Lăng Hàn Khai mở điện thoại lên xem thời gian, từ năm phút nhảy đến mười phút, bên trong đã im lặng suốt bốn phút rồi.
Anh đứng dậy khỏi ghế, cất điện thoại di động vào túi, đi tới cạnh tấm rèm.
"Cần anh giúp gì không?"
Trình Khả Hạ đang ôm mặt đau đầu, nghe thấy vậy thì giật bắn người lên, liên tục nói: "Không cần không cần.
"
Ở trong này làm đà điểu cũng chẳng có tác dụng gì, cô hít một hơi thật sâu, giơ tay che trước ngực, che lại hai bầu vú mà cô vừa nhúc nhích một cái là đã tâng lên tâng xuống, sau đó bước ra ngoài.
Lăng Hàn Khai nghe thấy tiếng vén rèm, bèn lia mắt nhìn sang.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là, màu đen rất hợp với cô.
Sau đó, anh lập tức nhận ra cô không được tự nhiên cho lắm.
Một tay Trình Khả Hạ đè lại ngực mình, một tay níu lấy làn váy rộng rãi, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất:
“Đàn, đàn anh Lăng, cảm ơn chiếc váy của anh, em thích lắm.
"
Nếu gác chuyện thả rông sang một bên thì chất vải này thật sự rất thoải mái, mặc lên người rất dễ chịu.
Lăng Hàn Khai "Ừm” một tiếng, đoạn, anh cầm cái áo khoác lúc nãy cô cởi ra đặt trên giường lên, giũ ra rồi khoác lên vai cô.
"Duỗi tay trái ra.
"
Trình Khả Hạ ngơ ngác nghe theo.
"Giơ tay phải lên.
"
Chiều cao của cô là một mét sáu mươi ba, nếu so với nữ sinh thì không tính là lùn, nhưng đứng trước mặt Lăng Hàn Khai cao một mét tám mươi lăm, cô chẳng khác gì một con gà con.
Chiếc áo khoác của anh choàng lên người cô, cũng có thể mặc như váy đầm.
Bấy giờ, anh nghiêng người tới, gắn đầu khóa kéo lên dây kéo cho cô.
Anh vừa tới gần, cô lập tức ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên mái tóc của anh, có thể thấy rõ mỗi một bộ phận trên mặt của anh, thậm chí, hơi thở của hai người cũng thoáng giao thoa.
Dường như cô nghe thấy tiếng tim mình đang đập tăng tốc.
Tiếng dây kéo trơn tru lanh lảnh vang lên, Trình Khả Hạ mới lấy lại tinh thần, chỉ thấy anh đang từ tốn kéo dây kéo từ phần gốc lên đến chỗ cổ áo cho cô.
Suốt toàn bộ quá trình, anh chỉ nhìn chằm chằm vào đầu khóa kéo, không hề liếc qua vùng ngực của cô, điều đó thể hiện anh rất tôn trọng cô.
Trình Khả Hạ khẽ cắn môi, anh tốt như vậy, khó mà khiến người ta không rung động.
Anh lùi về sau, cất đồ đạc đã xếp gọn gàng của cô vào túi: "Đi thôi.
"
Trình Khả Hạ nhỏ giọng "Dạ” một tiếng, nối gót theo anh ra khỏi phòng bệnh.
Có lẽ trước đó gặp một cú sốc khá lớn ở trong phòng bệnh, Trình Khả Hạ không biết phải gợi chuyện thế nào, mà anh cũng nghĩ đến cảm xúc của cô, ăn ý giữ im lặng.
Hơn nữa, trên đường về, chuyển biến tâm lý của Trình Khả Hạ cứ đi từ thất vọng, xấu hổ và tuyệt vọng, rồi lại vòng về thất vọng, xấu hổ và tuyệt vọng, không ngừng lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Mãi đến khi gần tới ký túc xá, cuối cùng cô mới dời sự chú ý từ trong nỗi hối hận sang người ở bên cạnh.
Cô len lén nhìn về phía Lăng Hàn Khai, anh nhìn thắng về phía trước, hai tay cho vào túi, nhàn nhã bước đi, những người ở xung quanh đã sớm bỏ xa bọn họ.
Bởi vì không có áo ngực che vú, cô chỉ có thể cố gắng đi chậm, mới khiến chúng nó không tâng lên tâng xuống.
Từ phòng y tế về đây, cô vẫn luôn theo sát bên cạnh anh.
Lúc này cô mới chợt chậm chạp nhận ra, đàn anh Lăng là vì nghĩ cho cô nên mới đi chậm như vậy.
Trong lòng cô chợt cảm nhận được một chút ngọt ngào.
Quần áo cô đang mặc trên người là đồ anh mua cho cô, bên người thì khoác chiếc áo khoác hôm nay anh mặc, bù đắp phần nào cảm giác an toàn do không có mặc áo lót, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy mờ ám.
Đáng ra đây là đãi ngộ đặc biệt của bạn gái anh mới đúng.
Nhưng cô thì, không phải.
Con gái mới biết yêu, lúc nào cũng lo được lo mất, suy nghĩ thay đổi xoành xoạch, suy tính thiệt hơn, trăm mối ngổn ngang.
Đến khi tới ký túc xá, Lăng Hàn Khai đưa cái túi trên tay cho cô:
"Quay về nghỉ ngơi đàng hoàng.
"
Trình Khả Hạ nhận lấy túi, nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ, làm phiền đàn anh Lăng rồi.
"
Lăng Hàn Khai nhướng mày, sửa lời cô: "Không phiền.
"
Câu này tiếp thêm can đảm cho cô, Trình Khả Hạ bèn giương mắt nhìn về phía anh: "Vậy có thể làm phiền đàn anh Lăng để lại phương thức liên lạc cho em được không?"
Nói xong, cô lại nhanh chóng bổ sung: "Em, chỉ là muốn giặt đồ sạch sẽ rồi trả lại cho anh thôi.
"
Đối mặt với sự hy vọng đi kèm với thấp thỏm chờ mong trong mắt cô gái, ánh mắt của Lăng Hàn Khai cũng toát lên ý cười nhè nhẹ: "Được.
"