Ngoan Nào Để Anh Yêu Em


Sau khi Trình Khả Hạ nói xong câu này, cô lập tức cảm nhận được nhiệt độ xung quanh chợt giảm mạnh, làm người cô nổi hết da gà da vịt, nhưng dự báo thời tiết đâu có nói tối nay sẽ hạ nhiệt đâu chứ.


Cô giương mắt lên, thoáng ngớ ra, sao trông sắc mặt của đàn anh Lăng lại khó coi vậy chú?

Đến khi cô nhìn kỹ lại thì mới thấy biểu cảm của anh vẫn bình thường, có lẽ là do cô hoa mắt thôi.


Lúc này, nhân viên phục vụ gọi đến số của cô, cô bèn vội vàng đứng dậy đi bưng nước.


"Đàn anh, trà của anh đây.

" Còn cô thì là sữa chua chanh dây.


Cô đặt ly lên bàn, đẩy qua, còn chưa kịp lấy tay ra thì anh đã duỗi tay đến, áp tay lên mu bàn tay của cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.


Đôi mắt của Trình Khả Hạ thoáng trợn tròn, cô theo bản năng nghĩ, tay của anh ấy to quá, nhiệt độ trong lòng bàn tay đang nắm lấy cô giống hệt như ngày đó xoa nắn ngực của cô.


Ơ, Trình Khả Hạ, mày đang nghĩ cái gì vậy chứ!

Ngay lúc cô định rụt tay về, anh lại buông tay trước.



“Xin lỗi.

" Giọng nói lại chẳng nghe ra được chút áy náy nào.


Trình Khả Hạ cũng không để ý, cô giả vờ bình tĩnh lắc đầu: “Không sao ạ.

"

Cô cắm ống hút, uống một ngụm, hương vị lành lạnh chua ngọt lan ra trong miệng, đã quá đi.


Tâm trạng của cô cũng thả lỏng đôi phần, bấy giờ mới dám nhìn thẳng vào người trước mặt.


Chỉ thấy anh ung dung thong thả xé bọc ống hút ra, cầm một đầu ống hút, chọc thủng lỗ trên nắp, từ từ cắm vào.


Ngón tay của anh trắng nõn gầy guộc, rất gợi cảm.


Cô khẽ hút một ngụm trà sữa.


Khóe mắt Lăng Hàn Khai vẫn luôn chú ý tới cô, miệng anh hơi nhếch lên.


Hai người ngồi một lúc, Trình Khả Hạ len lén nhìn sang quần áo và vé xem phim bị anh đẩy sang một bên, cô muốn nhắc nhở anh một chút, nhưng bản năng sinh tồn đúng lúc thức tỉnh, nó nói với cô, đây không phải là một chủ đề hay.


Tuy cô không hiểu, nhưng vẫn quyết định tạm thời lờ chúng đi.


Lúc này có một đám người bước vào quán, mùi thuốc lá lập tức lan ra khắp toàn bộ quán trà sữa.


Lăng Hàn Khai nhận ra được cô nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, bèn đứng dậy gom hết quần áo, vé xem phim, đồ ăn vặt vào trong túi, sau đó xách balo của cô choàng lên vai phải.


"Chúng ta ra ngoài.

"

Trong chớp mắt, đồ đạc đều bị anh gom đi, chỉ còn lại hai ly trà sữa nằm trên bàn.



Trình Khả Hạ vội vàng giơ tay cầm một ly lên.


Vừa ra khỏi cửa, bầu không khí tươi mới lập tức ùa vào mặt, cô dùng sức hít một hơi, nhả hết không khí ứ đọng ở trong bụng ra ngoài, mới phát hiện ra cả người cô cứ như mới được sống dậy.


Cô rất dị ứng với mùi thuốc lá, vừa ngửi một cái là lập tức cảm thấy cả người như bị nghẹt thở.


Sau khi lấy lại tinh thần, cô xoay người lại đối mặt với Lăng Hàn Khai, thầm nghĩ, đây là lần cuối cùng anh và cô đối mặt với nhau ở khoảng cách gần như vậy, thế là cố lấy hết can đảm nhìn thẳng vào anh.

Tầm mắt từ gương mặt khôi ngô của anh chầm chậm miêu tả đến bờ môi mỏng ửng hồng, giống như muốn khắc anh vào trong trí nhớ của mình.


Từ đó tới giờ cô luôn biết vị trí của mình ở đâu.


Những người và vật tốt đẹp, rất ít khi thuộc về cô.


Giống như những gì người kia nói, cô không xứng được sống hạnh phúc.


Cho nên, nếu đã không thể cưỡng cầu, vậy thì chi bằng nói tạm biệt trước khi lún sâu vào, để lại một kỷ niệm đẹp trong tuổi xuân của cô là được rồi.


Trình Khả Hạ hít sâu một hơi, đôi mắt đong đầy ý cười, cô khẽ nhếch môi: "Đàn anh, em! "

Vừa thốt lên một chữ, đã bị Lăng Hàn Khai ngắt lời.


“Chỗ này không hợp để nói chuyện.

"


Trình Khả Hạ nghẹn họng, cô chợt phát hiện ra mình đang đứng chắn trước cửa tiệm trà sữa của người ta, mà lúc này, một đám học sinh đang tụm năm tụm ba đi về phía quán trà sữa.


Cô không khỏi rầu rĩ, thấy Lăng Hàn Khai xoay người đi ra đẳng sau, cô vò vò tóc mình một cái rồi nhanh chóng đuổi theo.


Hai người cứ đi mãi đi mãi, Trình Khả Hạ không để ý tới, xung quanh càng ngày càng im ắng, càng ngày càng tối, mãi đến khi Lăng Hàn Khai dừng lại, cô mới chợt nhận ra hai người đã đi đến phố sinh viên cũ sắp bị dỡ bỏ.


Quán xá vốn dĩ sầm uất rộn ràng, gần như đều đóng cửa hết, chỉ còn lác đác mấy tiệm vẫn sáng đèn.


Bây giờ anh và cô đang đứng trước cánh cửa cuốn của một tiệm bán đồ ăn nhanh.


Bỗng nhiên, trước mắt chợt tối sầm xuống, cô theo bản năng lùi về sau, lập tức đụng vào cửa cuốn ở đằng sau, làm nó phát ra tiếng vang nho nhỏ.


Trình Khả Hạ ngẩng đầu lên, một tay Lăng Hàn Khai chống lên cánh cửa đằng sau lỗ tai của cô, nghiêng người tới phía trước, khoảng cách giữa hai người trong chớp mắt chợt trở nên nhỏ hẹp.


Anh khẽ nhướng mày lên, đôi con ngươi đen láy lành lạnh nhìn xoáy vào đôi mắt của cô: "Có gì muốn nói với anh?"




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận