Ngoan Nào Để Anh Yêu Em


Người đứng trước mặt có cơ thể cao ráo khỏe khoắn, bình thường cũng chỉ mặc đồ màu đen rộng rãi, khi anh khom người xuống, quần áo để lộ ra đường cong bả vai, cơ bắp săn chắc ẩn chứa sức mạnh kinh người, nhất là khi đôi mắt đó nhìn chằm chầm vào bạn, vô cùng có tính xâm lược.

Khoảng cách giữa hai người cũng hết sức mờ ám.

Như thế này thì cô biết phải nói lời tạm biệt như thế nào đây?

Cho dù nói ra thì với tư thế hiện tại của hai người, đứng cũng đứng không vững nữa.

Không đợi cô lên tiếng, Lăng Hàn Khai thoáng hất cằm lên, ánh mắt cũng trở nên lành lạnh: "Nói đi, anh đang nghe đây."

Trình Khả Hạ không thể làm gì khác hơn là nhắm chặt mắt, lắp ba lắp bắp nói: "Đàn anh, em cảm thấy sau này chúng ta không
còn cơ hội gặp lại nữa ...!"

Còn chưa nói hết câu, anh đã nghiêng đầu hôn lên môi cô một cái, là kiểu hôn mà môi dính chặt vào môi.

Trình Khả Hạ ngu người, ngơ ngác nhìn anh.


Anh vờ như chẳng nhìn thấy sự bàng hoàng của cô, bèn giơ tay lên, vén lấy một sợi tóc của cô, quấn quanh đầu ngón tay: "Tiếp
tục nói."

Đầu óc đang đứng máy của Trình Khả Hạ khó khăn vận hành, cô ngập ngừng nói: "Con người của anh tốt như vậy...!"

Anh hờ hững lắng nghe, ngón tay vuốt dọc theo gò má của cô, đi xuống ngực của cô, sau đó bóp chặt lấy hai bầu ngực sữa của cô cách một lớp áo sơ mi kiểu Pháp mỏng manh, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Ưm...!" Cô nói được phân nửa thì lập tức bật ra tiếng rên rỉ.

Giọng nói của Lăng Hàn Khai trầm xuống, ngón tay vẫn liên tục di chuyển: "Nói tiếp."

Cơn kích thích truyền đến từ trước ngực làm đầu óc Trình Khả Hạ mơ màng, chỉ biết làm theo những gì anh nói.

"Em chân thành ...!"

Cô nói được một nửa, bàn tay đang đặt trước ngực cô chợt chuyển chỗ, mơn trớn dọc theo đường cong nơi eo của cô, dễ dàng kéo chiếc áo sơ mi đang nhét vào váy ngắn của cô ra ngoài, bàn tay ngang ngược vói vào trong, xoa nắn hông của cô một cách dịu dàng.

"Chúc cho anh...!Ưm a…”

Lăng Hàn Khai úp tay vào ngực của cô, đẩy lớp áo ngực vướng víu ra, bầu ngực sữa căng tròn lập tức nhảy ra ngoài, núm vú cọ xát vào lòng bàn tay của anh.

Giọng của anh trở nên trầm đục: "Nói tiếp."

Đôi tay của Trình Khả Hạ níu lấy cửa cuốn ở đằng sau, đầu ngón tay hơi cuộn lại, cố gắng lờ đi dòng điện tê tê len lỏi khắp cơ thể
vì bị anh sờ mó.

"Thuận buồm xuôi gió, với lại...!A..."

Anh ngắt lấy nhũ hoa của cô, se se, cơn tê dại lập tức chạy thẳng vào bụng cô.


Anh nhìn chằm chằm cô, bắt trọn mỗi một phản ứng của cô.

Khóe môi nhếch lên của anh toát ra ý cười, dụ dỗ: "Còn gì nữa, hửm?"

Ngón tay của anh linh hoạt đùa nghịch bầu vú của cô, từ tốn chậm rãi, không vội không gấp, chầm chậm khơi gợi lên cảm giác trống rỗng ẩn sâu trong cơ thể của cô, để nó lơ lửng ở đó, rồi lại không cho cô sung sướng.

Trình Khả Hạ mơ hồ nhìn thấy nụ cười bên môi anh, lộ ra mùi vị của sự nguy hiểm.

Nhưng hiện tại đầu óc cô đang mơ màng, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì.

Cô theo bản năng tiếp tục nói: "Với lại ...!”

Lúc này, chân của anh đã im lặng tách hai chân của cô ra.

Đôi chân vốn dĩ đã có chút mềm nhũn, bị anh nhẹ nhàng đụng vào một cái thì lập tức giang ra.

Cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì vùng kín đã bị đầu gối của anh chặn lại.

Sống lưng cô cứng đờ.

“Đàn anh, không được ...!"


Cô muốn tránh như đã chẳng còn kịp.

Một giây sau, đầu gối của anh bị nước dâm ọc ra từ lồn cô thấm ướt.

Trình Khả Hạ cảm nhận được anh đột nhiên khựng lại, hơi thở phả ra bên tai cô cũng vô cùng nóng bỏng.

Chỉ nghe thấy giọng cười như có như không của anh: "Không được? Mới giây trước vừa vạch rõ giới hạn với anh, giây sau đã ướt như thế này, hay là em cũng có phản ứng như vậy với những thằng con trai khác?"

Trình Khả Hạ lắc đầu như trống bỏi: "Em không có."

Lăng Hàn Khai nắm cằm của cô kéo lên, ánh mắt nhìn lom lom vào mặt cô, theo tốc độ nói chuyện chầm chậm của anh, đầu gối cũng nhẹ nhàng cọ xát vào vùng kín của cô.

“Có nghĩ là em chỉ như vậy với mình anh thôi?"




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận