Ngoan Đừng Sợ Anh


Lục giản thực sự đưa Châu Tố đến trước cửa lớp, có rất nhiều đi qua đi lại, Châu Tố đứng trước cửa vẫy tay chào anh, "Được rồi cậu nhanh đi đi, sắp trễ đến nơi rồi đấy."
“Không sao, phòng học của tôi ở ngay tầng ba.” Anh nhìn cô, nhỏ giọng hỏi, “Lát nữa giờ ăn trưa cùng nhau đi ăn cơm nhé? Tôi sẽ đến cửa lớp đón cậu.”
“...!Ừm.” châu Tố kiêu ngạo quay mặt đi, "Tôi đi vào trước dây." Cô dứt lời quay người đi vào trong phòng học.
Bối Doanh Doanh và Lê Thiến đã đến trước, Châu Tố ngồi xuống, thấy nụ cười xấu xa của Lê Thiến:
"Tớ đã nói rồi, có ai mà không quỳ gối dưới váy Tố Tố được đây?"
Châu Tố bóp bóp mặt Lê Thiến, "Mình sẽ xem là cậu đang khen mình..."
Bối Doanh Doanh cười hỏi: "Vậy là cậu quyết định cho cậu ấy một cơ hội thể hiện?"
"...!Ừm, dù sao mình cũng mất công theo đuổi cậu ấy lâu như vậy rồi, lần này cũng phải để cậu ấy nếm thử đau khổ chứ, hừ."
"Thật hay giả vậy? Mình thấy thấy cậu cho cậu ấy nếm thử ngon ngọt thì có."
"Doanh Doanh thối, dạo gần đây cậu dường như ngày càng nghịch ngợm."
-
Ban ngày sau khi tan học, Lục Giản theo thường lệ đều sẽ đến tìm Châu Tố.

Hai người cùng nhau đi ăn cơm trưa, cơm tối, so với lúc cô theo đuổi Lục Giản thì bây giờ anh còn chịu khó hơn cô nhiều.

Thật ra Lục Giản là một thẳng nam thực thụ, khi ở cùng nhau anh sẽ không thường nói chuyện phiếm, nhưng sẽ vụng về nói một chút chuyện, cũng sẽ có lúc dỗ ngon dỗ ngọt cô.

Cô có thể nhìn ra được anh muốn dỗ cô vui vẻ, nhưng đôi lúc lại khiến cho cô phải dở khóc dở cười.
Nhưng hết lần này đến lần khác, ngay từ ban đầu Châu Tố đã yêu cái dáng vẻ thư sinh này của anh, mà bây giờ thư sinh đó còn thích cô.
Cô có thể cảm nhận dược, Lục Giản thật sự thích cô.
Một tháng trôi qua, trái tim bé bỏng của cô cũng đang lặng lẽ hòa tàn.
Buổi tối ở trường Lục Giản thường muốn đi thư viện, nhưng sau khi theo đuổi cô, anh lựa chọn dành nhiều thời gian ra ở bên cạnh cô.

Vào một buổi tối ngày thứ ba nào đó, hai người cơm nước xong xuôi, Lục Giản hỏi cô có muốn đi ra ngoài trường đi chơi ở con phố học sinh thường đi không, Châu Tố lại nói cô muốn đi thư viện.
"Mình cũng không dám là chậm trễ Lục Thần học tập, cậu cứ đi thư viện đi."
"Không sao, tôi có thể mượn sách về phòng đọc."
"Ài, không cần phải vậy đâu."
Nhưng cô thấy anh vẫn khăng khăng kiên trì muốn đưa cô đi chơi, cô đảnh phải ngẩng đầu lên nhìn anh: "Vậy -- vậy tôi đi thư viện với cậu, chúng ta cùng nhau đọc sách, được không? Đúng lúc tôi theo định kỳ đến thư viện ôn lại kiến thức, cậu không cần phải lo lắng, là tôi muốn đi thư viện."
Cô quay đầu bước đi.
Lục Giản đuổi theo sau, anh nhìn cô chằm chằm, đột nhiên vuốt tóc cô, dịu dàng nói: "Tố Tố đáng yêu quá."
Châu Tố: ???
Người này có đừng hơi một tí khen cô bằng cái giọng điệu chững chạc đó được không?!
Mặt cô rất nhanh đã đỏ lên.
Lục Giản phát hiện, mỗi lần Châu Tố có hiện tượng xù lông lên, anh chỉ cần nói một câu mềm mỏng, cô lập tức sẽ dịu lại.
Thật sự rất đáng yêu.
Hai người đi đến thư viện, tìm một chỗ ngồi sau đó đi mượn sách.

Châu Tố đi dạo, cuối cùng thuận tay mượn quyển "Chuyện về Dương Quý Phi".
Lúc cô trở về chỗ ngồi, Lục Giản đã đang ngồi rồi, cô đang định ngồi xuống đối diện anh thì bị anh giữ lại, "Ngồi bên cạnh tôi này."
"..." Châu Tố đành phải ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô nhớ ngày trước, anh ngẩng đầu nhìn thấy cô còn ngại phiền.
Đàn ông đều là động vật vả mặt.
Lục Giản nhìn tựa đề sách cô mượn, "Cậu hứng thú với lịch sự à?"
Châu Tố lắc đầu, "Tôi lấy đại thôi, cậu lo đọc sách đi."
Cô nói xong, yên lặng ở một bên đọc sách không làm phiền đến anh.
Châu Tố chống cằm đọc sách, cô vốn đang cảm thấy rất nhàm chán, nhưng vì có anh ở bên cạnh thời gian cũng dần trôi qua, không ngờ cô vừa ngẩng đầu lên, liền thấy anh đang nhìn cô.
"Cậu, cậu mau đọc sách đi."
Lục Giản thành thật thu hồi ánh mắt.
Nhưng Châu Tố phát hiện, Lục Giản rất thích nhìn lén cô, lần cuối cùng anh bị cô bắt được, Lục Giản trầm giọng nói: "Xin lỗi, tôi không nhịn được."
Châu Tố lật sách của anh, "Này cậu nhìn xem, cậu mới đọc được có mấy trang, tôi đọc còn nhiều hơn cậu nữa! Cậu còn như vậy là tôi về đó, hừ."
Anh mím môi khẽ cười, "Được, tôi chuyên tâm đọc sách."
Sau đó tối hôm thứ sáu, Lục Giản nói muốn đi thư viện làm bài tập, hỏi Châu Tố có muốn đi cùng không, cô nằm trong phòng ký túc xá từ chối: "Cậu đi đi, tôi chỉ muốn nằm thôi."
Thật ra Châu Tố không muốn ảnh hưởng đến việc học của anh, nếu như cô không đi, anh mới có thể tập trung làm bài được.
Cuối cùng anh cũng đồng ý, để cô làm ổ trong ký túc xá nghỉ ngơi một chút.
Đến hơn chín giờ, anh ra khỏi thư viện, việc đầu tiên là gọi điện thoại cho cô, giọng của Châu Tố có hơi buồn bực: "Tôi đói quá."
"Sao thế? Tối nay cậu không ăn cơm tối à?"
"Tôi mới ăn chút bột yến mạch.

Tôi muốn giảm cân, không thể ăn quá nhiều."
Bây giờ cậu đã rất gầy rồi, không cần giảm béo."
"Nào có, mấy ngày trước tôi cùng cậu đi ăn nhiều như vậy, tôi béo lên rồi..."
Anh thở dài, "Cậu xuống dưới đi, tôi dẫn cậu đi ăn cơm, nhé?"
"Đã trễ thế này rồi, tôi không thể ăn được."
"Được rồi."
Anh cúp điện thoại, Châu Tố có hơi không hiểu, một câu "Được rồi" là ý gì? Cô còn đang không hiểu chuyện gì, suy nghĩ xem có phải cô chọc anh không vui không, không ngờ nửa tiếng sau, anh gọi điện bảo cô xuống dưới lầu.
Châu Tố đi xuống dưới, thấy trong tay Lục Giản cầm một cái hộp, anh đưa cho cô.

Châu Tố nhận lấy, cô nhìn thấy bên trong là trái cây đã cắt sẵn, xoài, thanh long đỏ, cà chua bi, dưa hấu, rất nhiều loại khác, đều là trái cây cô thích ăn.
Lục Giản nói vừa rồi anh chạy ra tiệm bán trái cây mua rồi nhờ ông chủ cắt sẵn cho luôn, cô không thích ăn khuya, vậy thì ăn chút trái cây cũng được.
Châu Tố: "Ai nói ăn trái cây sẽ không mập? Lượng đường quá cao cũng không được."
"Vậy làm sao bây giờ..."
Cô nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, không nhịn được bật cười, "Đùa với cậu thôi, đồ ngốc."
Anh vất vả chuẩn bị cho cô như vậy, cô cảm động không hết, sao có thể kén cá chọn canh được.
Châu Tố phát hiện, Lục Giản là một người khiến cho người khác rất an tâm, lòng tốt của anh đối với cô rất chân thật, không làm mấy trò màu mè hoa lá hẹ.
"Vậy cậu đi lên trước ăn đi." Anh nói.
Châu Tố nhướng mày, "Tôi ăn không hết, cậu chắc chắn là không muốn giúp tôi ăn một chút sao?"
-
Châu Tố phát hiện trước đây Lục Giản cực kỳ lạnh lùng, mà bây giờ, Châu Tố chỉ cần vẫy tay với anh một cái, anh sẽ lập tức quắp cái chân vịt lon ton đi theo cô...
Châu Tố mời anh ăn chung, trong lòng anh như đang nở hoa.

Anh cùng cô đi đến chỗ ghế đá trên con đường rợp bóng cây phía sau ký túc xá.
Trời tối om, Châu Tố nghiêm túc ăn trái cây.
Lục Giản ngồi bên cạnh cô, nương theo ánh đèn trên đỉnh đầu rọi xuống, anh nhìn hai má đang phồng lên của cô, nhịn không được vươn tay chọc mấy cái.
"Này!" Cô trừng anh, đổi lại là tiếng cười của anh: "Ăn từ từ thôi."
Châu Tố không chịu được nhất là khi anh cười, cực kỳ mê người.

Cô lập tức cúi đầu nhét miếng dưa hấu vào trong miệng, sau đó đưa hộp trái cây cho anh: "Cậu ăn đi."
Anh ăn vài miếng rồi ghim một miếng dưa hấu đưa đến bên miệng cô, mới đầu cô hơi cự nự nhưng rồi cũng ngoan ngoãn há miệng.
Cuối cùng biến thành anh đút cô ăn.
Cô lười biếng dựa vào thành ghế, Lục Giản đặt hộp trái cây xuống, lấy khăn giấy nghiêng người giúp cô lau nước hoa quả dính trên khóe miệng.

Cơ thể hai người dựa vào rất gần, giọng nói đong đầy cảm xúc của anh hòa cùng với tiếng cười: "Ngọt không?"
Trời rất tối, Châu Tố gần như không nhìn thấy rõ nét mặt của anh, nhưng ở trong bóng tối cô càng cảm nhận được bầu không khí mập mờ giữa hai người họ.
Mặt cô hơi đỏ lên, khẽ "Ừ" một tiếng, tim đập thình thịch thình thịch.
Anh sát lại gần hơn một chút, bàn tay đỡ lấy lưng cô, dường như đang ôm cô vào trong lòng, dịu dàng hỏi: "Ngày mai chúng ta đi khu vui chơi, được không?"
"Khu vui chơi?"
"Ừm, có một khu vui chơi khá lớn mới mở hồi đầu tuần, chúng ta đi thửu xem."
"Không phải cậu không thích mấy chỗ đó à?"
"Ai nói, đi chơi với cậu sao lại không thích." Anh sờ đầu cô, "Cậu cứ coi như cậu đã theo tôi đi thư viện nhiều lần như vậy rồi, ngày mai là đền đáp cho cậu."
"Vậy thì được." Cô im lặng nở nụ cười.
-
Trong ký ức thời thơ ấu của Châu Tố, cô ít khi được đi khu vui chơi.

Bởi vì bố mẹ cả ngày bận rộn ở công ty.

Mẹ cô không phải là một bà nội trợ toàn thời gian, về cơ bản cô được nuôi lớn trong tình trạng "nuôi thả", bố mẹ không thường đưa cô ra ngoài chơi.
Mặc dù vậy cô luôn có một trái tim trẻ thơ, thích ngồi vòng đu quay trong khu vui chơi.
Tám giờ sáng thứ bảy, Lục Giản đúng giờ đứng dưới ký túc xá chờ cô.

Hôm nay cô mặc quần jean giản dị, để lát nữa muốn đi tàu lượn siêu tốc cũng tiện hơn.
Châu Tố ngại ngùng không muốn nói ra, tối hôm qua vì có hơi hưng phấn, nên sáng nay cô dậy trễ chưa kịp trang điểm, chỉ đơn giản bôi kem chống nắng và son môi.
Đến khi cô đi đến trước mặt anh, biểu cảm của anh cũng không có gì khác thường, ngược lại còn khẽ cười, "Hôm nay cậu xinh lắm."
"Xinh chỗ nào chứ, tôi còn chưa trang điểm..."
Anh hơi ngạc nhiên, "Nhìn không ra."
"..."
Châu Tố ngẫm lại cũng đúng, thẳng nam nhìn thấy con gái tô son môi thôi cũng sẽ cho rằng đó là trang điểm.
Lục Giản: "Da của cậu đã rất đẹp rồi, không cần trang điểm đâu."
Cô khẽ ồ một tiếng rồi đi về phía trước, che giấu sự vui vẻ trong lòng.

Không có người con gái nào là không thích nghe những lời này.
Hai người đi đến trạm xe, lúc chờ xe, Lục Giản đưa bữa sáng cho cô.
Cô ngồi anh đứng, ánh nắng mặt trời dần gắt hơn, cô ngửa đầu nheo mắt, Lục Giản đưa tay che tầm mắt của cô, "Cậu có muốn tôi che ô cho cậu không?"
"Ừm."
Lục Giản lấy ô ra, lúc này bên cạnh vang lên giọng nói của một nam sinh: "Ê, Lục Thần -- "
Nam sinh này là bạn học cùng lớp của Lục Giản, đúng lúc đi ngang qua trạm xe, cậu ta nhìn thấy Châu Tố đứng bên cạnh Lục Giản thì cực kỳ ngạc nhiên: "Mợ nó, Lục Thần không phải cậu đang yêu đương đó chứ? Bạn gái của cậu à?"
Lục Giản không phản bác, sờ đầu Châu Tố, khóe môi khẽ cong lên, nam sinh nở nụ cười xấu xa rồi rời đi.
Sau khi cậu ta rời đi, Châu Tố ngẩng đầu trừng Lục Giản, mặt cô ửng đỏ: "Vẫn chưa phải đâu nhé.

..

"
Lục Giản cố nín cười, "Vậy lúc trở về tôi sẽ giải thích với bọn họ là vẫn chưa theo đuổi thành công."
Châu Tố: "..."
Cô phát hiện dạo gần đây, Lục Giản càng lúc càng có thể khiến cô đỏ mặt tim đập thình thịch.
-
Sau khi xuống xe buýt, bọn họ đến khu vui chơi.

Tối hôm qua Lục Giản đã lên mua hai vé sinh viên trước, hai người trực tiếp quẹt thẻ chứng minh thư và thẻ học sinh để vào khu vui chơi.

Hôm nay là cuối tuần, nhiều bố mẹ dẫn con cái đi chơi nên cực kỳ đông.
Lục Giản cầm bản đồ cùng Châu Tố nghiên cứu một lúc, hai người dự định sẽ đi dọc theo con đường chính chơi những trò chơi ở đây.
Vừa mới bắt đầu hai người đi đến thác nước, Lục Giản hỏi Châu Tố có muốn chơi không, cô gật đầu, “Trò này có gì mà không dám.”
Hai người mặc áo mưa xong, ngồi ngay hàng đầu tiên, đằng sau cũng có mấy cặp đôi yêu nhau.

Trước tiên xe chạy lên một cái sườn núi, cuối cùng rẽ một cái lao thẳng xuống dưới.
"Rào" một tiếng, bọt nước bắn lên, cô cúi đầu, nhắm chặt hai mắt, sau đó cô cảm giác một lượng lớn nước dội lên người mình, mặc dù cô đã mặc áo mưa, cũng không thể hoàn toàn ngăn hết nước không để lọt một giọt nào.
"Á...á...!á..." Sợ quá đi!
Khuôn mặt nhỏ của cô dính đầy nước, chọc cho Lục Giản không nhịn được bật cười.

Xe chạy qua một cái hầm nước, anh nhận thấy sẽ còn có nước bắn lên, cánh tay dài vươn ra kéo cô vào trong lòng, để nước chỉ bắn lên người của anh, "Không sao rồi."
Nhịp tim của Châu Tố còn chưa ổn định từ đợt lao dốc vừa rồi, lúc này càng đập nhanh hơn.
Từ trên xe trượt đi xuống, ống tay áo vào ống quần của Châu Tố đều ướt, Lục Giản cầm giấy ngồi xổm xuống trước mặt cô, giúp cô thấm nước ở ống quần, Châu Tố nhìn bạn trai của mấy cặp đôi xung quanh không ai cẩn thận tỉ mỉ như anh, cô kéo kéo áo của anh: "Không cần đâu..."
"Không lau khô sẽ dễ bị cảm.

Nước có bắn vào trong giày không?"
"Không đâu."
Sau khi Lục Giản lau sạch sẽ xong, anh đứng dậy, Châu Tố nhìn tóc anh dính đầy nước, vô thức vươn tay lên giúp anh gạt bớt nước trên tóc: "Cậu nên xem lại cậu một chút đi..."
Châu Tố nghiêng người về phía trước, Lục Giản thuận thế nắm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng.

Châu Tố ngẩng đầu nhìn con ngươi đen láy đầy ý cười của anh, mặt cô như bị hun đỏ rực, "Này, cậu lại động tay động chân."
Anh chậm rãi buông tay ra, Châu Tố ném khăn giấy cho anh: "Tự cậu lau đi."
Lục Giản cong môi cười, anh phát hiện đùa cô cực vui.
-
Sau khi chơi trò thác nước xong, hai người ngồi cốc xoay tròn, thuyền hải tặc, cuối cùng đến trò tàu lượn siêu tốc.

Lúc hai người ngồi lên, Châu Tố nhìn xe đang chầm chậm đi lên dốc, sắc mặt cô cũng dần thay đổi, cô nắm lấy tay áo của anh, giọng hơi run: "Lục Giản, tôi sợ quá..."
Bàn tay anh nắm lấy tay cô, "Nếu như sợ thì nhắm mắt lại."
Xe bắt đầu lao xuống đốc, xoay tròn, lật nghiêng, dựng ngược, cảm giác không trọng lượng khiến cả quá trình cô đều hét rất lớn.

Cô cảm giác như thanh chắn ngang hay dây an toàn không chắc chắn, một giây tiếp theo cô sẽ bị hất văng ra...
Lục Giản ở bên cạnh từ đầu đến cuối đều mở mắt nhìn dáng vẻ hét lớn sợ hãi của Châu Tố.
Sau khi xuống tàu lượn siêu tốc, cả người Châu Tố như không còn chút sức nào, ỉu xìu, cô không bị chóng mặt chỉ là bị dọa sợ, Lục Giản đỡ cô đi qua một bên ngồi xuống: "Cậu còn ổn chứ?"
"Không ổn chút nào..."
"Không phải vừa rồi cậu nói không sợ sao?"
"..." Châu Tố làm bộ như muốn đánh anh, giọng điệu tức giận nhưng lại nghe giống như đang làm nũng, "Giờ biết cả chê cười tôi rồi hả, gan của cậu lớn rồi đúng không?"
Anh cười ôm bả vai cô, "Được rồi, tôi sai rồi, Tố Tố đừng tức giận nhé."
Người khác nhìn vào dáng vẻ này của hai người cực kỳ giống như đang liếc mắt đưa tình.
Sau đó bọn họ đến vòng đu quay Châu Tố thích nhất, dù sao kiểu trò chơi nhẹ nhàng như này trong khu vui chơi không nhiều lắm!
Cô lôi kéo Lục Giản đến ngồi cùng cô, khi đu quay khởi động, cô lấy điện thoại ra chụp vài tấm, Lục Giản ngồi bên cạnh, cô tranh thủ lén quay điện thoại chụp anh.
Khóe môi cô cong lên, nói đi chơi với anh không vui là không thể nào.
Ngay cả lý trí cũng nói cho cô biết, cô vẫn còn thích Lục Giản.
Cực kỳ thích anh.
-
Hai người xuống vòng đu quay, Châu Tố nói muốn đi chơi phiêu lưu ngắm cảnh, là trò chơi chèo thuyền đơn giản, khá thích hợp với trái tim bé nhỏ của cô.
Lục Giản đi xếp hàng, cô đi vệ sinh, lúc cô quay lại nhìn thấy có một nữ sinh đứng bên cạnh Lục Giản, trong tay cô gái đó còn đang cầm điện thoại.
Châu Tố híp mắt, tình huống gì đây?
Cô đi qua đó, nghe thấy giọng điệu uốn éo bắt chuyện của cô gái đó: "Vậy anh trai nhỏ à, có thể cùng chụp một tấm không?"
Châu Tố trực tiếp lên tiếng: "Cùng chụp ảnh gì?"
Cô gái kia quay đầu nhìn thấy cô thì hơi sửng sốt, nhìn thấy Lục Giản ôm hờ Châu Tố, vẻ mặt cô ta có hơi xấu hổ: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn tùy tiện chụp một tấm thôi..."
Châu Tố không hề cười: "Chưa từng nhìn thấy trai đẹp à? Hay là chưa từng được chụp hình với nam sinh"
"..." Nữ sinh đó nghẹn giọng, xấu hổ bỏ chạy.
Châu Tố ngửa đầu nhìn Lục Giản, anh lập tức giải thích: "Cô gái đó đến xin cách thức liên lạc, nhưng tôi đã từ chối, cho dù cậu không đến tôi cũng sẽ không chụp chung với cô ta."
Châu Tố khẽ xì một tiếng, quay người rời đi, "Trêu hoa ghẹo nguyệt."
Tâm tình của Châu Tố không vui, Lục Giản hơi cúi người, xích lại gần bên tai cô: "Tố Tố đang ghen sao?"
Cô xấu hổ phủ nhận: "Tôi làm gì mà có tư cách quản cậu..."
Anh khẽ cười, "Có, chỉ cần làm bạn gái của tôi là sẽ có, cậu ra một danh sách giới hạn với một số người, tôi sẽ răm rắp nghe theo.

Có được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui