Trình Khả Hạ không dám nhìn vào quần của anh nữa, cô vội vàng rời sự chú ý về người mình.
Mặc đồ ướt như vậy thật sự rất khó chịu, hơi nhúc nhích một chút thôi là miếng vải kia sẽ dính chặt vào âm hộ của cô, lành lạnh dinh dính, cảm giác tồn tại rất rõ ràng.
Cô nghĩ ngợi một chút, chỉ đành cởi ra.
Cô khẽ cắn môi: "Đàn anh, anh có thể! " Xoay người qua chỗ khác, đừng nhìn em được không.
Cô còn chưa nói xong thì Lăng Hàn Khai đã lên tiếng trước: "Để anh che cho em.
"
Đầu óc của Trình Khả Hạ ong lên một cái, sau đó chết máy.
Lúc này anh đã bước về phía trước một bước, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy cô, dồn cô vào một góc, người ngoài nếu không cố ý săm soi thì chắc chấn sẽ không phát hiện được cô đang làm gì.
Anh cụp mắt, nói: "Cởi đi.
"
Trình Khả Hạ chẳng kịp thốt ra một câu giải thích.
Cô cũng phanh ngực lộ bụng ở trước mặt anh cả rồi, còn chuyện gì mà cô không thể làm trước mặt anh nữa chú?
Cô an ủi bản thân như thế, sau đó khom lưng, cho tay vào hai mép quần lót, tuột quần xuống dưới.
Bình thường động tác này chỉ cần hai giây là giải quyết xong, lúc này cô cứ có cảm giác như thời gian chạy chậm lại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cô giơ một chân lên tuột ra, sau khi đứng vững thì nhấc chân còn lại lên, cởi quần lót ra khỏi mắt cá chân.
Cô chỉ liếc sơ qua một cái đã thấy nó ướt đẫm.
Cô hoảng loạn quấn nó lại thành một đống, định bỏ vào trong balo.
Lúc này chợt có một bàn tay chìa ra trước mặt cô, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ rệt, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ không chút tì vết.
"Đưa anh.
"
Trình Khả Hạ còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì cái quần lót đã nằm trong tay anh.
Đợi khi cô sực lấy lại tinh thần, một tay cô không nắm hết được cái quần lót, ngón tay anh khép lại, cũng không nhìn ra được là cầm cái gì.
Muốn lấy lại đã không còn kịp nữa rồi.
Cô luôn nghe lời anh giống như phản ứng bản năng, có thể nói là chẳng chút đề phòng đối với anh.
Trình Khả Hạ vô cùng thất vọng về một bản thân yếu lòng như thế.
“Mình về thôi.
" Anh hờ hững nói.
Trình Khả Hạ "Dạ” một tiếng, đi tới bên cạnh anh, lập tức bắt gặp anh vo tròn cái quần lót kia lại rồi nhét vào túi quần, hành động tự nhiên như thể anh chỉ nhét một cái điện thoại di động mà
thôi.
Tim cô đập nhanh hơn, không nhịn được mà xoay mặt sang một bên.
Làm như vậy, hình như có hơi dâm thì phải.
Nhưng vẻ mặt của đàn anh Lăng rất bình tĩnh, trái lại là cô, trông như có tật giật mình.
Cô cố gắng không nghĩ đến chuyện này nữa, chẳng mấy chốc cô đã cảm nhận được, không có quần lót bao bọc, bên dưới tuênh huênh trong không khí, váy ngắn chỉ dài tới gần đầu gối khoảng ba tấc, gió đêm lùa qua, làn váy bay bay, vùng kín của cô sắp lộ ra ngoài.
Cô không dám để đàn anh Lăng phát hiện ra sự khó xử của cô, cô len lén dùng tay đè mép váy lại, cố gắng không để chúng bay lên.
Nhưng cô lại phải kẹp chặt chân để đi đường, hai mép lồn bị đàn anh cọ xát sưng hơn bình thường một chút, lúc đi đường sẽ liên tục chà xát vào nhau, cô mặt đỏ tới mang tai, sợ mình bất thình
lình bật ra âm thanh xấu hổ.
Cứ đi cứ đi, người bên cạnh cô chợt dừng chân, cô cũng không khỏi ngừng bước, khó hiểu nhìn về phía anh.
Chỉ thấy anh mở túi, lấy cái áo khoác màu xanh trắng trong túi, giũ ra, giống như buổi tối ngày hôm đó sau giờ tự học, anh choàng áo khoác quanh eo cô, rồi thắt một chiếc nơ xinh xắn.
Từ góc nhìn của cô, đúng lúc nhìn thấy gương mặt của anh khi tóc mái rủ xuống.
Nghiêm túc, tập trung, thậm chí còn toát lên một chút dịu dàng mơ hồ.
Trong giây lát đó, Trình Khả Hạ chợt nghĩ, nếu như thời gian có thể dừng lại tại đây mãi mãi thì tốt quá.
Như vậy thì cô cũng không gần nghĩ đến chị Bạch Phù, không cần lo lắng rằng mình không xứng đôi với một người xuất sắc như anh, thậm chí, nếu có thể nắm tay người mình yêu, dừng
chân ở những năm tháng tươi đẹp xán lạn nhất trong cả cuộc đời này, vậy thì tuyệt vời biết bao nhiêu.
Nhưng lý tưởng thì tốt đẹp đó, thực tế lại khiến người ta nhói lòng.
Không có gì là mãi mãi, không bao giờ thay đổi.
Lăng Hàn Khai đứng thẳng dậy, xốc balo đeo bên vai trái lên, anh nhướng mày: "Về thôi.
"
"Dạ, dạ được.
"