Ngoan Nào Để Anh Yêu Em


Trình Khả Hạ quay về ký túc xá, mở túi ra mới phát hiện bên trong ngoại trừ quần áo của cô đã thay ra, thì còn có hai chai nước uống bổ sung đường, vài túi bánh quy và một lọ kẹo trái cây.


Cô ngẩn ra một chút, không ngờ đàn anh Lăng mới ra ngoài một lát như vậy mà đã mua được nhiều thứ như thế này.


Lọ kẹo trái cây là một lọ thủy tinh hình ngôi sao, trên cổ lọ còn thắt một chiếc nơ bướm bằng dây ruy băng màu hồng nhạt, kẹo ở bên trong đủ màu đủ sắc, trông rất đẹp.


Đàn anh Lăng thật sự rất có khiếu thẩm mỹ.


Cô lấy điện thoại di động ra, mở Wechat lên, người vừa mới kết bạn với cô nằm trên cùng trong danh sách bạn bè.

Hình đại diện của anh là một chú mèo đen nằm úp sấp ngủ say sưa, biệt danh cũng chỉ mỗi một chữ L, từ hình đại diện đến biệt danh đều toát lên khí chất lạnh lùng chỉ có ở riêng anh.


Không giống cô, hình đại diện là một nhân vật hoạt hình, trông có vẻ rất trẻ con.


Cô gõ một hàng chữ.


Chần chừ một lát mới bấm nút gửi đi.



[Hạ Trong Mùa Hạ: Đàn anh Lăng, em đã thấy nước uống, bánh quy với kẹo trái cây rồi, cảm ơn anh nhiều lắm.

]

Một lát sau, chuông tin nhắn mới reo lên.


[L: Uống nhiều nước vào, ăn cơm cho đầy đủ, em không béo đâu.

]

Nhìn thấy tin nhắn trả lời của anh, cô ngớ ra một thoáng, có lẽ nào đàn anh Lăng hiểu lầm cô bị tụt đường huyết là do giảm cân
nên kiêng ăn không?

Trưa hôm nay đúng là cô không muốn ăn uống gì, nhưng không phải là do ăn kiêng, mà là vì nghĩ đến đàn chị xinh đẹp ngồi chung với Lăng Hàn Khai nên mới thấy khó chịu.


Nhưng cái lý do này khó mà nói ra, thế là cô chỉ đành đội cái nồi này.


[Hạ Trong Mùa Hạ: Dạ vâng, đàn anh.

]

Nhớ đến hội thao, cô nghĩ mấy hôm nay chắc anh sẽ bận lắm, Trình Khả Hạ không dám làm phiền anh nhiều, thế là cô dời sự chú ý sang kẹo trái cây.


Cô không nhịn được mở lọ ra, lấy một viên kẹo, tháo giấy gói kẹo màu vàng ra bỏ vào trong miệng.


Hương cam lan tỏa trong miệng, vị ngọt vấn vương nơi đầu lưỡi, giống như sự săn sóc chu đáo của đàn anh Lăng, ngọt đến độ thấm vào lòng người.


Lăng Hàn Khai ngồi trên ghế chủ tịch, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.


Đã qua ba phút mà ảnh chân dung ngốc nghếch đáng yêu vẫn không có nhảy lên.


Lúc này, cô gái ngồi bên cạnh trêu anh: "Cậu đang chờ tin nhắn của bạn gái hả? Mình thấy cậu sắp thành hòn vọng thê luôn rồi đó.



Lăng Hàn Khai không trả lời.



Im lặng chính là ngầm thừa nhận.


Cô gái kia thấy tò mò: "Là cô gái lúc nãy té xỉu đó hả? Mình còn chưa kịp thấy gì thì cậu đã lao tới rồi, nhanh như tia chớp ấy, đóa hoa trên non cao của ngành Khoa học máy tính à, thì ra nam thần không hề lạnh lùng, chẳng qua người anh ấy đối xử dịu dàng không phải là bạn mà thôi ! "

Lăng Hàn Khai cất điện thoại vào, hờ hững nói: "Tôi sẽ nói với Tông Bách, cậu không trả lời tin nhắn của cậu ta vì đang ngắm trai tám múi trên sân thể dục.

"

Cô gái tặc lưỡi một cái: "Anh ấy cũng không tin đâu.

"

Cô ấy cũng đâu phải loại người như vậy.


Lăng Hàn Khai cười lạnh một tiếng: “Cậu nghĩ đụng tới chuyện của cậu thì cậu ta còn giữ được bình tĩnh à?"

Khóe miệng cô gái hơi co rụt lại: "Không nói nữa, cậu giỏi lắm.

"

Nếu như Trình Khả Hạ có mặt ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện, cô gái này chính là đàn chị xinh đẹp để tóc đen dài thẳng ngồi bên cạnh Lăng Hàn Khai trong lễ khai mạc Hội thao.


Hội thao tổ chức suốt ba ngày, Trình Khả Hạ chỉ tham gia một hạng mục, thời gian còn lại có thể không đến sân thể dục, nhưng ngày nào cô cũng đến sân Thể dục thật sớm, đứng từ xa nhìn Lăng Hàn Khai đang ngồi trên ghế chủ tịch.


Nhìn anh làm MC, nhìn anh thỉnh thoảng giúp ban tuyên truyền đọc phát biểu, nhìn anh trao giải cho những tuyển thủ đạt giải !

Cô cảm thấy chỉ cần nhìn anh thôi thì cô cũng đã rất mãn nguyện rồi.



Chỉ là cô gái để tóc đen dài thắng ngồi bên cạnh anh lúc nào cũng theo anh như hình với bóng, cùng nhau làm MC, cùng nhau đọc bài phát biểu, cùng nhau trao giải, ra vào có đôi có cặp, thật sự rất xứng đôi.


Mỗi khi nhìn thấy cảnh đó, cô lại cảm thấy như mình ăn phải kẹo chanh, trong lòng tê tái.


Đây chắc là mùi vị của yêu đơn phương nhỉ.


Lúc Hội thao kết thúc, cô cảm thấy rất tiếc nuối, không thể tiếp tục như bây giờ được nữa, chỉ cần muốn nhìn thấy anh là có thể
nhìn thấy bất cứ lúc nào.


Chuyện gì cũng phải có kết thúc.


Lúc cô hiểu rõ được tình cảm của mình, là bắt đầu mà cũng là kết thúc.


Cô quyết định phải nói cảm ơn với đàn anh Lăng cho đàng hoàng, sau đó nói tạm biệt, viết một dấu chấm hết cho cuộc tình đơn phương này của cô.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận