Ngoan Đừng Sợ Anh


Châu Tố bị Lục Giản nắm tay về chỗ ngồi, lời tuyên bố chủ quyền của anh vẫn quanh quẩn trong đầu của cô.
Anh vậy mà không hề e ngại thừa mặt trước mặt người ngoài là anh đang theo đuổi cô, lại còn là Nam Vân đang ăn dấm của cô chứ.
Mấu chốt là...!Vừa rồi cô giống như đứa trẻ con cáo trạng với anh, anh lại còn phối hợp để cho cô kiêu căng.
Xấu hổ quá.
Lục Giản nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cô, cho rằng tâm trạng của cô vẫn không được tốt, giọng điệu an ủi của anh rất nghiêm túc: "Cậu đừng tức giận, sau này còn có người nói cậu như vậy, cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ đến trước mặt bọn họ làm sáng tỏ cho cậu."
Mặt của Châu Tố đỏ lên, nhìn đi chỗ khác khẽ nói: "Tôi còn lâu mới cần nhé, cậu không xuất hiện bên cạnh tôi là được rồi..."
"Vậy thì không được đâu."
"Chỉ là tôi không muốn người khác nói những lời không hay về cậu, không muốn để cậu phải sợ hãi rồi muốn né tránh tôi." Anh bổ sung.
Trong lòng Châu Tố như đang có một ngọn sóng lớn dâng trào, cô nhìn đi chỗ khác, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Nam Vân, cô ta và bạn bước nhanh ra khỏi quán.
Cô chớp chớp mắt.
Một lúc sau mỳ Ý được mang lên, cô không biết nên nói gì với anh nên chỉ vùi đầu ăn.

Lục Giản nhìn dáng vẻ cô hút sợi mỳ giống như chú chuột hamster, nét mặt của anh không tự giác trở nên dịu dàng, anh đưa khăn giấy cho cô: "Ăn từ từ thôi."
-
Hai người ăn xong, buổi tối thứ sáu cũng không có lớp học gì, Châu Tố ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi về ký xá."
Lục Giản có suy nghĩ điên cuồng muốn ở bên cạnh cô lâu thêm một chút, nhưng anh biết bây giờ không thể nóng vội được, anh thu lại suy nghĩ quá phận của mình, đưa cô về ký túc xá.
Lục Giản do dự một lúc, hỏi cô: "Ngày mai cậu...!Có rảnh không?"
"Ngày mai tôi muốn về nhà." Nhà Châu Tố ở ngày trong thành phố.
"Vậy khi nào cậu quay lại?"
"Không biết, có lẽ là tối chủ nhật."
Buổi tối chủ nhật ...!Tương đương với hai ngày cuối tuần sẽ không gặp nhau.
Lục Giản cụp mắt, cuối cùng nói: "Vậy sáng thứ hai tôi ở dưới lầu ký túc xá chờ cậu, cậu có thể dậy trễ một chút, tôi sẽ mua đồ ăn sáng."
"Không phải sáng sớm cậu có tiết sao? Không cần phiền tức như vậy đâu."
"Không phiền phức...!Tôi, tôi tiện đường."
Châu Tố nhìn đi chỗ khác, đè khóe môi xuống, "Nói không chừng sáng thứ hai tôi cúp học đó."
"Vậy..." Anh im lặng một lúc, cực kỳ nghiêm túc phân tích vấn đề cho cô: "Cúp học lỡ như bị giảng viên điểm danh thì sao? Tôi cảm thấy không nên cúp học thì tốt hơn."
"Tôi và cậu không giống nhau, tôi không phải là nữ sinh thích học tập." Châu Tố đi đến dưới lầu ký túc xá, quay đầu lại nhìn anh một cái: "Tôi đi lên đây."
"Ừm, bye bye." Anh đứng đó đưa mắt nhìn cô đi lên trên lầu, trong lòng đầy sự không nỡ.
Anh nhớ lại dáng vẻ giả vờ như thích đọc sách của Châu Tố trước đó, vì anh cô còn chạy đến thư viện, tham gia câu lạc bộ rubik.
Cô vì anh mà làm rất nhiều chuyện cô không thích.
Ý nghĩ duy nhất trong lòng Lục Giản là --
Không thể bỏ lỡ cô một lần nữa.
-
Buổi tối thứ bảy, Châu Tố nhận được điện thoại của Hiểu Nhiên, hẹn cô đến quán bar.

Châu Tố ở nhà thấy nhàm chán, nên đồng ý.
Sau khi đến quán bar, Lý Đình và đám bạn của cô cũng có mặt ở đó, bọn họ chừa chỗ cho Châu Tố, "Tố Tố, đã bao lâu rồi cậu không đi chơi với bọn mình hả?"
"Có bao lâu chứ, không phải chỉ là đầu tuần mình muốn ở ký túc xá dưỡng lão thôi à."
"Cmn còn cả dưỡng lão nữa chứ ha ha ha."
Châu Tố phát tay: "Mang rượu lên đi, rượu hôm nay mọi người uống, mình mời."
Hiểu Nhiên hỏi cô có phải hôm nay tâm trạng cô không tốt không, Châu Tố lắc đầu: "Ai nói mỗi lần mình uống rượu đều là để giải sầu hả? Đúng là."
Mọi người cười, "Được rồi, ra dáng bà chủ đó."
Châu Tố uống rượu, Hiểu Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, cô hỏi Hiểu Nhiên: "Tối nay mình uống say, cậu có thể đưa mình về nhà không?"
"Đó là điều tất nhiên rồi, tối nay mình chỉ nhìn cậu uống thôi."
"Cắt." Lần trước Hiểu Nhiên cũng nói như vậy, cuối cùng còn uống nhiều hơn cả cô.
Buổi tối Châu Tố uống hơi nhiều, cuối cùng cũng có mấy phần say, cô dựa vào ghế sô pha muốn chờ một lúc cho tỉnh rượu, bỗng điện thoại vang lên.
Cô cầm lên nhìn, lại là Lục Giản.
Đây là cuộc điện thoại thứ ba trong ngày hôm nay.
Châu Tố nhận điện thoại, lười biếng alo một tiếng, Lục Giản nghe thấy giọng nói của cô cùng tiếng nhạc ồn ào, có chút nghi ngờ: "Cậu đang ở quán bar à?"
"Ừm."
"Uống say rồi?"
Chu Tố chu môi, "Không có tôi mới uống một chút xíu thôi."
"..." Lục Giản nhíu mày, "Cậu đang ở đây? Tôi đến đón cậu."
Châu Tố ngây người, "Cậu đến đón tôi làm gì? Tôi có bạn của tôi, không cần phiền cậu đâu."
Giọng anh hơi trầm xuống: "Không được, tôi không yên tâm."
Cô nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của anh, không giống như đang nói đùa, đành phải nói tên quán bar cho anh.

Anh nói bây giờ sẽ lập tức đến đó.
Ba mươi phút sau, cô nhận được tin nhắn của Lục Giản, nói anh đã đến, cô bảo anh chờ một chút cô ra ngoài tìm anh.
Châu Tố đứng lên nói muốn về, Hiểu Nhiên nói để cô ấy đưa cô về, lại bị cô qua loa lấy cớ từ chối, "À...!Bố mình biết mình uống rượu, nói đến đón mình."
Mọi người: ???
Châu Tố chuồn ra khỏi quán bar, ánh mắt sáng rực của Lục Giản đang đứng đợi bên ngoài rơi lên người cô, anh cất bước đi về phía cô.
Trong tầm mắt của anh, khuôn mặt nhỏ đỏ như trái cà chua, ánh mắt nhìn anh hơi mông lung.

Lục Giản đè xuống xúc động muốn ôm cô vào trong lòng.
"Lại uống say rồi." Giọng của anh rất thấp.
Cô xụ miệng, dáng vẻ không hề sợ anh: "Cậu định làm gì hả, tôi uống rượu cậu cũng muốn quản?"
"Tôi lo lắng ngày mai cậu tỉnh dậy người sẽ cảm thấy không thoải mái."
Châu Tố hừ một tiếng, Lục Giản hỏi cô muốn đi đâu, anh sẽ đưa cô đi.

Châu Tố nói về nhà sợ sẽ bị mắng, muốn về ký túc xá của trường.
Anh đặt xe trên DiDi*, ba phút sau xe đến, anh nhét cô vào trong xe.
*DiDi: ứng dụng gọi xe công nghệ
Sau khi xe khởi động, Châu Tố híp mắt, liếm liếm môi, Lục Giản hỏi cô: "Cậu có muốn nhắm mắt ngủ một lúc trước không?"
Cô lắc đầu, mỉm cười: "Tôi còn muốn uống thêm."
"..." Lục Giản nhịn không được vươn tay qua vuốt ve mái tóc dài của cô, cô đánh lên bàn tay anh một cái, nhỏ giọng quát: "Không được động tay động chân."
Khóe miệng anh hơi cong lên: "Vậy tôi không động vào cậu nữa, cậu ngoan ngoãn ngủ một lúc đi."
Cô thật sự chợp mắt một lúc, đến khi Lục Giản gọi cô dậy, xe đã đậu trước cổng trường học.
Hai người xuống xe, từ cổng trường đi vào trong ký túc xá còn một đoạn đường ngắn, Lục Giản nhìn cô đi nghiêng trái nghiêng phải, mơ mơ màng màng, liến nói: "Châu Tố...!Tôi cõng cậu được không?"
Châu Tố dừng lại, quay đầu nhìn anh mấy giây, lên tiếng ——
"Nghĩ hay lắm."
"Lúc trước tôi bảo cậu cõng tôi, cậu còn không muốn, bây giờ hứ..."
Lần trước Châu Tố uống say, Lục Giản đi theo cô ăn cháo xong quay lại trường, cô bảo anh cõng cô, anh còn không vui các kiểu, lúc đó Châu Tố nói, sau này muốn cõng cũng không được đâu, không ngờ một câu thành sấm.
Lục Giản tự bê đá đập vào chân mình: "..."
Châu Tố chậm rãi ung dung đi về phía trước, không ngờ hai giây sau cả người cô bị nâng lên, Lục Giản trực tiếp bế cô lên.
"Này, Lục Giản cậu là lưu manh đó hả, thả tôi xuống!" Cô hoảng hốt vô thức ôm lấy cổ của anh.
Cái cằm góc cạnh đường nét rõ ràng của anh hơi cúi xuống, ánh mắt rơi vào gương mặt đỏ bừng của cô, giọng điệu thản nhiên: "Không được cõng, vậy bế được chứ?"
"Không, không được! Lục Giản cậu nhanh chóng thả tôi xuống ngay, có người đang nhìn chúng ta kìa..." Bên cạnh có mấy người đi đường đang nhìn bọn họ!
"Vậy cậu muốn cõng hay là bế đây?"
Mặt cô đỏ lên, "...!Cõng, cõng đi!"
Anh để cô xuống, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô, Châu Tố đành phải nằm sấp lên lưng anh, anh đỡ lấy cô rồi vững vàng đứng lên.
Tim Châu Tố đập nhanh hơn, trên người anh thoang thoảng hương bạc hà, thoải mái dễ chịu mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ an toàn.
Cô bối rối không biết lúc này cô đối với anh có suy nghĩ gì.
Rõ ràng cô rất ghét anh, nhưng lại không đẩy anh ra...
Bởi vi có chút say, nên đầu óc cô cũng choáng váng, dứt khoát nằm lên lưng anh nhắm mặt lại, chờ đến khi bên tai vang lên giọng nói của Lục Giản đang gọi cô, cô mới mở mắt ra.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện đây không phải dưới lầu ký túc xá mà là con đường nhỏ trong rừng ở phía sau ký túc xá của cô!
"Cậu cõng tôi đến đây làm gì..."
Anh đặt cô xuống, lại sợ cô ngã trái ngã phải, anh giữ lấy cánh tay của cô, hai người đứng rất gần nhau.
Châu Tố muốn đẩy anh ra, phát hiện bản thân không còn chút sức nào.
"Lục Giản ——" giọng cô mềm nhũn, giống như là đang làm nũng.
Anh cụp mắt nhìn đôi mắt ướt sũng của cô, rầu rĩ "Ừm" một tiếng.
"Cậu nhanh buông tay ra." Cô trừng anh, người này được voi đòi tiên!
"Tố Tố."
Một lúc sau anh lên tiếng.
Lục Giản chưa từng gọi tên thân mật của cô như vậy, cô sửng sốt mất mấy giây.
"Rốt cuộc là cậu có chuyện gì." Cô rũ mắt xuống.
"Rạng sáng ngày hôm đó tôi có gửi tin nhắn cho cậu, tôi chờ mãi không thấy tin nhắn trả lời của cậu." Hầu kết của anh nhấp nhô, "Tôi nói tôi muốn theo đuổi cậu, cậu có thể cho tôi một cơ hội không?"
Nhịp tim Châu Tố đập lệch một nhịp, không nói gì, cô nghe thấy anh nói tiếp: "Tôi biết cậu ghét tôi, nhưng không sao...!Chỉ cần đừng cố gắng đẩy tôi ra, để cho tôi có thể đến gần cậu, cho dù cuối cùng tôi không thể theo đuổi được cậu đi chăng nữa."
Cô cúi đầu mím môi, gương mặt bị anh nhẹ nhàng nâng lên, cô bị ép nhìn thẳng vào anh.
"Được không?" Giọng anh khàn khàn.
Châu Tố nhìn đi chỗ khác, giọng cực kỳ nhỏ:
"...!Tôi còn có thể quản được cậu chắc."
Đây coi như một sự biến tướng của đồng ý.
Cả gương mặt anh lập tức sáng hẳn lên, Châu Tố mạnh miệng: "Cậu vui mừng cái gì, tôi chưa đồng ý đâu."
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Không đồng ý thì không đồng ý, nhưng tôi có thể từ từ theo đuổi cậu."
-
Sáng sớm ngày thứ hai, bảy giờ rưỡi đồng hồ báo thức vang lên, Bối Doanh Doanh là người đầu tiên bò dậy xuống giường, nhẹ giọng gọi mọi người.
Cô đi rửa mặt trước, lúc đi ra thì thấy Châu Tố hất chăn ra, chầm chậm leo xuống giường.
Lê Thiến đang ngồi trước bàn học chải tóc cũng ngạc nhiên: "Tố Tố, hôm nay cậu đi học à?"
"Ừm." Châu Tố híp mắt đi vào phòng vệ sinh.
"Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi." Bối Doanh Doanh cười.
Châu Tố quay đầu nhìn bọn họ một chút, "Không phải mình đi học mà khiến các cậu kích động đến vậy chứ, quá đáng."
Hai cô gái đều cười.
Châu Tố rửa mặt xong thì trang điểm đơn giản, sau đó đi thay giày, Lê Thiến nói: "Tại sao hôm nay mình lại cảm thấy Tố Tố xinh đẹp khác thường ngày thế nhỉ?"
Châu Tố ngẩng đầu mỉm cười, "Có ngày nào mà mình không đẹp chứ."
Bối Doanh Doanh hỏi: "Lát nữa cùng đi nhà ăn không Tố Tố?"
Châu Tố đang cúi đầu buộc dây giày, "À...!Tớ không đi đâu."
"Cậu không ăn sáng à?"
"Ừm."
Cô đáp qua loa, Bối Doanh Doanh cũng không nghĩ nhiều, đến khi ba người cùng nhau xuống dưới lầu, bọn họ nhìn thấy Lục Giản đứng bên ngoài chờ thì mới hiểu.
"Wow, Tố Tố có phải cậu..."
"Không phải không phải!" Châu Tố đỏ mặt, "Tớ còn chưa đồng ý đầu, không cho phép các cậu nói lung tung."
Lê Thiến rất kích động, "Sao Lục Giản lại ở đây!"
Cả đám đi ra khỏi ký túc xá, Bối Doanh Doanh thức thời kéo Lê Thiến rời đi.

Châu Tố đứng tại chỗ, sắc đỏ trên mặt còn chưa tan, cô thấy Lục Giản đi về phía cô.
Anh mặc áo sơ mi đơn giản với quần đen, dáng người cao ráo, khí chất trong trẻo lạnh lùng, chỉ là lúc anh nhìn cô lại hóa thành dịu dàng.
Lục Giản đi đến trước mặt cô, đưa bữa sáng trong tay cho cô: "Cậu có buồn ngủ không?"
"Tôi nói tôi buồn ngủ chết đi được, cậu sẽ đồng ý để tôi lên trên lầu ngủ sao?"
Khóe môi anh cong lên nở nụ cười, "Cậu nhịn thêm một chút, lát nữa tiết tiết ba bốn không có lớp thì trở về ngủ bù."
Hai người đứng dưới cổng ký túc xá, khuôn mặt đẹp trai của Lục Giản tất nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của nữ sinh đi ngang qua, cô quay đầu nói nhanh đi học thôi.
Anh nói đi ra trạm xe chờ xe buýt của trường.

Sau khi hai người đến nơi, đúng lúc gặp được nữ sinh cùng lớp Châu Tố hôm trước cũng gặp cô ở trạm xe này.
"Ê Châu Tố ——" Cô quay đầu liếc thấy Lục Giản ở bên cạnh, hơi thắc mắc một chút.

Đây không phải anh chàng đẹp trai lần trước cô ấy nói đã gặp trạm xe này mấy ngày vừa rồi sao?
Châu Tố thấy ánh mắt đầy ẩn ý của bạn học, yên lặng đứng ở bên cạnh một lúc, do dự một lát mới hỏi anh: "Gần đây...!Cậu đi học trễ như vậy, cũng được sao?"
Lục Giản gật đầu: "Không vội, hơn nữa tôi phát hiện có thể nghỉ ngơi thêm một lúc."
"Vậy thứ ba tuần trước, cậu...!Ngủ dậy trễ à?" Cô hỏi quanh co.
Anh nhìn gương mặt trắng nõn của cô, ý cười dần hiện lên:
"Là vì chờ cậu, chỉ là thứ hai thứ ba, bởi vì cậu không đi học, nên tôi không gặp được cậu."
Châu Tố khẽ "Ồ" một tiếng.
"Cậu đói thì uống sữa đậu nành trước đi." Anh cầm thấy cái túi trong tay cô, giúp cô cắm ống hút rồi trả lại cho cô.
Châu Tố, người giống như không thể tự làm những chuyện đơn giản như này: "..."
"Lục Giản, cậu như vậy tôi không quen lắm."
Lục Giản mỉm cười, "Vậy thì dần dần làm quen."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui