Ngoan Nào Để Anh Yêu Em


Khi ngón tay của Lăng Hàn Khai phủ lên quả cầu sữa kia, anh gần như không thể nắm vừa, nó thoạt nhìn còn lớn hơn cả khi cô mặc áo ngực, sờ vào cảm giác vô cùng mềm mại đàn hồi, vô cùng thoải mái, chỉ cần dùng một chút sức lực thôi, thịt sữa đã tràn ra khỏi kẽ hở ngón tay anh, cực kỳ đầy đặn.


Giấc mơ này vô cùng chân thật.


Môi lưỡi cô ướt át, vòng eo mềm mại, quả cầu sữa cũng non nớt, toàn thân không có chỗ nào là không mềm mại.


Lăng Hàn Khai hận không thể nhào nặn cô vào trong cơ thể mình.


Giấc mơ kia khiến anh không hề kiêng dè chút nào.


Năm ngón tay anh siết chặt, dùng sức xoa bóp, bầu ngực vừa lớn vừa đàn hồi, để mặc anh xoa nắn thành bất cứ hình dạng nào.


Ngực là một trong những bộ phận nhạy cảm nhất của cơ thể Trình Khả Hạ, khi anh vừa mới chạm vào nó lần đầu tiên, cô đã không nhịn được khẽ rên rỉ.



Sao cô có thể phát ra loại âm thanh này? Trình Khả Hạ cảm thấy vô cùng xấu hổ.


Cô theo bản năng muốn cắn chặt cánh môi mình, nhưng lãnh thổ kia đã bị người khác chiếm đóng.

Cùng với động tác nhanh hơn, dùng sức hơn của cánh tay, đầu lưỡi anh cũng quấn quýt chuyển động dữ dội hơn nữa, cô không thể khép môi lại, âm thanh khó có thể kiềm chế, khi hai ngón tay anh kẹp lấy núm vú của cô rồi xoa nắn xung quanh bầu ngực, cô không nhịn được ngẩng đầu lên rên rỉ thành tiếng:

"Ưm ! A ! "

Tiếng rên rỉ này rõ ràng đã kích thích và khuyến khích Lăng Hàn Khai, động tác trên tay anh không ngừng thay đổi, cách một lớp
quần áo, Trình Khả Hạ không thể nhìn ra, nhưng vẫn có thể phân biệt ra được tự hình dạng nhô lên trên áo.


Dưới sự xoa nắn của anh, núm vú mềm mại cũng trở nên cứng ngắc, đồng thời càng nhạy cảm hơn nữa, anh vừa mới chạm vào, phần xương cụt dưới thắt lưng đã tê dại, cảm giác trống rỗng tận sâu bên trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt.


Đúng lúc này, cô mới nhận ra có một thứ cứng rắn đang chống đỡ trên bụng dưới của cô, không phải điện thoại di động, mà là… của anh.


Cơ thể hai người không ngừng cọ xát và dính sát vào nhau, côn thịt càng thêm cứng rắn, như có như không chọc chọc vào bụng cô.


Trình Khả Hạ không ngừng lùi về phía sau, dẫm lên rễ cây.


Rễ cây thô to, còn to hơn cả cánh tay của người bình thường.


Cô đứng lên cao hơn nữa, côn thịt trực tiếp va vào bụng nhỏ của cô, thỉnh thoảng đâm vào giữa hai chân, hai chân cô mềm nhũn, tiểu huyệt phun ra nước khiến nó càng thêm ướt át.


Nhưng người đã bị anh đè lên thân cây, cô không còn đường trốn nữa rồi.


Môi lưỡi bị anh quấn lấy, bầu ngực đang nằm trong sự kiểm soát của anh, bụng dưới bị anh chống đỡ, cô dần dần cảm thấy bản thân càng lúc càng có gì đó không ổn.



Cảm giác tê dại trên núm vú khi bị anh thưởng thức dường như đang lan tràn ra ngoài, giữa hai chân cô cũng bắt đầu ngứa ngáy, cảm giác này khác hẳn so với bị muỗi đốt, thứ cô cần không phải gãi, mà là cần côn thịt đang thỉnh thoảng cọ xát giữa hai chân cô kia mạnh mẽ, dùng sức đâm thọc vào, xoa dịu cảm giác ngứa ngáy tựa như kiến cắn bên trong vách tường hoa huyệt kia.


Cô không kìm lòng được ôm lấy cổ anh, cọ xát vào người anh không theo một quy tắc nào cả.


Lăng Hàn Khai cảm nhận được cảm giác khó chịu của cô, khoé môi cong lên, cuối cùng cũng rời bỏ được đôi môi cô.


Đôi môi anh đào lúc đầu bị anh hôn đến tàn nhẫn, thấm ướt nước bọt của hai người, tươi đẹp ướt át.


Tay phải anh thăm dò tiến vào phần ngực bên trái chưa bị chà đạp của cô, tay trái rời khỏi bầu ngực bên phải, lướt dọc theo bụng nhỏ căng chặt bằng phẳng của cô vuốt ve đi xuống.


“Lăng đại thần?"

“Mỹ nữ?”

Chàng trai rời đi lúc nãy quay trở lại chỗ cũ, vừa ngó nghiêng xung quanh vừa gọi.


Cậu ta hoang mang lẩm bẩm: "Chẳng phải vừa rồi vẫn còn ở đây sao? Đã chạy đi đâu rồi?"


Trình Khả Hạ ngay lập tức tỉnh táo lại từ trong cảm giác mơ mơ màng màng.


Cô cúi đầu xuống, cổ áo xộc xệch, nội y bị đẩy lên cao, hờ hững treo trên người cô, làn váy bên dưới nhăn dúm dó, thực sự quá
khiêu gợi và vô cùng xấu hổ.


Cô vẫn chưa nghĩ ra cách phải sửa sang như thế nào, mà bàn tay của học trưởng Lăng vẫn còn đang gây rối trên người cô.


Bàn tay rộng lớn chạm vào mép quần lót, anh duỗi ngón trỏ ra, móc lấy viền mép, chuẩn bị đi vào.


“Có phải đi vào trong rừng rồi không, để mình đi tìm xem.

" Chàng trai kia vừa lẩm bẩm vừa nhấc chân đi về phía đó.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận