Quách Mậu Tuyết và Cố Trí Dương đăng ký kết hôn vào tháng 4.
Lúc này Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành đã kết hôn rồi, thậm chí, Tưởng Nam Khanh còn vội vàng mang thai nữa.
Vốn dĩ Quách Mậu Tuyết cho là Tưởng Nam Khanh mang thai rồi, Lâm Thanh sẽ dồn hết lực chú ý lên cháu ngoại, không còn hơi sức quan tâm đến chuyện của cô nữa.
Nhưng mà đời không như là mơ.
Mỗi ngày Lâm Thanh đều gọi cho cô ba cuộc, lỗ tai cô sắp biến thành kén luôn rồi.
Mà điều Lâm Thanh hay nói nhất là: “Tuyết nhi, năm nay con đã hai chín rồi đấy!”
Hai mươi chín!
Hai mươi…
Chín
!!!
“…”
Lúc Quách Mậu Tuyết cảm thấy nếu còn không kết hôn, cho dù mẹ cô không điên thì cô cũng bị ép đến điên thì…
Cố Trí Dương cầu hôn.
Thời điểm ấy, bộ phim đầu tiên do Cố Trí Dương làm đạo diễn đang được công chiếu, phòng vé bán rất chạy, cho nên anh gọi Quách Mậu Tuyết tối hôm đó đến nhà anh làm một bữa tiệc chúc mừng.
Lúc Quách Mậu Tuyết đến, cô thấy trong nhà anh có rất nhiều hoa diên vĩ – là loại hoa cô thích nhất.
Anh cầm trong tay một chiếc hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo, ăn mặc vô cùng nghiêm chỉnh, anh bước từ trên tầng xuống, kéo cô đến ghế sofa.
Sau đó mở hộp gỗ ra cho cô xem.
“Đây là toàn bộ chìa khóa xe và giấy tờ bất động sản thuộc quyền sở hữu của anh, còn có thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng, và rất nhiều thẻ dành cho hội viên VIP nữa.
Cả thẻ căn cước, giấy phép lái xe, hộ chiếu và thẻ bảo hiểm đều nằm trong này.”
Quách Mậu Tuyết: “…” Không phải anh gọi cô đến để chúc mừng bộ phim đầu tiên do anh làm đạo diễn đạt thành công hả?
“Anh đã đống phim rất lâu rồi, cũng đảm nhiệm vô số lời thoại, học được râ nhiều điều, đêm nay anh đã chuẩn bị rất lâu.
Nhưng anh đột nhiên cảm thấy, có khi em sẽ cảm thấy không đáng tin lắm.
Cho nên, anh quyết định làm một cái gì đó thực tế hơn.”
“Quách Mậu Tuyết, anh muốn dùng tất cả những thứ anh sở hữu để đổi lấy em.
Hi vọng em suy nghĩ kĩ một chút, nhận lấy chiếc hộp này, sau đó trao bản thân cho anh.”
Đêm đó, anh rất nghiêm túc, vẻ mặt và lời nói đều mang theo vẻ khẩn trương.
Cho tới bây giờ Quách Mậu Tuyết chưa từng thấy anh như vậy, so với lúc anh tỏ ra lưu manh vô lại thì đúng là một trời một vực.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc.
Tuy cách này có hơi cũ, nhưng lại rất lãng mạn.
Lúc Quách Mậu Tuyết quay về thành phố Cần Nam nói với vợ chồng Quách Thịnh Khánh và Lâm Thanh chuyện này, Lâm Thanh vô cùng vui vẻ: “Cuối cùng con cũng có thể gả đi rồi!”
Sau đó lại ôm cô khóc không thôi: “Mới nói gả mà đã gả đi thật rồi, Nam Nam vừa mới kết hôn, con cũng muốn đi luôn…”
Quách Mậu Tuyết bị Lâm Thanh làm cho dở khóc dở cười.
Người thúc giục cô tranh thủ lấy chồng là bà, bây giờ không nỡ gả cô đi vẫn là bà.
Có phải ai làm mẹ đều như vậy không?
Lúc đó, Quách Mậu Tuyết vừa chấm dứt hợp đồng với Tinh Duyệt, chuyển đến phòng làm việc của Cố Trí Dương, cũng vào lúc này, tin đồn về hai người tung bay đầy trời.
Cho nên, hai người chỉ âm thầm đăng ký kết hôn, không tổ chức hôn lễ, càng không công bố ra ngoài.
Tất nhiên, Quách Mậu Tuyết chuyển đến nhà Cố Trí Dương ở, hai người âm thầm trải qua những ngày tháng sau khi kết hôn.
Từ khi bắt đầu trở thành đạo diễn, Cố Trí Dương cũng dần rút khỏi ngành giải trí, ngược lại thì Quách Mậu Tuyết vẫn luôn nhận thêm phim mới.
Kịch bản và nhân vật mà cô sở hữu đều được Cố Trí Dương tuyển chọn kĩ lưỡng, tuy không nhiều, nhưng đóng bộ nào là hot bộ đấy, ở trong giới giải trí, nhiệt độ của Quách Mậu Tuyết chỉ tăng chứ không giảm, thậm chí sau này còn vượt qua cả Cố Trí Dương.
Mà lúc đó, hầu như tất cả nam chính hợp tác cùng Quách Mậu Tuyết đều bị cư dân mạng tình nghi hẹn hò với cô.
“Em nghe chị Cách nói anh không cho em nhận GZL, vì sao chứ?” Về đến nhà, Quách Mậu Tuyết vừa đổi giày vừa hỏi Cố Trí Dương đang đi từ trên tầng xuống.
“Không phải là vì Lương Đống cũng tham gia này đấy chứ.” Lương Đống là nam chính trong bộ phim gần đây của cô, hai người cũng bị tình nghi là yêu nhau suốt một thời gian.
Cố Trí Dương cầm một quyển sách trong tay, sắc mặt không được tốt lắm, nghe cô hỏi chuyện này cũng không trả lời, trực tiếp đi đến ghế sô pha ngồi xuống rồi quay đầu nhìn cô: “Qua đây xem nhân vật mới của em đi, nguyên tác và kịch bản đều ở chỗ này.”
Quách Mậu Tuyết rửa tay xong đi tới, ánh mắt khó hiểu nhìn quyển sách trong tay anh: “A, đây không phải là bộ tiểu thuyết rất hot gần đây sao?”
“Ừm, em nghỉ ngơi một thời gian đi, tháng sau sẽ khai máy.”
“Gấp vậy ạ?” Quách Mậu Tuyết ngây ra một lúc, “Đã chọn xong diễn viên chưa anh? Nam chính là ai?”
Cố Trí Dương cong môi, chỉ vào mình: “Anh.”
Quách Mậu Tuyết nhìn anh, hơn nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Không phải anh chuyển sang làm đạo diễn rồi sao?”
Cố Trí Dương nhìn kịch bản cô đang cầm, anh nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô một cái: “Bộ này có khá nhiều cảnh hôn, anh thấy đây là nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của em nên mới dâng mình tới.
Đúng lúc có thể nhân dịp này mà công bố quan hệ của anh và em.
Nếu không anh thấy em và tên đàn ông khác ở chung một khung hình sẽ rất khó chịu!”
“…”
Thấy cô ngơ ngác, Cố Trí Dương bật cười, anh xoa đầu cô: “Bộ này chỉ có 16 tập, rất ngắn.
Em cứ xem thật kỹ kịch bản đi, tối nay anh và em sẽ khớp thoại, bây giờ anh đi nấu cơm.”
Đợi anh đi rồi, Quách Mậu Tuyết mới cầm lấy kịch bản lên xem.
Nói thế nào đây, đây là một bộ phim đô thị tình duyên về quá trình “nấu thức ăn chó” của nam chính và nữ chính.
Cảnh hôn, cũng đặc biệt nhiều!
Trước đây lúc Quách Mậu Tuyết quay cảnh hôn đều mượn góc, bởi vì có Cố Trí Dương che chở bên không ai dám nói gì.
Nhưng mà nghe giọng điệu vừa rồi của anh, chẳng lẽ bộ này không mượn góc quay?
Có phải anh thấy cô có nhiều scandal quá nên ghen rồi không?
Quách Mậu Tuyết có hơi buồn cười.
Cô cầm kịch bản chạy đến quầy bar ngồi xuống: “Này, có phải anh ghen rồi không?”
Cố Trí Dương quay đầu liếc cô một cái: “Đúng vậy, mỗi ngày anh đều ăn khoảng vài hũ, có hơi chua.”
Quách Mậu Tuyết nhìn anh đang chế biến cá, cô tò mò hỏi: “Tối nay ăn gì thế anh?”
“Cá nấu canh chua, loại đặc biệt đặc biệt chua.”
“…”
Điện thoại của Cố Trí Dương ở trên quầy bar đột nhiên vang lên, Quách Mậu Tuyết nhìn lướt qua: “Tiểu Linh Đang là ai ạ?” Bình thường cô không động đến điện thoại của Cố Trí Dương, cho nên cũng không biết người này là ai.
Cố Trí Dương đang dở tay, anh bảo cô: “Bạn học cũ, em mở loa ngoài giúp anh với.”
Sau khi mở loa ngoài, Quách Mậu Tuyết nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của một cô gái: “Cố đại minh tinh à, nói cho cậu nghe một tin vui, mình sắp kết hôn rồi! Ai da, cuối cùng thì mình cũng vượt qua cậu rồi, thật là vui quá đi.
Cậu nói xem, đây có phải minh chứng cho việc cậu kém cỏi hơn mình không, vì vậy mà đến giờ vẫn còn ế? So sánh như vậy, mình thấy bản thân lại có một điểm xuất sắc hơn cậu đấy.”
Cố Trí Dương cười: “Cuối cùng thì cậu cũng có thể gả đi trước 30 tuổi rồi, đáng ăn mừng đấy.
Nói đi, muốn mình tặng quà gì nào?”
“Thôi đi, còn ở đó mà giả vờ vui vẻ cái gì.
Mình biết bây giờ cậu đang hận mình chết đi được, đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến đâm vào vết thương của cậu một phát.
Thật ra, với tư cách là bạn thân của cậu, mình rất đồng cảm cho cậu, nhưng mà dáng dấp cậu thì không ưa nhìn, EQ lại khá thấp, không có cô gái nào thích cậu cũng là chuyện dễ hiểu.
Hay là cậu đừng bắt bẻ nữa, tìm một người nào hơn cậu 2, 3 tuổi, cố gắng chịu đựng một chút cũng được?”
Cố Trí Dương cười nhạo: “Tổn hại mình đến nghiện rồi hả? Bà xã của mình đang đứng cạnh đấy, cậu giữ cho mình chút mặt mũi được không?”
Bên kia yên lặng khoảng ba mươi giây.
“Cố Trí Dương, không phải cậu đùa mình đấy chứ, bà xã cậu? Cậu kết hôn rồi? Làm sao có thể được, đường đường là Cố đại ảnh đế kết hôn mà trong giới giải trí lại không có ai biết? Mình là quỷ mới tin cậu!”
Cố Trí Dương nhìn Quách Mậu Tuyết, thấy cô muốn không lên tiếng chứng minh quan hệ của hai người, anh thở dài: “Không tin thì thôi, mình đang nấu cơm, chúc mừng cậu cuối cùng cũng được gả đi, đến lúc đó mình sẽ chuẩn bị một món quà thật lớn.”
“… Được thôi, nếu như cậu thật sự kết hôn rồi thì lúc mình kết hôn, cậu phải đưa cô ấy tới cho mình xem đấy, đừng hòng giấu giếm mình.”
Hai người lại hàn huyên thêm hai câu rồi mới cúp điện thoại.
Quách Mậu Tuyết tò mò hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”
“Là bạn thân từ cấp 2 lên cấp 3 của anh, tên là Thẩm Linh, biệt danh là tiểu Linh Đang.
Sau khi thi đại học, cậu ấy chuyển đến thành phố khác, gặp được bạn trai hiện tại, rất ít khi về thành phố C.”
“A.” Quách Mậu Tuyết nhấp một hớp nước sôi để nguội, “Em còn tưởng là đối tượng anh thích thần hồi cấp 3.”
Cố Trí Dương nhíu mày, dường như vừa nghe thấy một câu chuyện hoang đường: “Em cảm thấy trước đây anh thích kiểu con gái này hả?”
“Vậy anh thích kiểu nào?”
Cố Trí Dương đi tới, tựa người lên quầy bar: “Anh biết hồi trước em thích Mục Lăng Thành, lần trước ở chương trình 《Khách mời không khoảng cách》, ngay trước mặt Mục Lăng Thành em còn ngang nhiên kể lại chuyện trước đây thích thầm người ta.”
Nói đến chuyện này này, Quách Mậu Tuyết có hơi xấu hổ.
Lúc ấy, cô và Cố Trí Dương mới ở bên nhau không lâu, muốn nghe về tình sử của anh, kết quả là biết được anh từng thích một cô gái, còn chưa kịp tỏ tình đã kết thúc.
Việc này làm cô cảm thấy không thoải mái lắm, cho nên mới cố tình nói ra chuyện bản thân từng thích Mục Lăng Thành.
Sau khi về nhà liền bị anh “dạy dỗ” rất lâu…
“Chuyện đã qua từ tám trăm năm trước rồi, anh, anh đừng hòng châm ngòi ly gián tình cảm chị em giữa em và Nam Khanh! Em đã không còn thích cậu ấy từ lâu rồi!”
“Anh cũng không còn thích cô ấy nữa.” Anh nhìn cô.
“Vậy sau này hai chúng ta không được nhắc đến chuyện này nữa.”
“Được.” Anh cười, thấp giọng nói, “Nếu ai nhắc lại thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Hai chân Quách Mậu Tuyết mềm nhũn, cô vội cầm lấy kịch bản chuồn mất.
_____
Bộ phim mới mà Quách Mậu Tuyết và Cố Trí Dương hợp tác với nhau rất hot, nhiệt độ cứ tăng không giảm, sự tương tác giữa hai người rất ngọt ngào, tình cảm, thu hút vô số fan.
Cố Trí Dương thường xuyên tương tác với Quách Mậu Tuyết trên weibo, tất cả bình luận đều nhiệt liệt tán thưởng.
— trước kia không phát hiện, thì ra anh và Tuyết nhi lại xứng đôi đôi như vậy, thực sự rất ngọt a a a a
— hay là hai người “phim giả tình thật” đi!
— anh cướp mất nụ hôn đầu trên màn ảnh của Tuyết nhi nhà bọn em rồi, chẳng lẽ anh không định phụ trách sao? Mau cưới cô ấy đi, Bông Tuyết bọn em đồng ý!
Nhìn những bình luận này, Quách Mậu Tuyết cảm thấy cảm giác được chúc phúc không tệ lắm.
Nhớ lại trước đây, vì dựa vào Cố Trí Dương để debut nên cô bị mắng chửi rất nhiều.
Bây giờ, cô từng bước từng bước đi đến vị trí này, thật sự không dễ dàng chút nào.
Tối hôm đó, Cố Trí Dương còn có chút việc nên gọi điện bảo cô ngủ trước.
Quách Mậu Tuyết cũng không để ý, sau khi rửa mặt xong thì lên giường, cầm điện thoại xem những tin tức liên quan đến phim mới của cô và Cố Trí Dương, khóe môi bất giác cong lên.
Lúc 12h, Cố Trí Dương vẫn chưa về, Quách Mậu Tuyết ngáp một cái, đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn WeChat của Tưởng Nam Khanh: “Sinh nhật vui vẻ! Chúc mừng chị lại già thêm một tuổi.
“…”
Ngay sau đó có vô số tin nhắn từ bạn bè gửi đến chúc mừng sinh nhật cô.
Lúc Quách Mậu Tuyết đang trả lời từng tin nhắn một thì nhận được điện thoại của Tề Duy Duy, giọng nói của cô ấy không giấu nổi vẻ kích động: “Ảnh đế nhà cậu có tâm quá đi, lựa chọn thời điểm này để công bố quan hệ của hai người, kích thích thật đấy.”
Quách Mậu Tuyết ngây ra một lúc, vội mở Weibo ra xem, thấy no.01 hot search là # Cố Trí Dương và Quách Mậu Tuyết đăng ký kết hôn #
Ấn vào xem mới biết Cố Trí Dương đăng bài viết mới từ 0h:
@Cố Trí Dương: Từ nay về sau chỉ có em thôi @Quách Mậu Tuyết
Kèm theo bức ảnh chụp cô lúc ngủ và ảnh kết hôn của hai người.
Chỉ mới đăng có mấy phút mà đã leo lên no.01 hot search.
Điện thoại của Quách Mậu Tuyết reo ầm ĩ, rất nhiều tin nhắn chúc mừng được gửi đến, cô ngượng ngùng trả lời lại, bị dọa không nhẹ.
Mãi đến mười phút sau, lúc Cố Trí Dương đẩy bánh ngọt và hoa diên vĩ vào phòng, cô vẫn còn đang sững sờ.
Thấy cô ngồi ngây ngốc trên giường, ôm chăn nhìn anh, Cố Trí Dương cười: “Ngốc rồi hả?”
Quách Mậu Tuyết hoàn hồn, lườm anh: “Cơn buồn ngủ của em bị anh dọa chạy mất rồi!” Lúc đầu cô còn đang định đi ngủ cơ.
“Sao anh lại đột nhiên công khai thế, chuyện này chúng ta nên thương lương trước rồi mới hành động chứ?” Quách Mậu Tuyết có hơi luống cuống, “Vậy anh có muốn em share lại bài viết của anh không?”
“Cũng được.”
Quách Mậu Tuyết cầm điện thoại lên chia sẻ lại bài viết của Cố Trí Dương: “Em xong rồi.”
Cố Trí Dương mở điện thoại ra xem, bài chia sẻ của cô chỉ kèm theo hai chữ: Không được.
Cố Trí Dương nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Đây là ý gì?”
Dưới phần bình luận cũng bùng nổ.
— ý gì thế, Cố Trí Dương tỏ tình bị Quách Mậu Tuyết từ chối?
— không phải chú, giấy hôn thú cũng có rồi kia mà, rõ ràng hai người đã kết hôn rồi còn gì.
— không phải là muốn ly hôn đấy chứ? Quách Mậu Tuyết chướng mắt Dương Dương hả? Sao có thể vong ân phụ nghĩa, có phải quên mất trước đây ai là người giúp cô ta nổi tiếng rồi không???
Quách Mậu Tuyết sững sờ cầm điện thoại lên xem, sau đó yên lặng xóa bài chia sẻ vừa rồi đi, lại chia sẻ thêm lần nữa, cap là: Được
Sau đó rất bình tĩnh ngẩng lên đầu: “Em, em kích động quá nên trượt tay.”
“…”
Lần này dưới phần bình luận vui nhộn hơn nhiều.
— Có phải Tuyết nhi run tay không, đừng kích động đừng kích động, thật ra em còn kích động hơn cả chị ha ha ha ha
— từ nay về sau, Dương Nhứ và Bông Tuyết là một gia đình!
— chúc mừng chúc mừng, chúc cho Tuyết nhi và Dương Dương mãi mãi bền lâu!
Ngoại trừ những bình luận chúc phúc mới này, những cảnh hôn trong phim mới của hai người cũng được cắt ghép lại rồi lan truyền khắp nơi.
Quách Mậu Tuyết nhìn những hình ảnh kia, hai tai dần nóng lên, cô cắn cắn môi dưới, ngồi trên giường không nhúc nhích.
Cố Trí Dương cười cô: “Sinh nhật vui vẻ, em muốn ăn bánh gato không?”
“Bây giờ em không có tâm trạng ăn bánh gato.”
“Vậy em muốn làm gì?”
“Chạy bộ.”
“…”
Thế là đêm hôm khuya khoắt, Cố Trí Dương cùng cô xuống dưới tiểu khu chạy bộ.
Mới chạy được hai vòng, Quách Mậu Tuyết đã dừng lại thở hồng hộc, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh cũng thật là, chuyện như này đáng lẽ phải nói với em trước để em chuẩn bị tâm lý thật tốt chứ.”
Cố Trí Dương nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Anh đã thương lượng nhiều lần rồi, nhưng em cứ do dự mãi.
Vậy nên anh cảm thấy không thể để em làm chủ chuyện này được, nếu không, cả đời này chúng ta cứ phải giấu giấu giếm giếm mãi.”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Quách Mậu Tuyết nghe anh nói vậy có hơi ngại ngùng: “Em, em đâu có do dự chứ, em chỉ muốn chờ thêm một thời gian nữa thôi mà.”
Có thể là do trước đây bị những scandal tình ái với người khác làm ảnh hưởng nên cô rất sợ công khai, cô sợ mọi người biết quan hệ của mình và Cố Trí Dương sẽ cả thấy cô có âm mưu gì đó.
Cô bị bôi đen quen rồi nên cũng chẳng sao, nhưng mà để Cố Trí Dương vì cô mà chịu những ảnh hưởng này thì không được.
Dưới ánh đèn đường, hai người sóng vai nhau bước đi, Cố Trí Dương nắm tay cô, mười ngón đan vào nhau.
“Đừng suy nghĩ lung tung, trên thế giới này có người thích chúng ta thì cũng sẽ có người ghét chúng ta, không thể quá tham lam được.
Vả lại– “
Anh dừng lại, lẳng lặng nhìn cô, “Anh yêu em, cho dù là ai cũng không ngăn cản được.”
Quách Mậu Tuyết nhìn anh mỉm cười, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.
Thấy cô cuối cùng cũng chịu cười, Cố Trí Dương thở phào nhẹ nhõm, dưới ánh đèn đường yên tĩnh, anh vươn tay ôm cô vào lòng, cọ trán mình lên trán cô, hôn lên khóe môi cô: “Đêm nay là sinh nhật em, là ngày lành tháng tốt, ngoại trừ công bố việc kết hôn, chúng ta còn một chuyện lớn cần làm đấy.”
Quách Mậu Tuyết nhìn anh đầy nghi hoặc: “Chuyện lớn gì ạ?”
Ánh mắt của Cố Trí Dương hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Tất nhiên là nắm bắt thời cơ sinh con rồi.”
Anh ôm ngang cô lên, sải bước về nhà, miệng vẫn không ngừng nói: “Ba mẹ anh đã giục mấy lần rồi, nếu còn không sinh cháu nội cho họ, họ sẽ nổi giận mất.”
“…”