Ngoan Nào Để Anh Yêu Em


Trình Khả Hạ ôm sấp tài liệu, chuẩn bị gõ cửa văn phòng hội Sinh Viên trường thì nghe thấy bên trong có người nhắc tới tên mình.

“Trình Khả Hạ khoa Tài Chính, mấy người gặp qua chưa? Dáng người đó đúng là mát mắt, ngực ít nhất cũng phải cúp C, không biết lúc nhéo lên đó có mềm không nữa."

“Nghe nói nữ sinh khoa Tài Chính bề ngoài thì chán ngắt nhưng nội tâm lại dâm lắm, dễ chơi lắm, anh em đi thử phát không?"

“Tối đi tìm ai đó mượn di động hẹn ra ngoài coi phim đi, lời ngon tiếng ngọt dỗ dành vài ngày là có thể đưa vào phố sinh viên thuê phòng, ăn sạch cô nàng ...!"

Tay Trình Khả Hạ nắm chặt xấp tài liệu, gương mặt trắng như tuyết giờ đang tức giận và xấu hổ đỏ bừng bừng.

Đàn chị nói cấm có sai mà, cho dù có học cao tới mấy, đám đàn ông cũng đều là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới!

Tởm lợm!

Bên trong vẫn còn đang thảo luận cô có phải dễ chơi không, Trình Khả Hạ không tài nào nhịn nổi nữa, chuẩn bị nhấc chân lên đá văng cánh cửa thì nghe tiếng kêu gào thất thanh của nam sinh đang cợt nhả cô: "Lăng Hàn Khai! Mày làm gì đấy!"

Một giọng nói đầy biếng nhác nhưng mang theo sự áp bách vang lên: "Miệng chúng mày thối quá, làm bẩn tai tao!"


“Mày ...!"

Tên nam sinh kia có vẻ như muốn đi tới tìm anh tính sổ nhưng lại được đám bạn giữ chặt, nhỏ giọng khuyển bảo gã đừng có trêu chọc anh.

Không bao lâu, đoàn người nén giận ra khỏi văn phòng.

Đám người kia đi xa rồi Trình Khả Như mới bước ra từ sau cây cột, ánh mắt cô lướt qua khung cửa sổ cũ đầy màu sắc.

Đập vào mắt là sườn mặt của một nam sinh mặc áo T shirt màu trắng lạnh đang đối mặt với cô, vai rộng eo hẹp, quần áo dính chặt lên đường cong quyến rũ, trong mơ hồ còn lộ rõ hình dạng xương bả vai của anh.

Ngay sau đó, bàn tay với khớp xương rõ ràng đang gãi gãi mớ tóc đen nhánh, dường như không có gì có thể tác động tới anh, anh lại ghé lên mặt bàn tiếp tục ngủ trưa.

“Lăng Hàn Khai."

Hòa cùng tiếng ve sầu râm ran trên rặng cây ngô đồng, cô nỉ non đọc ra ba chữ, rồi lại liếc nhìn anh một cái mới bước đi.

Cô giúp bạn cùng phòng của mình là Lạc Tiểu Thời đưa tài liệu tới, vốn nghĩ chỉ lướt qua một chút rồi thôi, nào ngờ kể từ sau ngày hôm đó, tên của anh bắt đầu xuất hiện không ngừng trong cuộc sống của cô.

Lạc Tiểu Thời là bí thư ban tuyên truyền đối ngoại, cô ấy thường xuyên bàn luận về nam thần của hội sinh viên trong ký túc xá.

Cô cũng cố ý vô tình mà biết được không ít chuyện về Lăng Hàn Khai.

Ví dụ như anh là một nhân vật đình đám trong trường, là sinh viên tuổi trẻ tài cao của khoa Tin học, có rất rất nhiều nữ sinh thích anh...

Nam thần, học bá, cao thủ úp rổ, đi ngang trong dàn hoa khôi của khoa Tin học chính là danh xưng của anh.

Có điều, với Trình Khả Hạ mà nói, danh xưng của anh là, người tốt.

Sau hoạt động đón chào tân sinh viên, tiếng ve kêu cũng dần ít đi, lá trên cây cũng bắt đầu ngả vàng.


Sau khi tan học, Trình Khả Hạ đi tới canteen mua chút đồ, lúc đi vào trời vẫn còn nắng ráo, tính tiền xong đi ra trời đã đổ mưa rào.

Không khí ẩm ướt, gió thổi lạnh lẽo, đúng là một cơn mưa thu đầy giá lạnh mà.

Cô gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng nhớ đưa ô tới cho, vừa mới cất di động đi thì lại nghe thấy tiếng ho khan đầy đè nén truyền tới từ bên cạnh.

Theo bản năng, cô nghiêng mắt nhìn sang.

Dưới mái hiên, nam sinh mặc một chiếc áo khoác đen mỏng, mũ còn đang đội trên đầu, chỉ lộ ra sườn mặt tuấn tú.

Bàn tay khớp xương rõ ràng hơi cuộn lại để kề môi, ho khan liên tục mấy tiếng.

Là anh ấy.

Có lẽ do đang bị bệnh, mí mắt anh buông thõng xuống, đôi mắt đen nhánh có chút uể oải, môi mỏng vì ho khan liên tục mà càng hồng hơn.

Trong ngày mưa mông lung thế này, có một nét đẹp câu hồn đoạt phách đầy mị hoặc.

Trình Khả Hạ không có bạn bè khác giới nào.

Do ngoại hình của mình nên cũng hiếm khi nào cô ở riêng với người khác phái.

Dựa theo suy nghĩ anh sẽ không biết mình là ai đâu, cô cứ nhìn thẳng vào chuông gió cạnh cửa ra vào.


Nhưng người bên cạnh lại liên tục ho khan kịch liệt tới ba bốn lần, cô nhịn không được mím môi, móc từ trong túi ra một viên kẹo.

Cô đi tới trước mặt anh vươn tay ra, mắt môi cười cười chào hỏi.

“Chào đàn anh ạ, anh ăn kẹo không?"

Lăng Hàn Khai dựa người vào tường để đứng thắng, cơn ho làm cổ họng anh ngứa ngáy, cả người cũng bắt đầu nóng lên, ngay sau đó là đầu óc trở nên mơ màng.

Lúc này, một giọng nói trong vất phá tan đi mảng hỗn độn trong đầu anh.

Anh cố sức mở hai mắt ra thì đối diện ngay với đôi mắt cong như trăng rằm nhưng vô hại của cô gái nọ.

Anh lấy lại bình tĩnh, hạ tầm mắt xuống.

Một viên kẹo bạc hà nhuận họng đang nằm giữa lòng bàn tay trắng bóc của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận