đó môi đỏ răng trắng, dáng vẻ ngoan hiền, cô nhận ra nữ sinh này là không phải là học sinh của lớp bên cạnh lớp chuyên ngành của bọn cô sao? Nghe nói cô ấy còn là nữ sinh xinh nhất lớp nữa.
Lục Giản nhìn về phía nữ sinh kia: "Mới bắt đầu chơi nên luyện tập bằng cái ba nhân ba, cái này rất khó."
Bên cạnh có nam sinh nhe răng trợn mắt cười nói: "Nam Vân, cậu có thể nhờ Lục Thần trực tiếp dạy cậu mà?"
Mặt Nam Vân hơi đỏ lên, "Không, không cần đâu..."
Mọi người lại nói chuyện một lúc, cuối cùng trưởng câu lạc bộ nói hôm nay đến đây thôi, cậu ta có việc phải về trước.
Lục Giản cầm cặp sách đi ra bên ngoài, đột nhiên anh nghe thấy từ phía sau vang lên một giọng nói: "Hey, Lục Giản!"
Anh quay đầu lại, thấy Châu Tố chạy đến trước mặt mình, mái tóc xoăn xinh đẹp của cô xõa ngang vai, ánh mắt sáng lấp lánh, hôm nay cô mặc váy ngắn, đôi chân dài mảnh khảnh trắng nõn thẳng thắp, hiển nhiên là dáng vẻ của hồ ly nhỏ rồi.
Lục Giản nhìn cô gái trước mặt, trong đầu anh lướt qua một gương mặt.
Nhưng ánh mắt của Châu Tố vẫn sáng như vậy, mỉm cười tự nhiên giới thiệu mình: "Lục Giản, cậu còn nhớ tôi là ai không? Châu Tố nè, tôi là người lần trước đi thư viên với cậu á."
Lục Giản chầm chầm nhớ lại, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, hóa ra cậu thích chơi rubik à, vừa rồi cậu chơi cực kỳ đỉnh luôn đó."
"Ừm."
Châu Tố gãi đầu, đột nhiên hỏi một câu: "Đúng rồi, tôi cũng thấy rubik rất thú vị, tôi có thể gia nhập vào câu lạc bộ này được không?"
Quần Thủng đang đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì sửng sốt: ???
Lục Giản: "Tôi không phải là người phụ trách của câu lạc bộ, cậu nên nói với trưởng câu lạc bộ."
Châu Tố bĩu môi, "Được thôi."
Lục Giản cụp mắt, không trả lời, trực tiếp quay người đi về hướng khác.
Châu Tố nhìn dáng vẻ lạnh nhạt này của anh, mấy giây sau cô đột nhiên bật cười.
Quần Thủng huơ huơ tay trước mắt Châu Tố: "Này, cậu nhìn cái gì thế?"
"Người này là Lục Giản đó."
"À, hóa ra người cậu nói là cậu ta đó hả, sao thế Tố Tố, cậu thích kiểu mọt sách như này à?"
Châu Tố liếc cậu ta một cái, "Mình làm gì có."
Quần Thủng gật đầu, ngẫm lại, Châu Tố hẳn là thích kiểu người như Lý Đình mới đúng.
-
Hai mươi phút sau, hai chiếc xe điện dừng lại trước cửa TRAPUB, ba người đi vào phòng bao ở tầng hai, mở cửa ra đi vào, mấy nam sinh ở trong bất mãn nói: "Các cậu làm gì mà giờ này mới đến."
Châu Tố nhướng mày, thản nhiên ngồi xuống chỗ trống ở giữa, "Sao thế, mình không ở đây các cậu không uống được rượu à?"
Trong đó có một nam sinh đầu đinh mặc áo hoodie màu đen dập điếu thuốc, đứng lên đi lại ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nhìn cô một lượt, giọng hơi trầm xuống: "Cậu mặc như này sẽ cảm lạnh đấy."
Đám bạn bên cạnh không khỏi trêu chọc: "Lý Đình, cũng không thấy cậu quan tâm mấy em gái nhỏ như vậy đó nha."
Châu Tố mỉm cười, nhận rượu không nói gì.
Lý Đình hỏi cô có muốn ra chơi tiệc bong bóng ở bên ngoài không, Châu Tố lắc đầu, "Mình mệt lắm, chỉ muốn ngồi thôi, cậu muốn đi thì ra chơi trước đi." Thật ra hôm nay cô chỉ là đơn thuần không muốn ngồi trong phòng ký túc xá đọc sách tiếng Anh mà thôi.
Lý Đình không trả lời, ngửa đầu uống rượu, vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Mọi người vui vẻ trò chuyện, rất nhanh đã sắp đến mười giờ rưỡi, trong đó có một người phải về ký túc xá.

Dạo gần đây ký túc xá của bọn họ quản rất chặt chuyện đi về muộn, trước mười một giờ phải có mặt ở ký túc xá.
Cả đám đi ra ngoài cổng quán pub, Hiểu Nhiên đang nói sẽ đưa Châu Tố về, Lý Đình lên tiếng: "Tôi đưa cậu ấy về cho, hai người con gái các cậu đi không an toàn.

Hiểu Nhiên để A Quang chở cậu về đi."
Châu Tố khẽ gật đầu, ngồi lên xe mô tô của Lý Đình.
Lý Đình lái xe rất chậm, Châu Tố ngắm cảnh xung quanh, một lúc sau người cô hơi nghiêng về phía trước hỏi: "Lý Đình, có phải hôm nay tâm tình của cậu không được tốt không?"
Giọng của cô không lớn, nhưng lại giống gió quanh quẩn bên cạnh từ câu từng chữ rót vào trong tay Lý Đình.
Chỉ là anh ta không trả lời, Châu Tố tưởng là anh ta không nghe thấy, cô cũng không hỏi nữa.
Lý Đình chở cô an toàn đến dưới lầu khu ký túc xá, cô xuống xe, cười với anh ta: "Cảm ơn nhé người anh em."
Lý Đình nhìn cô, ánh mắt tối sầm, nhưng giọng nói tỏ ra rất bình tĩnh: "Tôi nhớ ra cuối tuần này bộ phim "Bí ẩn điều ước của tôi " sẽ công chiếu, cậu có muốn đi chung không?"
Anh ta thấy cô không trả lời, lại bổ sung thêm một câu: "Chắc là đám Quần Thủng cũng sẽ đi."
Châu Tố nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, "Để nói sau đi, có thời gian thì đi."
"...!Được, cậu lên nghỉ ngơi sớm đi."
Châu Tố gật đầu, thoải mái quay người, trở lại phòng ký túc xá, cô nhìn thấy Bối Doanh Doanh đang nằm ườn ra bàn, tai thì đeo tai nghe, miệng thì cười ngây ngô nhìn có vẻ rất ngọt ngào.
Haiz, lại đang cùng bạn trai nấu cháo điện thoại rồi.
Sau khi Bối Doanh Doanh gọi điện thoại xong, Châu Tố vừa rửa mặt xong đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Bối Doanh Doanh thì trêu chọc: "Một số người cả ngày dính lấy nhau mà mãi vẫn không thấy chán."
Bối Doanh Doanh đỏ mặt: "Tự dưng cậu lại nói mình."
Châu Tố kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Bối DOanh Doanh, trong đầu nhớ đến cái gì đó, cảm khái nói: "Doanh Doanh, mình cảm thấy bạn trai cậu nhìn qua thì rất lạnh lùng, có vẻ khó đến gần."
Bối Doanh Doanh cười: "Cậu ấy...!Có những lúc như thế thật."
"Nhưng khi cậu ta ở cùng chỗ với cậu, mình lại cảm thấy cậu ta như hoàn toàn biến thành người khác vậy.

Nhưng mà trong phòng ký túc xá của Du Hàn còn có một người nữa, tên là Lục Giản, mới thật sự là "Chúa tể của vùng Bắc Cực.

Mình cảm giác khi đi bên cạnh cậu ta như đang ở Bắc Cực."
Châu Tố cảm thấy Lục Giản lạnh lùng cũng không thua kém gì Du Hàn cả.
"??? Lục Giản, cậu thường hay liên lạc với cậu ấy sao?"
"Cũng không phải, hôm nay mình tình cờ gặp được Lục Giản."
"Cậu ấy...!Cũng không hẳn là lạnh lùng quá đâu nhỉ, nhìn thì thấy giống như cực kỳ thích học tập.

Trong mắt không nhìn thấy nữ sinh, nghe nói có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy đó."
Châu Tố hừ một tiếng: "Cũng không phải đều dựa vào gương mặt đó sao?" Cô đứng dậy trở về chỗ bôi kem dưỡng, trong lòng nghĩ cô còn lâu mới là loại người nông cạn như vậy.
-
Châu Tố cho rằng Lục Giản ở trong lòng mình không thể tạo nên sóng gió gì, nhưng không ngờ mấy ngày gần đây, trong đầu cô thỉnh thoảng hiện lên cảnh tượng tối hôm đó Lục Giản xoay rubik.
Rõ ràng cô từng nhìn thấy rất nhiều anh đẹp trai rồi, nhưng Lục Giản lại tuyệt nhiên không giống như những người đó, anh để lại cho cô một ký ức khó phai.
Châu Tố càng nghĩ càng nhận ra, Lục Giản hoàn toàn khác những nam sinh khác --
Một tên mọt sách có tế bào tình yêu không thể kích thích.
Sau khi Châu Tố phát hiện bản thân có cảm xúc kỳ lạ, cô không già mồm mà thoải mái thừa nhận với Hiểu Nhiên: "Mình cảm thấy nhìn như mình nhìn trúng Lục Giản rồi."
Hiểu Nhiên: "?? Lục Giản? Lục Giản nào cơ?"
"...!Là một học bá của khoa máy tình."
"Mình chưa từng nghe thấy cái tên này, người này là ai vậy? Sao cậu quen được cậu ta."
Châu Tố đơn giản giải thích vài câu, Hiểu Nhiên hỏi cô thích người ta ở điểm nào, Châu Tố suy nghĩ một lúc: "Đẹp trai."
Hiểu Nhiên rơi vào trầm mặc, một lúc sau mới nói: "Chị hai à, chị thật sự rất nông cạn đó."
Châu Tố: "..."
Cô không kìm được bật cười: "Ài, mình cảm thấy người này rất thú vị, lại cực kỳ thích học, không phải đang bổ sung vào phần thiếu của mình sao?"
"Tự dưng đang nói chuyện yêu đương cậu lại nói đến học tập rồi? Châu Tố cậu đừng có mà nói với mình cậu muốn học tập thật giỏi đó nha." Hiểu Nhiên nói, "Nhưng mà không phải cậu thích Lý Đình sao? Lý Đình cũng thích cậu, mình còn tưởng hai người cậu sắp thành một đôi rồi cơ."
"Mình thích Lý Đình lúc nào hả?"
"Chẳng lẽ không phải sao? Mình nhớ khoảng thời gian trước không phải cậu chơi rất thân với cậu ấy sao, còn thường xuyên cùng nhau đi chơi."
"Hai người bọn mình về cơ bản là không hề đi chơi riêng nhé.

Mình không thích cậu ấy." Lý Đình rất đẹp trai, cũng là một thành viên trong hội nam thần, tất cả mọi người đều cho rằng Châu Tố và Lý Đình cực kỳ đẹp đôi, rằng hai người cũng sắp đến với nhau.
Nhưng Châu Tố không có cảm giác đối với Lý Đình, mấy ngày trước Lý Đình đã ngầm tỏ tình với cô, cô cũng nói bóng gió uyển chuyển từ chối, nói bọn họ chỉ thích hợp làm bạn.
Hiểu Nhiên: "Mình thật sự không hiểu rõ cách sống này của giới trẻ các cậu.

Cho nên bây giờ cậu muốn theo đổi cái người tên gì ý nhỉ...!Lục Giản kia áo? Chuyện theo đuổi người khác này lại là Châu nữ thần cậu hạ mình làm, mình không tin!"
Châu Tố lúc đầu cũng cho rằng bản thân không thể theo đuổi nam sinh, nhưng chẳng lẽ bây giờ cô muốn chờ Lục Giản ngoan ngoãn tự đưa mình đến cửa sao?"
"Mình có thể nhử mồi, đi trước một bước."
-
Vì bài kiểm tra tổng hợp của học kỳ này nên Châu Tố đã tranh cử chức ủy viên trong lớp, nhưng sau khi cô ngồi vững chức ủy viên này cô mới phát hiện bản thân có thể tổ chức một số hoạt động trong lớp.
Cô đã thảo luận với bí thư đoàn của lớp và đề xuất một sự kiện kết nối lớp.

Vì lớp của họ cơ bản toàn là con gái, nguồn lực dành cho người khác giới rất khan hiếm nên cô định tìm một lớp của khoa tự nhiên có nhiều nam sinh để tổ chức chương trình kết nối này.
Châu Tố nghĩ trăm phương ngàn kế để liên hệ với lớp trưởng của lớp một của khoa máy tính, cô nói ra yêu cầu của mình, đối phương cũng rất đồng ý, bọn họ đã cũng bàn bạc lên kế hoạch.
Tất nhiên mục đích của cô cũng rất rõ ràng -- Lục Giản học lớp một khoa máy tính.
Khi Bối Doanh Doanh biết được sự kiện kết nối này thì bị dọa ngây người, "Châu Tố cậu thật sự muốn theo đuổi Lục Giản sao?"
Châu Tố nhéo nhéo cằm Bối Doanh Doanh: "Doanh Doanh tốt bụng à, mình muốn nhờ cậu giúp một chuyện.
-
Chương trình kết nối tổ chức vào tối thứ sáu.

Buổi chiều lớp một khóa máy tính cuối cùng cũng có được hai tiết trống, một số nam sinh và bạn học trong lớp của Châu Tố đã xuất phát trước để đi mua nguyên liệu nấu ăn.

Buổi tối chương trình kết nối tối này diễn ra ở một biệt thự cách biệt nằm bên ngoài trường.
Lúc này Lục Giản đang ngồi trước bàn máy tính gõ mã, hai người bạn cùng phòng bên cạnh vừa "ăn gà" xong thì ném điện thoại lên bàn, "ĐM, cái thằng cầm khẩu 98k cho tao ăn một quả hehot, mợ nó chứ."
"Ha ha ha ha mày đúng là gà mà, ai bảo mày vừa rồi không đến kéo tao."
"Tao qua đó được chắc..."
Đám bạn cùng phòng chửi nhau trên mạng một lúc, sau đó đi thay quần áo, "Còn buổi kết nối tình bạn gì đó tối nay nữa chứ, mợ nó."
"Mày hào hứng đi chuẩn bị sớm thế?"
Bạn cùng phòng đi ngang qua Lục Giản, "Lục Thần, cậu thì sao, còn ngồi ở đây gõ gõ, không nhanh đi thay quần áo đi."
"Tôi không đi." Ánh mắt của Lục Giản vẫn không rời khỏi máy tính.
"Hả???? Cậu không đi, cơ hội tốt để quen biết được mấy em gái như vậy mà cậu không đi!!!"
Giọng của Lục Giản rất lạnh nhạt: "Không hứng thú."
"..." Bạn cùng phòng quay đầu nhìn Du Hàn từ trong phòng tắm đi ra, "Anh Hàn, không phải tối nay anh cũng không đi đấy chứ?" Bọn họ đều biết Du Hàn có bạn gái.
"Tôi đi."
"???" Bọn họ không hiểu, Du Hàn nói bạn gái mình cũng ở trong lớp kết nối hôm nay, bạn cùng phòng ngạc nhiên: "Trùng hợp thật đấy!"
Du Hàn lau tóc, ánh mắt rơi vào trên người Lục Giản, anh im lặng một lúc đi qua, "Tối nay cậu không đi à?"
"Ừm."
Du Hàn khẽ ho vài tiếng, "À thì...! Cậu đi đi."
Lục Giản ngẩng đầu nhìn Du Hàn, Du Hàn che giấu vẻ mặt mất tự nhiên của mình: "Bài này không cần làm vội đâu, với lại bài sáng nay cậu hỏi tôi, tôi giải ra rồi, tối nay đi cùng nhau đi, Tề Dịch và anh Mập đi chơi, tôi đem máy tính theo, đến lúc đó tôi nói cho cậu."
Lục Giản suy nghĩ một lúc, gật đầu: "Vậy đi."
Du Hàn trở về chỗ ngồi của mình, nhắn tin cho Bối Doanh Doanh: "Anh nói với cậu ta rồi."
Đầu bên kia rất nhanh đã trả lời: "Tuyệt quá, moa."
Du Hàn: “...”
Vừa rồi thâm chí anh không biết phải dùng lý do gì, nếu không phải Doanh Doanh năn nỉ anh thì còn lâu anh mới đi lo mấy chuyện này.
Nhưng anh có thể làm gì bây giờ, bạn gái là để cưng chiều.
-
Buổi tối cả ba người trong phòng ký túc xá của Bối Doanh Doanh đến biệt thự tổ chức buổi kết nối giữa hai lớp.

Lúc Châu Tố đến mấy người trong ủy ban của lớp cũng đã đến.
Hôm nay Châu Tố mặc một chiếc váy đỏ kiểu cổ điển, làm cho làn da của cô trắng hơn, cực kỳ rất bắt mắt, rất nhiều chàng trai đã thầm để ý đến cô.
Bối Doanh Doanh đi tới giúp Châu Tố.

Châu Tố liên tục nhìn về phía cửa, "Khi nào thì phòng ký túc xá của bạn trai em mới đến?"
"Chắc là sắp đến rồi."
Hai người đang nói chuyện thì có một giọng nam sôi nổi ở cửa biệt thự, Châu Tố nhìn thấy vài nam sinh bước vào, người đi cuối cùng là Lục Giản.
Tim Châu Tố run lên một cái, tim cô đang đập rất nhanh.
Một vài nam sinh đang tán gẫu bên ngoài phòng ăn, một lúc sau Châu Tố bưng trái cây đi tới, khi những người đó nhìn thấy cô, giọng nói của bọn họ càng nhỏ hơn.
Châu Tố ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Lục Giản, cô khẽ cong môi, không nói gì, xoay người rời đi.
"Wow, nữ sinh này đẹp thật đấy..."
"Rất lâu rồi tao không nhìn thấy nữ sinh đấy..."
Lục Giản nghe bọn họ bàn luận, anh cũng không hề để trong lòng.
Mọi người dần đến đông đủ, mọi người bắt đầu chia thành nhiều bàn để ăn lẩu, có người đang nướng, khung cảnh rất sôi động.
Châu Tố ngồi vào bàn có Lục Giản đang ngồi, cô thấy anh cúi đầu yên tĩnh ăn, Châu Tố chầm chậm mỉm cười, có người đến tìm cô bắt chuyện, rất nhiều người phát hiện Châu Tố rất được mọi người thích.
Nhưng trong mắt cô chỉ có một người.
Ăn uống xong xuôi, người chủ trì của bữa tiệc bắt đầu tổ chức trò chơi để mọi người làm quen với nhau.
Trò đầu tiên là trò truyền chén nước.
Trò chơi này được chia làm hai đội, mỗi đội sáu người, mỗi người cắn miệng cốc, lần lượt chuyền nước trong cốc cho những người tiếp theo trong đội của mình, xem đến cuối cùng đội nào là đội chuyền nhiều nước hơn.
Sau khi mọi người chơi hai vòng, vẫn còn một vòng cuối cùng, là một thành viên trong lớp, Châu Tố chơi sau cùng, người dẫn chương trình nói tất cả mọi người đều phải chơi, Lục Giản bị nhóm bạn cùng phòng đẩy lên.
Mọi người bắt đầu đứng thành hàng nam nam nữ nữ, Châu Tố "nhân cơ hội" đứng cạnh Lục Giản.
Trong bầu không khí náo nhiệt, Lục Giản cảm giác tay áo của mình bị người ta kéo nhẹ một cái.

Anh quay đầu bắt gặp con ngươi sáng ngời của Châu Tố, cô nhón chân lên nói bên tai anh: "Lục Giản, cậu có thể đứng bên phải tôi không? Tôi thấp không rót nước cho cậu được."
Giọng của cô thanh thoát, mang theo nét dịu dàng đặc trưng của con gái, Lục Giản cảm giác lỗ tai mình có hơi ngứa.
Anh không nói gì, đi quay bên phải cô, có người bước đến đưa cốc nước cho họ.
Trò chơi chính thức bắt đầu.
Mọi người bắt đầu rót nước bằng nhiều tư thế khác nhau,Lục Giản và Châu Tố đứng giữa đội hình, sau khi Lục Giản nhận được nước từ bạn học đứng trước, Châu Tố đã hơi khụy chân xuống, nghiêng cái cốc về phía anh.
Lục Giản vốn muốn giữ khoảng cách với cô, thử mấy tư thế, nhưng lại làm nước bắn lên mặt cô.
"Xin lỗi..." Anh đột nhiên không biết phải làm sao.
Châu Tố lau nước trên mặt, trong lòng mắng anh là "Đồ ngốc", sau đó cô níu ống tay áo anh, cơ thể hai người bọn họ sát lại gần hơn một chút, mặt cũng càng gần nhau hơn, anh nghiêng đầu một cái, nước thuận lợi chảy vào trong cốc của cô.
Hết cốc này đến cốc khác, sự phối hợp ngày càng điêu luyện.
Trong ba mươi giây cuối cùng, bầu không khí đã đạt đến mức level max, mọi người ở bên cạnh hô hào cổ vũ, ai nấy cũng đều tăng nhanh tốc độ.
"Nhanh lên ha ha ha ha...!."
"Ê không thể chơi xấu như vậy nhé, không được dùng tay!"
Đến cốc cuối cùng, lúc Lục Giản nhận được nước đã bắt đầu đếm ngược, anh nghiêng đầu muốn nhanh chóng đổ nước vào trong cốc cô, mặt anh đột nhiên áp vào lên mặt Châu Tố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui