Ngoan Nào Để Anh Yêu Em


Khi Trình Khả Hạ lại khẽ ưỡn người lên, đôi môi cô khẽ hé mở, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà phát ra tiếng rên ri, anh vòng tay trái qua từ phía sau rồi nắm lấy cầm của cô hôn lên trên.


Anh hôn một cách mãnh liệt và khẩn trương, cô hơi nghiêng đầu, nước bọt chưa kịp nuốt xuống chảy xuống khóe miệng.


Anh dùng hai ngón tay nhéo nhéo âm vật của cô tại tiểu huyệt, ngón tay cọ xát qua lại, dâm thủy không ngừng chảy ra.


Hai miệng trên và dưới đều bị anh giày vò tàn nhẫn.


Hai miếng thịt mềm ở phía dưới mở ra, muốn anh cho cô nhiều thêm một chút, thêm nhiều một chút nữa, cảm giác mong muốn tê dại và trống rỗng.


Tuy nhiên anh lại chỉ thưởng thức và vuốt ve, chính là không muốn cho cô.


Cô chỉ có thể mút mạnh chiếc lưỡi của anh, quấn lấy anh một cách mềm mại, châm lửa khắp nơi trong miệng mà không cần bất kỳ kỹ thuật nào.


Lăng Hàn Khai không thể chịu được khi bị cô mút mát như thế, tốc độ dưới tay trở nên nhanh hơn, âm vật của cô trở nên sưng tấy đỏ trướng.


Trình Khả Hạ cảm thấy từ xương đến linh hồn mình đều trở nên mềm nhũn, từng đợt khoái cảm càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, cô theo bản năng muốn lui về phía sau, cô vươn tay nắm lấy cổ tay anh, muốn anh dừng lại.



Ngay sau đó, anh ấn mạnh đầu ngón tay mình vào âm vật của cô.


Trình Khả Hạ ưỡn người về trước và dừng lại.


Khoái cảm đạt tới đỉnh.


Như một tia sáng trắng bùng nổ trong tâm trí cô, âm hộ nhỏ của cô mở miệng, dâm thủy phun ra tay anh.


Như bị nhấn nút tạm dừng, cô mềm mại ngã vào vòng tay anh.


Mà cái lỗ nhỏ vẫn đang phun ra nước.


Cả hai chỉ dựa vào nhau một cách lặng lẽ, không ai lên tiếng.


Sau khi cao trào qua đi, khóe mắt cô đỏ hoe mang theo những giọt lệ, cả người như quả đào mật đẫm sương mai, toát ra một mùi ngọt ngào quyến rũ.


Những người không biết sẽ còn nghĩ rằng sự ẩm ướt nơi đôi mắt của cô là do bị cảm động vì nội dung của vở kịch nào đó.


Sau khi dư vị dễ chịu biến mất, Trình Khả Hạ cắn môi, không biết phải đối mặt với học trưởng Lăng như thế nào.


Đây là lần thứ hai cô đạt cực khoái trước mặt anh.


Quá xấu hổ.


Lúc này, người phía sau dường như cảm nhận được sự xấu hổ của cô, nhấc bổng cô lên, đối mặt ngồi vào lòng anh.


Trình Khả Hạ không dám nhìn anh, dư quang vội vàng đảo qua cái cầm của anh, cô thuận thế đưa tay ôm cổ nép vào vòng tay anh.



Ngay khi vừa dán vào lồng ngực anh, tiểu huyệt vừa mới đạt cao trào ở phía dưới còn mẫn cảm, lập tức cảm nhận được côn thịt của anh đang chọc mạnh vào cô một cách gắng gượng, có vẻ như nó đang vận sức chờ phát động.


Cô đơ cả người không dám nhúc nhích, di chuyển lỗ nhỏ lại bị chọc cho đau.


Cô nghĩ rằng anh sẽ có hành động tiếp theo nên cô nhắm mắt chờ đợi nhưng lại không ngờ được rằng anh chỉ ôm và vùi đầu vào hõm vai cô mà không có động tĩnh gì.


Nhưng dáng vẻ này của anh khiến Trình Khả Hạ có cảm giác anh giống như một con chó lớn đáng thương bị bỏ rơi sau khi được sai khiến.


Cô do dự một hồi, sau đó thu hết dũng khí hỏi: "Học trưởng, anh cảm thấy không thoải mái sao?"

Ngay khi lời nói vừa thốt ra, cô mới nhận ra giọng nói của mình khàn đến mức nào, nó cũng bị nhuốm màu bởi dư vị của tình dục.


Lăng Hàn Khai siết chặt tay và dùng sức ép chặt cô vào lòng mình, như thể điều này có thể triệt tiêu ham muốn bên trong anh.


Anh khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói có chút ù đi vì vùi vào vai cô: "Không có.

"

Trình Khả Hạ bĩu môi oán trách: "Anh nói dối.

"

Mặc dù cô không biết nhiều về khía cạnh này, nhưng thỉnh thoảng vấn đề này vẫn được thảo luận trong các chủ đề đêm khuya ở ký túc xá.


Lạc Tiểu Thời nói rằng nếu một người đàn ông chịu đựng quá nhiều sẽ không thoải mái.



Nhưng hầu hết đàn ông sẽ không khiến bản thân mình chịu uỷ khuất.


Những người có thể chịu đựng nó là những người không bình thường.


Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy Lăng Hàn Khai cười khẽ và bất lực nói: "Đúng là khá khó chịu, nhưng em biết rồi thì cũng có thể làm gì đây?”

Trình Khả Hạ nóng bừng cả mặt, hé môi nhưng không nói được lời nào.


Lăng Hàn Khai biết da mặt cô mỏng nên không trêu chọc cô nữa, định chờ cho mình bình tĩnh lại.


Đột nhiên, anh nghe thấy cô gái bé nhỏ trong vòng tay của mình thì thầm: "Em có thể giúp anh.

"

Lăng Hàn Khai không bình tĩnh được nữa.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận