Translator: Củ khoai tây sexy
Đến tháng 9, Sơ Nịnh chính thức chuyển đến tổ chương trình “Khách mời không khoảng cách” và trở thành thành viên của nhóm chuyên mục.
Ngày đầu tiên gia nhập, chị Hồng đã triệu tập một cuộc họp có đầy đủ thành viên trong nhóm, tổng kết các vấn đề trong thời gian qua, đề xuất giải quyết, tiện thể nhắc đến việc muốn mời chủ tịch Whole Life tham gia chương trình nhưng luôn bị từ chối.
Thiệu Lâm thở dài: “Chị Hồng, không phải chúng ta không cố gắng hết sức mà Tần tổng quá khó tính.
Mỗi ngày em đều chạy đến Whole Life ba, bốn lần nhưng đến bây giờ vẫn chưa được gặp Tần tổng lần nào, gọi điện luôn là thư ký nghe.
Hơn nữa, bên đó dứt khoát từ chối, tỏ ý hoàn toàn không có nhu cầu trả lời phỏng vấn, không trừ lại cho chúng ta đường sống.”
Tề Thịnh cũng phụ hoạ: “Em cũng tham gia cùng cậu ấy, quả thật không thể liên lạc được với người ta.
Chị Hồng, chúng ta phải cố chấp thế à?”
“Đương nhiên.” Chị Hồng vừa sắp xếp hồ sơ trong tay vừa nói với mọi người: “Tần Hi không chỉ là ông chủ của Whole Life, mà còn là người thừa kế tập đoàn Viễn Thương.
Nếu có thể phỏng vấn anh ta, đảm bảo sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Hơn nữa, scandal gần đây giữa anh ta và Kiều Sam vẫn chưa lắng xuống đâu, nhất định không được để tuột mất cơ hội phỏng vấn.”
Kể từ khi bức ảnh giữa Tần Hi và Kiều Sam ở sân bay vào ngày anh trở về Trung Quốc được tung lên mạng, chủ đề giữa hai người họ chưa bao giờ hết hot.
Hai nhà Tần – Kiều vốn có mối quan hệ làm ăn thân thiết.
Tin đồn được chú ý hơn cả đó là hai gia đình có ý định liên hôn, Tần Hi có khả năng là vị hôn phu của ngôi sao Kiều Sam đang lên.
Chị Hồng nói: “Mọi người nhớ làm việc chăm chỉ, nghĩ cách để có thể thu phục được Tần Hi.”
Các thành viên nghe xong đều đau đầu mà khóc.
“A, đúng rồi” – Thiệu Lâm nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía Sơ Nịnh: “Không phải đợt trước cô tham gia bữa tiệc tối trang sức của Whole Life sao? Cô có gặp Tần tổng không?”
Sơ Ninh cười thầm trong lòng, chẳng phải Thiệu Lâm đang muốn ném chuyện đau đầu này cho cô sao?
Cô vừa mở miệng, còn chưa nghĩ nên trả lời như thế nào, Thiệu Lâm đã nhanh chóng đề nghị: “Chị Hồng, chúng ta ai cũng đã liên hệ với Whole Life, hay là để Sơ Nịnh thử xem.
Cô ấy còn được Whole Life mời tham gia sự kiện nên bên đấy ít nhiều chắc cũng sẽ nể mặt cô ấy hơn chúng ta.”
Sau khi nói xong còn không quên hỏi ý kiến mọi người: “Mọi người thấy sao?”
Ai cũng biết đây là củ khoai nóng mà Thiệu Lâm cố tình ném cho Sơ Nịnh, tự nhiên cũng không ai phản đối, hay nói cách khác là đều đồng ý.
Chị Hồng cân nhắc ý kiến mọi người, nghĩ một lúc rồi hỏi Sơ Nịnh: “Em học trường Nhị Trung đúng không?”
Ngón tay Sơ Nịnh xoay bút bỗng dừng lại, gật đầu: “Đúng ạ.”
“Thật trùng hợp.” Chị Hồng cười: “Tần Hi cũng tốt nghiệp trường đó! Hai người cùng tuổi, có học cùng lớp không? Hay có quen biết gì không?”
Có nhiều điều khó nói, Sơ Nịnh mấp máy môi, đầu ngón tay cầm bút có chút trắng bệch.
Chị Hồng nghĩ sự im lặng của cô có nghĩa là phủ nhận, liền cười: “Trường Nhị Trung có hàng nghìn học sinh, không quen biết cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng dù sao cũng xem là bạn học mà lúc vừa về nước, anh ta còn tặng hai tòa nhà thí nghiệm cho Nhị Trung đấy nên chắc cũng khá xem trọng thời gian thời ở đây.
Hay là em thử xem như nào?”
Trong lòng Sơ Nịnh có hàng vạn chữ “không” chạy qua nhưng ngoài mặt vẫn cắn răng nở nụ cười: “Được ạ.”
Chị Hồng an ủi: “Em đừng áp lực quá, dù sao để thuyết phục anh ta cũng rất khó, em cố gắng hết sức là được.”
Từ phòng học đi ra, Sơ Nịnh cầm cốc tới phòng uống nước, kí ức về ngày diễn ra buổi tiệc trang sức lại hiện lên trong đầu cô.
Trong con ngõ phía sau trường Nhị Trung, hôm đó quả thật cô và Tần Hi kết thúc không hề tốt đẹp.
Trong ngõ hẹp chật chội, cô bị anh chặn lại, lưng dính chặn lên tường, cằm bị anh dùng bàn tay to lớn giữ lại.
Đèn đường màu vàng mờ ảo chiếu lên một bên khuôn mặt anh, đôi mắt đào hoa nhuốm đầy vẻ tức giận: “Sơ Nịnh, nói là em yêu tôi đi.”
Cằm bị nắm đau khiến đôi mắt cô bao phủ bởi hơi nước, lông mi khẽ run, một giọt nước mắt như pha lê lăn nước, rơi vào mu bài tay anh, mang theo hơi ấm.
Anh có vẻ sửng sốt và buông lỏng động tác.
Thấy cô im lặng, môi anh mím chặt, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.
Một lúc sau, anh lạnh lùng nói: “Từ nay, tôi không muốn gặp lại em nữa!”
Kể từ khi Tần Hi về Trung Quốc, mỗi lần hai người gặp nhau đều là trùng hợp, ngẫu nhiên.
Tuy nhiên, nhớ lại từng lần đó, Sơ Nịnh không thể nhìn ra được thái độ Tần Hi với cô.
Nếu là tình cũ khó quên, anh vốn là người cao thượng, kiêu ngạo, vừa mở miệng có thể lên lên trời, không nhìn ra dáng vẻ của một người tình cũ bảy năm trời mà không dứt.
Nếu nói anh vốn đã bỏ qua chuyện cũ, nhưng mỗi lần gặp lại anh không có vẻ muốn lướt qua cô như người xa lạ, đêm hôm đó còn muốn cô nói ra ba chữ kia.
Cô bây giờ thật sự không hiểu được trong lòng Tần Hi nghĩ gì.
“Nước đầy rồi kìa.” – Một giọng nói phía sau truyền đến cứt đứt mạch suy nghĩ của Sơ Nịnh, khi cô định thần lại thì phát hiện nước trong cốc sắp tràn.
Cô nhanh chóng ấn nút, cầm cốc, ngượng ngùng cười.
Tề Thịnh vừa cúi người xuống lấy nước vừa hỏi cô: “Cô đang nghĩ gì vậy? Có vẻ việc liên hệ Tần tổng làm cô khá căng thẳng?”
Sơ Nịnh đứng bên cạnh lấy khăn giấy lau xung quanh thành cốc, thuận miệng hỏi: “Thật sự rất khó thuyết phục anh ấy à?”
Tề Thịnh trả lời: “Không phải mỗi chương trình chúng ta muốn phỏng vấn anh ấy đâu, các tờ báo, phương tiện truyền thông, kênh tài chính lớn đều muốn cướp lấy cơ hội này nhưng không bên nào có thể thuyết phục anh ấy tham gia phỏng vấn.”
“Vậy thì đúng là khó thật.” – Sơ Nịnh rũ lông mi, thản nhiên đáp.
Tề Thịnh cảm thấy không nên nói mấy lời làm nản lòng này, liền động viên Sơ Nịnh: “Nhưng mà lần này khác nha.
Hai người không phải bạn học cũ sao? Nên có thể anh ấy sẽ để lại cho cô chút mặt mũi.
Nếu cần hỗ trợ gì cứ bảo tôi.”
Sơ Nịnh mỉm cười rời đi.
Ngồi vào bàn làm việc, cô vẫn đang suy nghĩ về thái độ của Tần Hi đối với mình.
Trong đầu cô chợt lóe lên một câu nói của Tần Hi khi hai người vẫn ở bên nhau: “Anh là kiểu người có thù tất báo, ai làm anh không vui, sau này anh cũng sẽ làm người đó không mấy thoải mái.”
Tần Hi quả đúng là người như vậy, những người đắc tội với anh đều không có kết cục tốt đẹp.
Nghĩ kỹ lại, khi nói lời chia tay, cô cũng đã gây tội với anh, đúng không?
Suy nghĩ của Sơ Nịnh dần thông suốt, cô suy đoán: Tần Hi hẳn không còn tình cảm với cô nhưng vì lúc trước, cô là người đòi chia tay nên làm Tần Hi ít nhiều có chút mất mặt, bây giờ anh mới muốn gây khó dễ cho cô để đòi lại chút danh dự.
Nếu nghĩ như thế, mỗi lần gặp lại, từng lời anh nói đều có mùi thuốc súng quả là hợp lý.
Còn về đêm tiệc, anh ép cô nói ba chữ kia, rất có thể muốn cô nói xong liền chế nhạo cô, xem như để “trả thù” đây mà.
Tần Hi từ trước đến nay vẫn luôn như vầng trăng giữa muôn triệu vì sao, luôn được mọi người tôn trọng, ngưỡng mộ, cảm thán, từ trong cốt cách xương tuỷ vẫn luôn ẩn hiện sự cao ngạo.
Vì thế, chuyện đột ngột bị nói lời chia tay 7 năm giữa khiến anh cảm thấy tình cảm của mình bị giẫm đạp, trêu đùa nên đem lòng ghi hận đến bây giờ thì cũng không phải không có khả năng.
Tối hôm đó, anh nói rằng anh không muốn gặp lại cô nữa, có lẽ nào anh tỉnh ngộ và nhận ra rằng là một doanh nhân bận rộn, không đáng để dành thời gian cho một cô gái nhỏ như cô nên anh quyết tha cho cô?
Nếu những gì cô đoán là đúng, bây giờ Tần Hi đã từ bỏ việc trả thù, cô lại tự mình đến tìm Tần Hi, thì chẳng khác gì tự leo lên lưng cọp.
Khi đó đảm bảo cô bị ngược đến chết, xong đời luôn!
Nhưng cô chỉ mới chuyển về đội, đối với nhiệm vụ đầu tiên chị Hồng giao cho cô thì cô vẫn phải cắn răng chịu đựng lao về phía trước.
Chiều hôm đó, mặc dù trong lòng rất chống cự, Sơ Nịnh vẫn nghiến răng nghiến lợi đi Whole Life tìm Tần Hi.
Trước khi rời đi, cô còn quay về căn chung cư lấy chiếc vòng sapphire chưa kịp trả lại vào đêm bữa tiệc trang sức.
Khi ra khỏi cửa, cô nhìn chiếc áo khoác đen được giặt sạch, xếp gọn đặt ở huyền quan.
Lần đầu tiên hai người gặp lại, Tần Hi chở cô về đã cho cô mượn áo khoác nhưng cô chưa kịp trả lại nên cũng tiện tay mang theo.
Tần Hi buổi sáng bị bố gọi đến tập đoàn Viễn Thương để họp, buổi chiều mới về Whole Life, chưa kịp uống nước thì việc đã dồn lên đầu.
Thư ký gõ cửa đi vào: “Tần tổng, lễ tân báo có một cô gái tự xưng là người của talkshow “Khách mời không khoảng cách” muốn gặp anh, cô ấy đang ở dưới sảnh.”
Bình thường nếu không hẹn lịch trước, thư ký sẽ trực tiếp từ chối để không làm phiền Tần Hi.
Nhưng hôm nay nghe nói cô gái đó họ Sơ, vô cùng hiếm, mà còn là người dẫn chương trình của đài truyền hình, chỉ cần đoán mò cũng biết được là ai.
Thư ký Giang là người đã đi theo Tần Hi nhiều năm, cũng hiểu tâm tư của sếp nên không dám hấp tấp, liền đến báo tin.
Vừa đọc xong bản hợp đồng, Tần Hi ký tên gọn gàng, đóng văn kiện để sang một bên, không thèm nhìn lên: “Loại chuyện như này còn không biết phải giải quyết như thế nào?”
Thư ký Giang sửng sốt, nhớ lại những gì mình vừa nói, cảm thấy mình rất hiểu chuyện, tại sao sếp lại có thái độ như vậy?
Im lặng một chút, thư ký Giang lại nói: “Được, vậy tôi sẽ từ chối cô Sơ.”
Tần Hi không đáp, không biết có phải ngầm chấp nhận hay không.
Thư ký đang mù mịt, Tần Hi ngẩng đầu, vẻ mặt lãnh đạm và u ám: “Còn có việc gì không?”
“Không, không còn việc gì ạ.” Thư ký Giang ho khan một tiếng, rời khỏi văn phòng.
Khi cửa phòng làm việc đóng lại, Tần Hi cắn chặt quai hàm, ngón tay cầm bút không tự chủ nắm chặt, khớp xương hơi trăng.
Không lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tần Hi hoàn hồn, thư ký Giang mang đồ đến, đẩy cửa đi vào: “Tần tổng, cô Sơ trả anh dây chuyền và áo khoác.
Đây là đồ cô ấy mang đến.”
“Người đâu?” Tần Hi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thỉnh thoảng gõ vài chữ, tỏ vẻ thản nhiên hỏi.
Thư ký Giang trả lời: “Tôi đã nói với cô Sơ rằng ngài không chấp nhận bất ngờ cuộc vấn nào nên cô ấy đã rời đi.”
Tần Hi bất giác nhíu mày, cười nhạt một tiếng.
Đến nhanh, đi cũng nhanh.
Những người mời anh phỏng vấn trước đây không ai dứt khoát như cô, không có chuyện vừa bị từ chối liền bỏ đi.
Trong lòng anh bỗng dâng lên nỗi bực bội vô cớ, anh nén giận không nói một lời.
Thư ký Giang nhìn túi đồ đang cầm trong tay, lại nhìn Tần Hi có vẻ đang khó ở, hỏi: “Tần tổng, đồ này…”
“Ném đi.”
“Vâng.”
Thư ký Giang rời đi, phòng làm việc yên lặng trở lại.
Tần Hi không thể tập trung đọc tài liệu trong tay, trong ngực luôn có cảm giác như lửa đốt, khiến anh ngột ngạt, khó chịu.
Đi đến chỗ uống nước lấy một cốc nước đá, cởi cà vạt rồi ngồi xuống sofa, tựa đầu lên thành ghế.
Ký ức về buổi đêm hôm đó tại con hẻm nhỏ bỗng hiện lên, cảm giác dồn nén trong lồng ngực khó có thể mất đi.
Anh mở cửa, bước ra khỏi phòng làm việc, đi lại bàn thư ký: “Đồ đâu rồi?”
Thư ký Giang có chút sửng sốt, đứng lên: “Đồ nào ạ?”
Lại nghĩ tới cái gì đó, thư ký Giang bừng tỉnh ngộ: “Tần tồng, ngài nói đồ do cô Sơ đưa đến sao? Ngài nói vứt rồi mà ạ?”
Mí mắt Tần Hi giật giật, biểu cảm nghiêm trọng: “Cậu vứt rồi?”
“Tôi…”
Tần Hi bốc hỏa: “Bản kế hoạch chiến lược quý sau cậu đã viết xong chưa? Biên bản cuộc họp sáng nay sửa xong rồi sao? Cậu đã làm hết mấy văn bản tôi giao rồi sao? Bây giờ là giờ làm việc, tại sao cậu lại để tâm mấy việc không liên quan thế?”
Bị mắng một hồi, thư ký Giang nhìn vẻ mặt lo lắng của sếp, nói: “Tần tổng, túi đồ tôi vẫn chưa vứt, vẫn đang ở trước mặt ngài đây ạ.” Cậu chỉ vào chiếc túi ở một góc bàn làm việc.
“…”
Tần Hi giật giật khóe miệng, cầm lấy túi đồ, nghiêm túc nói: “Tôi không phải hối hận mà là trong này có đồ quan trọng, không thể vứt.”
Thư ký Giang gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tần Hi nhìn anh một cái, cầm túi đồ trở về phòng làm việc.
Thư ký Giang nhún vai, lại ngồi xuống làm việc, lẩm bẩm một mình: “Lý do không hề giả trân.”.