Lúc Tần Hi cùng Hàn Huân ra khỏi nghĩa trang, có một chiếc taxi đang đỗ bên ngoài.
Trời về tối, nghĩa trang cũng không còn nhiều người khiến cho chiếc xe này càng hấp dẫn ánh nhìn.
Tần Hi nghĩ đến Sơ Nịnh còn ở bên trong, nhìn xung quanh không còn cái xe nào khác, liền bảo Hàn Huân tự lái xe về trước, bản thân thì ngồi vào chiếc taxi kia.
Không ngờ đúng là xe Sơ Nịnh gọi.
Khác hẳn với gương mặt kinh ngạc của Sơ Nịnh, Tần Hi bình tĩnh ngước mắt lên, nhìn cô rồi nói: "Đi chung xe được không?"
Thời tiết lúc này khá xấu, không thích hợp để đôi co, Sơ Nịnh không nói gì, đành lên xe ngồi bên cạnh Tần Hi
Đường núi gập gềnh, cảnh vật xung quanh bị màn đêm kéo về phía sau, chạy ngược theo hướng ô tô.
Bên trong xe chật hẹp dường như không đủ chỗ cho đôi chân dài của Tần Hi.
Anh dạng hai chân, một chân lại gác lên đầu gối Sơ Nịnh.
Cô vô thức co người lại, muốn tránh đi nhưng kết quả là cô càng tránh anh lại càng lấn tới.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, người đàn ông lúc này đang đeo Bluetooth khoanh tay dựa vào lưng ghế mà nghỉ ngơi.
Sơ Nịnh muốn lên tiếng nhắc nhở anh một chút, đôi môi mỏng mấp máy vài cái cuối cùng lại chẳng nói nên lời, lặng lẽ dịch sang một bên.
Nhưng chân của Tần Hi lại vẫn tiếp tục thuận thế, cố tình để trên đầu gối cô.
Toàn bộ thân thể Sơ Nịnh đã dán lên cửa ô tô.
Hết đường lui!
Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Tần Hi: "Anh dịch chân ra một chút đi!"
Tần Hi đeo tai nghe dường như không nghe thấy cô, anh nhắm mắt lại không nhúc nhích, có vẻ như ngủ rồi.
Sơ Nịnh có chút giận, đầu gối dùng sức muốn đẩy cái chân kia trở về vị trí vón có của nó.
Nhưng thể lực nam nữ cách xa, chân Tần Hi không hề nhúc nhích vả lại đầu gối Sơ Nịnh còn bị đau.
Cô nhíu mày, lấy tay xoa đầu gối, trên mặt viết đậm hai chữ bất mãn.
Tần Hi nhấc mí mắt nhìn cô, khóe môi khẽ cong, thu cái chân kia lại, tiếp tục nhắm mắt.
Không hiểu vì sao Tần Hi lại còn chút lương tâm, Sơ Nịnh cũng không thèm để ý.
Được trả lại không gian rộng rãi, Sơ Nịnh nhẹ nhàng đấm bắp chân đã tê cứng của mình.
Khi xe chạy qua khúc quanh, Sơ Nịnh không phòng bị, lảo đảo nghiêng về phía Tần Hi, cả người đụng vào ngực anh.
Dưới tình thế cấp bách, Sơ Nịnh theo bản năng vội vàng túm một cái gì đó.
Lúc hoàn hồn mới phát hiện ra là cổ áo sơ mi của Tần Hi.
".."
Tần Hi mở mắt ra, vẫn khoanh tay, đôi mắt đào hoa nhìn xuống bàn tay mảnh khảnh đang nắm cổ áo mình rồi ngước lên nhìn mặt cô bằng ánh mắt buộc tội.
Cái vẻ mặt này, thật giống như anh là kẻ yếu đuối bị giang hồ bắt nạt, phải chịu một sự đả kích rất lớn.
"Xin lỗi." Sơ Nịnh nhanh chóng buông tay ra, ngồi thẳng người.
Tài xế nhìn phía sau qua gương chiếu hậu, cười ha hả làm dịu bầu không khí: "Nơi này đường khó đi, hai người ngồi cho cẩn thẩn.
Có bị sao không?"
Sơ Nịnh nhanh chóng đáp: "Không sao ạ."
Ánh mắt đảo qua Tần Hi, anh chăm chú nhìn cô mang theo vẻ mặt như muốn nói: Được, em thì không sao nhưng anh thì nhiều sao đấy!
Để ngăn chặn Tần đại ca lên án mình, Sơ Nịnh cố ý nói thêm: "Chỉ là không cẩn thận đụng phải vị tiên sinh này một chút ạ."
Lại lo lắng hỏi thăm: "Tiên sinh à, anh không sao chứ?"
Tần Hi nheo mắt lại, lẳng lặng quan sát cô, mặt mũi không có chút biểu tình.
Tài xế nghe vậy cười hoà giải: "Cô bé này gầy như vậy, đụng một cái cũng không thể gây tổn thương được.
Hai người hôm nay gặp nhau ở trên xe của tôi, cũng coi như một loại duyên phận, không bằng làm quen nhau, rồi trao đổi phương thức liên lạc đi?"
Tần Hi vẫn như cũ không có lên tiếng, một lần nữa dựa vào thành ghế chợp mắt.
Bên ngoài sắc trời càng ảm đạm, mây đen bao trùm, không bao lâu sau thì bắt đầu mưa kèm theo cả tiếng sấm chớp và sấm sét.
"Mưa rồi." Sơ Nịnh chậm rãi mở miệng, thay đổi chủ đề nói chuyện
"Dự báo thời tiết nói đêm nay mưa to, không ngờ lại đúng như thế, chưa đến bảy giờ đã bắt đầu mưa."
Lái xe phát hiện vị khách nam hôm nay có chút lạnh lùng, không dễ nói chuyện, nên cũng không nhắc đến chuyện vừa rồi, thoải mái cùng Sơ Nịnh nói chuyện phiếm.
Lại nói về chuyện đi thăm mộ, "Có thể đi buổi trưa tốt nhất đừng để buổi chiều, có thể đi buổi chiều thì đừng cao su tới buổi tối.
Giống như hôm nay, trời vừa tối sớm lại còn mưa, may mà tôi tốt bụng dừng ở cửa chờ hai người, nếu không có khi bây giờ hai người vẫn đang ở đó chờ xe."
Nghe lái xe nói, Sơ Nịnh vô ý nghiêng đầu đi nhìn bên cạnh Tần Hi.
Không phải lúc đầu là đi cùng Hàn Huân sao? Sao bây giờ lại chỉ có một mình? Cô nhớ kĩ, vị đại thiếu gia này, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ma.
Nếu như không phải trùng hợp có xe cô gọi chờ ở cửa, trời lại tối nhanh như vậy, sấm chớp đùng đùng, lỡ như Tần Hi phải ở lại nghĩa trang không thể quay về, anh sẽ như thế nào?
Sơ Nịnh nhớ tới trước cô lôi kéo Tần Hi đi rạp chiếu phim xem phim kinh dị, hai người ngồi ở hàng cuối cùng, toàn bộ bộ phim anh không them liếc mắt một cái, chỉ đeo tai nghe rồi ôm eo, tựa đầu vào vai cô ngủ ngon lành.
Như nhận ra gì đó, Sơ Nịnh xấu tính bắt anh phải nhìn thẳng vào màn hình đang chiếu phim.
Tần Hi lại kéo cô ôm vào lòng, vẻ mặt mang theo chút căng thẳng, vùi đầu vào cổ cô, kiên quyết không nhìn.
Sơ Nịnh cũng chẳng còn hứng thú xem phim, ôm cổ anh cười: "Hi thiếu phách lối kiêu ngạo, trong mắt không chứa nổi hạt bụi.
Em còn tưởng rằng anh không sợ trời không sợ đất, không ngờ lại sợ ma, đúng là chuyện hiếm có!"
Tần Hi xùy một tiếng, đầu ngón tay lướt qua mặt cô, cắn vành tai Sơ Nịnh nỉ non: "So với sợ ma, anh lại càng sợ không có em."
-
Xe đột nhiên dừng lại, kéo suy nghĩ đang bay xa của Sơ Nịnh về với thực tại.
"Xe bị sao vậy?" Tài xế bật đèn báo hiệu rồi xuống xe kiểm tra.
Sơ Nịnh thò cổ ra nhìn tài xế nhưng đợi nửa ngày lái xe cũng chưa lên xe, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Em mang ô không?" Tần Hi im lặng cả một đường bây giờ bỗng dưng lên tiếng, giọng nói không hề mang theo tí cảm xúc nào.
Sơ Nịnh gật đầu, lấy ô từ trong túi xách đưa cho anh.
Tần Hi nhận lấy ô, mở cửa xuống xe.
Vốn tưởng rằng anh định mang ô ra cho bác tài ai ngờ lại đứng ở cửa xe, nhìn Sơ Nịnh nói: "Xuống xe."
Sơ Nịnh ngoan ngoãn đi xuống, Tần Hi đặt ô vào tay cô, chỉ chỉ vị trí thích hợp: "Ra kia đứng chờ đi." Anh cởi áo khoác của mình khoác lên người cô.
Thấy Tần Hi chỉ còn lại mỗi cái áo thun đen, Sơ Nịnh nói: "Em không lạnh."
"Em nghĩ gì đấy?" Tần Hi cười nhạo một tiếng, "Đừng hiểu lầm.
Anh đây là nhờ em giữ hộ, đừng để làm bẩn áo nhé!"
".."
Sơ Nịnh giơ ô đi về phía Tần Hi chỉ.
Còn anh thì đến đầu xe taxi, nói chuyện với lái xe bên cạnh, hai người lại kiểm tra một chút rồi cùng đẩy xe vào lề đường.
Không biết Tần Hi nói gì với lái xe mà thấy ông ấy đi xuống phía cốp xe lấy hộp dụng cụ đưa cho Tần Hi rồi còn chiếu đèn pin cho anh.
Trên trời, sấm chớp liên tục, chiếu sáng một mảng phía sau Tần Hi.
Thân hình anh nghiêm túc, tập trung, nước da trắng ngần nhìn qua có phần quyến rũ.
Mưa càng ngày càng to, rơi xuống ô phát ra âm thanh lộp bộp.
Sơ Nịnh thấy quần áo Tần Hi bị nước mưa làm ướt nhẹp, dính chặt trên người.
Tia chớp xẹt qua, đúng lúc có thể thấy rõ cơ thể khỏe đẹp cân đối, lưng dài vai rộng của anh.
Cô đi qua, đứng bên cạnh che ô cho anh.
Động tác cầm tuốc nơ vít của Tần Hi có hơi dừng lại.
Mượn ánh sáng yếu ớt liếc mắt nhìn Sơ Nịnh một cái: "Em tránh ra một chút đi."
Sơ Nịnh vẫn đứng yên đấy, dáng vẻ bướng bỉnh hệt một đứa trẻ.
Tần Hi bị sự cứng đầu của cô chọc cho hơi tức giận, ánh mắt đảo qua bả vai bị nước mưa làm ướt của cô: "Anh nhờ em giữ hộ áo khoác cho đỡ bẩn.
Bây giờ em lại làm ướt, tí nữa anh mặc cái gì!?"
Sơ Nịnh cúi đầu nhìn cái áo đang khoác trên người mình, đem ô đang che cho Tần Hi thu lại.
"Ra kia đứng đi, em ở đây cũng không giúp được gì." Anh lại cúi đầu, bận rộn với công việc sửa chữa đang dang dở.
Sơ Nịnh ngoan ngoãn đi trở về chỗ vừa nãy đứng.
Bác tài xế đứng bên cạnh Tần Hi nãy giờ, đưa dụng cụ cho anh, lại liếc nhìn Sơ Nịnh đứng kia, có chút nghi hoặc hỏi: "Hai người biết nhau à?"
Tần Hi không ngẩng đầu, nhàn nhạt trả lời: "Bạn gái cũ ạ."
Tài xế ngạc nhiên, ông nhìn nam thanh nữ tú này, vừa nãy còn nổi lên tâm tư muốn làm ông mai, không ngờ hai người không những quen nhau, lại còn từng là người yêu.
Nghĩ đến bầu không khí trên xe vừa rồi, tài xế cười: "Thế thì hôm nay gặp nhau thật là có duyên."
Ông thản nhiên cùng Tần Hi nói chuyện phiếm: "Hai đứa nhìn rất xứng đôi, sao lại chia tay?"
Tần Hi cứng người, cúi đầu không lên tiếng.
Lúc bác tài tưởng anh không muốn nói chuyện này, lại mơ hồ nghe được câu trả lời: "Cháu không biết, cũng chẳng giải thích được."
Không hiểu vì sao lại chia tay.
Rõ ràng một ngày trước còn rất tốt, thi đại học xong, họ cùng nhau đi ăn lẩu, đi xem phim, nắm tay đi dạo rồi đưa cô về nhà.
Buổi tối hai người lại nhắn tin Wechat tới nửa đêm, hẹn hôm sau đi chơi đu quay.
Cô còn hỏi anh mặc quần áo thế nào, muốn cùng anh mặc đồ tình nhân để chụp ảnh.
Nhưng, ngày hôm sau cô lại thay đổi hoàn toàn, nói với anh lời chia tay.
Vòng đu quay kia, cũng chưa kịp ngồi.
Ngày hôm ấy, giống như là một cơn ác mộng.
Tần Hi đi tới chỗ Sơ Nịnh, cô giơ ô ngẩng đầu, nhìn phía sau anh, hỏi: "Xe sửa xong rồi sao?"
"Ừ." Tần Hi lấy ô trong tay Sơ Nịnh, chê lên đỉnh đầu cô, "Lên xe đi."
Sơ Nịnh ngồi vào trong xe, cố tình để lại chỗ bên cạnh cho Tần Hi.
Tần Hi nhàn nhạt nhìn một loạt động tác của cô nhưng không đi vào.
Anh trực tiếp cầm ô đóng cửa lại, cúi đầu vắt khô nước trên quần áo mình, tùy ý vuốt tóc hai lần rồi ngồi ghế phụ phía trước.
Không hiểu vì sao anh lại tự dưng lên ngồi ghế phụ, Sơ Nịnh nhấp môi dưới, cởi áo khoác trên người xuống, đưa lên phía trước, muốn trả lại cho anh.
Tần Hi nhận lấy, cũng không nhìn cô một cái.
Tài xế ngồi bên cạnh như nhớ ra cái gì, hỏi Tần Hi: "Biết về xe sao?"
Tần Hi cài dây an toàn, thản nhiên đáp: "Hồi học đại học cháu có chơi qua."
Cả chặng đường tiếp theo không ai lên tiếng.
Sơ Nịnh ở phía sau đang nghịch điện thoại thì nhận được tin nhắn của Trì Diên hỏi cô về đến nhà chưa, trời mưa rất to.
Sơ Nịnh đáp: [Đang trên đường rồi.]
Diên: [Tớ đang rảnh, có muốn nói chuyện không?]
Không đợi Sơ Nịnh trả lời, cô nàng đã ba ba bô bô kể chuyện.
Diên: [Cậu nhớ cái người đẹp trai tớ kể không? Sau khi bị lên hot search cùng Kiều Sam thì bị dân mạng đào ra là Thái tử gia của Viễn Thương, Tần Hi]
Diên: [Anh ta cũng học ở trung học Trương Hoàn, không phải người cùng một giới nhưng hai người lại từng học cùng một trường! Nói không chừng là sư huynh của cậu đó! Hôm qua hình như đến trường học để tặng hai phòng thí nghiệm, quả đúng là nhiều tiền!]
Diên: [Nghe nói hai năm nay ở nước ngoài anh ấy thành công lắm, còn được mệnh danh là ngôi sao mới của giới kinh doanh.]
Diên: [Cậu nhớ vụ Tập đoàn trang sức WHOLE LIFE bị thu mua ở Anh chứ, chính là bút tích của Tần Hi đấy.
WHOLE LIFE hồi trước còn lớn mạnh, là tập đoàn hàng đầu nhưng mấy năm gần đây dần dần xuống dốc, gần như phá sản.
Thế mà bây giờ đến trên tay Tần Hi, chỉ trong nửa năm đã sống lại, một lần nữa xâm chiếm thị trường trang sức.
Thật là trâu bò mà!]
Sơ Nịnh đưa mắt nhìn lên ghế lái phụ, mượn ánh đèn trong xe nhìn Tần Hi.
Gương mặt thanh tú hình như đang ngủ thiếp đi.
Điện thoại còn đang không ngừng nhảy lên thông báo, Sơ Nịnh không nhìn gương mặt kia nữa, khóe môi cong cong, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dường như trong bất kì hoàn cảnh nào, chỉ cần anh muốn, anh luôn có thể thành công.
Sáng ngời đến nỗi người ta lóa mắt.
Năm cấp ba ấy, bình thường anh chẳng quan tâm việc học.
Đến khi thật sự chú tâm, năng lực lĩnh ngộ rất mạnh, cô chỉ giảng một chút anh đã hiểu.
Tần Hi mở mắt ra, qua kính chiếu hậu ngắm nhìn người con gái đang lâm vào trầm tư ở phía sau.
Trong lòng anh bao nỗi ngổn ngang.
Hôm nay cô ấy đến mộ thăm ai?
Tần Hi không hiểu rõ về gia đình Sơ Nịnh lắm nhưng lúc trước cũng có nghe cô nói qua.
Mẹ cô là vũ công, họ Sơ.
Bà cùng bố Sơ Nịnh bí mật kết hôn, cô mang họ mẹ.
Năm lớp 12 ấy, hai người yêu nhau bị giáo viên phát hiện rồi mời phụ huynh.
Tần Hi nhân việc này được gặp mẹ Sơ Nịnh.
Bà đúng là một người phụ nữ thanh lịch, xinh đẹp.
Về phần bố cô, Tần Hi chưa gặp bao giờ.
Chỉ nghe Sơ Nịnh nói là ông kinh doanh, bình thường rất bận, nhưng rất quan tâm cô, chính là một người bố tốt.
Tần Hi cảm thấy Sơ Nịnh đơn thuần như vậy, lại rất thích cười, chắc cô được sinh ra và sống trong một gia đình hạnh phúc.
Nhưng tại sao, bây giờ cô lại sống một mình?
Và, tại sao lại một thân một mình đến thăm mộ?
Lúc Tần Hi cùng Hàn Huân ra khỏi nghĩa trang, có một chiếc taxi đang đỗ bên ngoài.
Trời về tối, nghĩa trang cũng không còn nhiều người khiến cho chiếc xe này càng hấp dẫn ánh nhìn.
Tần Hi nghĩ đến Sơ Nịnh còn ở bên trong, nhìn xung quanh không còn cái xe nào khác, liền bảo Hàn Huân tự lái xe về trước, bản thân thì ngồi vào chiếc taxi kia.
Không ngờ đúng là xe Sơ Nịnh gọi.
Khác hẳn với gương mặt kinh ngạc của Sơ Nịnh, Tần Hi bình tĩnh ngước mắt lên, nhìn cô rồi nói: "Đi chung xe được không?"
Thời tiết lúc này khá xấu, không thích hợp để đôi co, Sơ Nịnh không nói gì, đành lên xe ngồi bên cạnh Tần Hi
Đường núi gập gềnh, cảnh vật xung quanh bị màn đêm kéo về phía sau, chạy ngược theo hướng ô tô.
Bên trong xe chật hẹp dường như không đủ chỗ cho đôi chân dài của Tần Hi.
Anh dạng hai chân, một chân lại gác lên đầu gối Sơ Nịnh.
Cô vô thức co người lại, muốn tránh đi nhưng kết quả là cô càng tránh anh lại càng lấn tới.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, người đàn ông lúc này đang đeo Bluetooth khoanh tay dựa vào lưng ghế mà nghỉ ngơi.
Sơ Nịnh muốn lên tiếng nhắc nhở anh một chút, đôi môi mỏng mấp máy vài cái cuối cùng lại chẳng nói nên lời, lặng lẽ dịch sang một bên.
Nhưng chân của Tần Hi lại vẫn tiếp tục thuận thế, cố tình để trên đầu gối cô.
Toàn bộ thân thể Sơ Nịnh đã dán lên cửa ô tô.
Hết đường lui!
Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Tần Hi: "Anh dịch chân ra một chút đi!"
Tần Hi đeo tai nghe dường như không nghe thấy cô, anh nhắm mắt lại không nhúc nhích, có vẻ như ngủ rồi.
Sơ Nịnh có chút giận, đầu gối dùng sức muốn đẩy cái chân kia trở về vị trí vón có của nó.
Nhưng thể lực nam nữ cách xa, chân Tần Hi không hề nhúc nhích vả lại đầu gối Sơ Nịnh còn bị đau.
Cô nhíu mày, lấy tay xoa đầu gối, trên mặt viết đậm hai chữ bất mãn.
Tần Hi nhấc mí mắt nhìn cô, khóe môi khẽ cong, thu cái chân kia lại, tiếp tục nhắm mắt.
Không hiểu vì sao Tần Hi lại còn chút lương tâm, Sơ Nịnh cũng không thèm để ý.
Được trả lại không gian rộng rãi, Sơ Nịnh nhẹ nhàng đấm bắp chân đã tê cứng của mình.
Khi xe chạy qua khúc quanh, Sơ Nịnh không phòng bị, lảo đảo nghiêng về phía Tần Hi, cả người đụng vào ngực anh.
Dưới tình thế cấp bách, Sơ Nịnh theo bản năng vội vàng túm một cái gì đó.
Lúc hoàn hồn mới phát hiện ra là cổ áo sơ mi của Tần Hi.
".."
Tần Hi mở mắt ra, vẫn khoanh tay, đôi mắt đào hoa nhìn xuống bàn tay mảnh khảnh đang nắm cổ áo mình rồi ngước lên nhìn mặt cô bằng ánh mắt buộc tội.
Cái vẻ mặt này, thật giống như anh là kẻ yếu đuối bị giang hồ bắt nạt, phải chịu một sự đả kích rất lớn.
"Xin lỗi." Sơ Nịnh nhanh chóng buông tay ra, ngồi thẳng người.
Tài xế nhìn phía sau qua gương chiếu hậu, cười ha hả làm dịu bầu không khí: "Nơi này đường khó đi, hai người ngồi cho cẩn thẩn.
Có bị sao không?"
Sơ Nịnh nhanh chóng đáp: "Không sao ạ."
Ánh mắt đảo qua Tần Hi, anh chăm chú nhìn cô mang theo vẻ mặt như muốn nói: Được, em thì không sao nhưng anh thì nhiều sao đấy!
Để ngăn chặn Tần đại ca lên án mình, Sơ Nịnh cố ý nói thêm: "Chỉ là không cẩn thận đụng phải vị tiên sinh này một chút ạ."
Lại lo lắng hỏi thăm: "Tiên sinh à, anh không sao chứ?"
Tần Hi nheo mắt lại, lẳng lặng quan sát cô, mặt mũi không có chút biểu tình.
Tài xế nghe vậy cười hoà giải: "Cô bé này gầy như vậy, đụng một cái cũng không thể gây tổn thương được.
Hai người hôm nay gặp nhau ở trên xe của tôi, cũng coi như một loại duyên phận, không bằng làm quen nhau, rồi trao đổi phương thức liên lạc đi?"
Tần Hi vẫn như cũ không có lên tiếng, một lần nữa dựa vào thành ghế chợp mắt.
Bên ngoài sắc trời càng ảm đạm, mây đen bao trùm, không bao lâu sau thì bắt đầu mưa kèm theo cả tiếng sấm chớp và sấm sét.
"Mưa rồi." Sơ Nịnh chậm rãi mở miệng, thay đổi chủ đề nói chuyện
"Dự báo thời tiết nói đêm nay mưa to, không ngờ lại đúng như thế, chưa đến bảy giờ đã bắt đầu mưa."
Lái xe phát hiện vị khách nam hôm nay có chút lạnh lùng, không dễ nói chuyện, nên cũng không nhắc đến chuyện vừa rồi, thoải mái cùng Sơ Nịnh nói chuyện phiếm.
Lại nói về chuyện đi thăm mộ, "Có thể đi buổi trưa tốt nhất đừng để buổi chiều, có thể đi buổi chiều thì đừng cao su tới buổi tối.
Giống như hôm nay, trời vừa tối sớm lại còn mưa, may mà tôi tốt bụng dừng ở cửa chờ hai người, nếu không có khi bây giờ hai người vẫn đang ở đó chờ xe."
Nghe lái xe nói, Sơ Nịnh vô ý nghiêng đầu đi nhìn bên cạnh Tần Hi.
Không phải lúc đầu là đi cùng Hàn Huân sao? Sao bây giờ lại chỉ có một mình? Cô nhớ kĩ, vị đại thiếu gia này, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ma.
Nếu như không phải trùng hợp có xe cô gọi chờ ở cửa, trời lại tối nhanh như vậy, sấm chớp đùng đùng, lỡ như Tần Hi phải ở lại nghĩa trang không thể quay về, anh sẽ như thế nào?
Sơ Nịnh nhớ tới trước cô lôi kéo Tần Hi đi rạp chiếu phim xem phim kinh dị, hai người ngồi ở hàng cuối cùng, toàn bộ bộ phim anh không them liếc mắt một cái, chỉ đeo tai nghe rồi ôm eo, tựa đầu vào vai cô ngủ ngon lành.
Như nhận ra gì đó, Sơ Nịnh xấu tính bắt anh phải nhìn thẳng vào màn hình đang chiếu phim.
Tần Hi lại kéo cô ôm vào lòng, vẻ mặt mang theo chút căng thẳng, vùi đầu vào cổ cô, kiên quyết không nhìn.
Sơ Nịnh cũng chẳng còn hứng thú xem phim, ôm cổ anh cười: "Hi thiếu phách lối kiêu ngạo, trong mắt không chứa nổi hạt bụi.
Em còn tưởng rằng anh không sợ trời không sợ đất, không ngờ lại sợ ma, đúng là chuyện hiếm có!"
Tần Hi xùy một tiếng, đầu ngón tay lướt qua mặt cô, cắn vành tai Sơ Nịnh nỉ non: "So với sợ ma, anh lại càng sợ không có em."
-
Xe đột nhiên dừng lại, kéo suy nghĩ đang bay xa của Sơ Nịnh về với thực tại.
"Xe bị sao vậy?" Tài xế bật đèn báo hiệu rồi xuống xe kiểm tra.
Sơ Nịnh thò cổ ra nhìn tài xế nhưng đợi nửa ngày lái xe cũng chưa lên xe, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Em mang ô không?" Tần Hi im lặng cả một đường bây giờ bỗng dưng lên tiếng, giọng nói không hề mang theo tí cảm xúc nào.
Sơ Nịnh gật đầu, lấy ô từ trong túi xách đưa cho anh.
Tần Hi nhận lấy ô, mở cửa xuống xe.
Vốn tưởng rằng anh định mang ô ra cho bác tài ai ngờ lại đứng ở cửa xe, nhìn Sơ Nịnh nói: "Xuống xe."
Sơ Nịnh ngoan ngoãn đi xuống, Tần Hi đặt ô vào tay cô, chỉ chỉ vị trí thích hợp: "Ra kia đứng chờ đi." Anh cởi áo khoác của mình khoác lên người cô.
Thấy Tần Hi chỉ còn lại mỗi cái áo thun đen, Sơ Nịnh nói: "Em không lạnh."
"Em nghĩ gì đấy?" Tần Hi cười nhạo một tiếng, "Đừng hiểu lầm.
Anh đây là nhờ em giữ hộ, đừng để làm bẩn áo nhé!"
".."
Sơ Nịnh giơ ô đi về phía Tần Hi chỉ.
Còn anh thì đến đầu xe taxi, nói chuyện với lái xe bên cạnh, hai người lại kiểm tra một chút rồi cùng đẩy xe vào lề đường.
Không biết Tần Hi nói gì với lái xe mà thấy ông ấy đi xuống phía cốp xe lấy hộp dụng cụ đưa cho Tần Hi rồi còn chiếu đèn pin cho anh.
Trên trời, sấm chớp liên tục, chiếu sáng một mảng phía sau Tần Hi.
Thân hình anh nghiêm túc, tập trung, nước da trắng ngần nhìn qua có phần quyến rũ.
Mưa càng ngày càng to, rơi xuống ô phát ra âm thanh lộp bộp.
Sơ Nịnh thấy quần áo Tần Hi bị nước mưa làm ướt nhẹp, dính chặt trên người.
Tia chớp xẹt qua, đúng lúc có thể thấy rõ cơ thể khỏe đẹp cân đối, lưng dài vai rộng của anh.
Cô đi qua, đứng bên cạnh che ô cho anh.
Động tác cầm tuốc nơ vít của Tần Hi có hơi dừng lại.
Mượn ánh sáng yếu ớt liếc mắt nhìn Sơ Nịnh một cái: "Em tránh ra một chút đi."
Sơ Nịnh vẫn đứng yên đấy, dáng vẻ bướng bỉnh hệt một đứa trẻ.
Tần Hi bị sự cứng đầu của cô chọc cho hơi tức giận, ánh mắt đảo qua bả vai bị nước mưa làm ướt của cô: "Anh nhờ em giữ hộ áo khoác cho đỡ bẩn.
Bây giờ em lại làm ướt, tí nữa anh mặc cái gì!?"
Sơ Nịnh cúi đầu nhìn cái áo đang khoác trên người mình, đem ô đang che cho Tần Hi thu lại.
"Ra kia đứng đi, em ở đây cũng không giúp được gì." Anh lại cúi đầu, bận rộn với công việc sửa chữa đang dang dở.
Sơ Nịnh ngoan ngoãn đi trở về chỗ vừa nãy đứng.
Bác tài xế đứng bên cạnh Tần Hi nãy giờ, đưa dụng cụ cho anh, lại liếc nhìn Sơ Nịnh đứng kia, có chút nghi hoặc hỏi: "Hai người biết nhau à?"
Tần Hi không ngẩng đầu, nhàn nhạt trả lời: "Bạn gái cũ ạ."
Tài xế ngạc nhiên, ông nhìn nam thanh nữ tú này, vừa nãy còn nổi lên tâm tư muốn làm ông mai, không ngờ hai người không những quen nhau, lại còn từng là người yêu.
Nghĩ đến bầu không khí trên xe vừa rồi, tài xế cười: "Thế thì hôm nay gặp nhau thật là có duyên."
Ông thản nhiên cùng Tần Hi nói chuyện phiếm: "Hai đứa nhìn rất xứng đôi, sao lại chia tay?"
Tần Hi cứng người, cúi đầu không lên tiếng.
Lúc bác tài tưởng anh không muốn nói chuyện này, lại mơ hồ nghe được câu trả lời: "Cháu không biết, cũng chẳng giải thích được."
Không hiểu vì sao lại chia tay.
Rõ ràng một ngày trước còn rất tốt, thi đại học xong, họ cùng nhau đi ăn lẩu, đi xem phim, nắm tay đi dạo rồi đưa cô về nhà.
Buổi tối hai người lại nhắn tin Wechat tới nửa đêm, hẹn hôm sau đi chơi đu quay.
Cô còn hỏi anh mặc quần áo thế nào, muốn cùng anh mặc đồ tình nhân để chụp ảnh.
Nhưng, ngày hôm sau cô lại thay đổi hoàn toàn, nói với anh lời chia tay.
Vòng đu quay kia, cũng chưa kịp ngồi.
Ngày hôm ấy, giống như là một cơn ác mộng.
Tần Hi đi tới chỗ Sơ Nịnh, cô giơ ô ngẩng đầu, nhìn phía sau anh, hỏi: "Xe sửa xong rồi sao?"
"Ừ." Tần Hi lấy ô trong tay Sơ Nịnh, chê lên đỉnh đầu cô, "Lên xe đi."
Sơ Nịnh ngồi vào trong xe, cố tình để lại chỗ bên cạnh cho Tần Hi.
Tần Hi nhàn nhạt nhìn một loạt động tác của cô nhưng không đi vào.
Anh trực tiếp cầm ô đóng cửa lại, cúi đầu vắt khô nước trên quần áo mình, tùy ý vuốt tóc hai lần rồi ngồi ghế phụ phía trước.
Không hiểu vì sao anh lại tự dưng lên ngồi ghế phụ, Sơ Nịnh nhấp môi dưới, cởi áo khoác trên người xuống, đưa lên phía trước, muốn trả lại cho anh.
Tần Hi nhận lấy, cũng không nhìn cô một cái.
Tài xế ngồi bên cạnh như nhớ ra cái gì, hỏi Tần Hi: "Biết về xe sao?"
Tần Hi cài dây an toàn, thản nhiên đáp: "Hồi học đại học cháu có chơi qua."
Cả chặng đường tiếp theo không ai lên tiếng.
Sơ Nịnh ở phía sau đang nghịch điện thoại thì nhận được tin nhắn của Trì Diên hỏi cô về đến nhà chưa, trời mưa rất to.
Sơ Nịnh đáp: [Đang trên đường rồi.]
Diên: [Tớ đang rảnh, có muốn nói chuyện không?]
Không đợi Sơ Nịnh trả lời, cô nàng đã ba ba bô bô kể chuyện.
Diên: [Cậu nhớ cái người đẹp trai tớ kể không? Sau khi bị lên hot search cùng Kiều Sam thì bị dân mạng đào ra là Thái tử gia của Viễn Thương, Tần Hi]
Diên: [Anh ta cũng học ở trung học Trương Hoàn, không phải người cùng một giới nhưng hai người lại từng học cùng một trường! Nói không chừng là sư huynh của cậu đó! Hôm qua hình như đến trường học để tặng hai phòng thí nghiệm, quả đúng là nhiều tiền!]
Diên: [Nghe nói hai năm nay ở nước ngoài anh ấy thành công lắm, còn được mệnh danh là ngôi sao mới của giới kinh doanh.]
Diên: [Cậu nhớ vụ Tập đoàn trang sức WHOLE LIFE bị thu mua ở Anh chứ, chính là bút tích của Tần Hi đấy.
WHOLE LIFE hồi trước còn lớn mạnh, là tập đoàn hàng đầu nhưng mấy năm gần đây dần dần xuống dốc, gần như phá sản.
Thế mà bây giờ đến trên tay Tần Hi, chỉ trong nửa năm đã sống lại, một lần nữa xâm chiếm thị trường trang sức.
Thật là trâu bò mà!]
Sơ Nịnh đưa mắt nhìn lên ghế lái phụ, mượn ánh đèn trong xe nhìn Tần Hi.
Gương mặt thanh tú hình như đang ngủ thiếp đi.
Điện thoại còn đang không ngừng nhảy lên thông báo, Sơ Nịnh không nhìn gương mặt kia nữa, khóe môi cong cong, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dường như trong bất kì hoàn cảnh nào, chỉ cần anh muốn, anh luôn có thể thành công.
Sáng ngời đến nỗi người ta lóa mắt.
Năm cấp ba ấy, bình thường anh chẳng quan tâm việc học.
Đến khi thật sự chú tâm, năng lực lĩnh ngộ rất mạnh, cô chỉ giảng một chút anh đã hiểu.
Tần Hi mở mắt ra, qua kính chiếu hậu ngắm nhìn người con gái đang lâm vào trầm tư ở phía sau.
Trong lòng anh bao nỗi ngổn ngang.
Hôm nay cô ấy đến mộ thăm ai?
Tần Hi không hiểu rõ về gia đình Sơ Nịnh lắm nhưng lúc trước cũng có nghe cô nói qua.
Mẹ cô là vũ công, họ Sơ.
Bà cùng bố Sơ Nịnh bí mật kết hôn, cô mang họ mẹ.
Năm lớp 12 ấy, hai người yêu nhau bị giáo viên phát hiện rồi mời phụ huynh.
Tần Hi nhân việc này được gặp mẹ Sơ Nịnh.
Bà đúng là một người phụ nữ thanh lịch, xinh đẹp.
Về phần bố cô, Tần Hi chưa gặp bao giờ.
Chỉ nghe Sơ Nịnh nói là ông kinh doanh, bình thường rất bận, nhưng rất quan tâm cô, chính là một người bố tốt.
Tần Hi cảm thấy Sơ Nịnh đơn thuần như vậy, lại rất thích cười, chắc cô được sinh ra và sống trong một gia đình hạnh phúc.
Nhưng tại sao, bây giờ cô lại sống một mình?
Và, tại sao lại một thân một mình đến thăm mộ?.