Ngoan Nào Để Anh Yêu Em


Trình Khả Hạ dựa vào ngực của Lăng Hàn Khải, hai chân cô mềm mại rũ xuống, tiểu huyệt vẫn co rút đẩy tinh dịch do anh xuất tinh, chiếc áo khoác ở giữa hai chân cô cũng dính đầy dâm
dịch mà cô phun ra.


Vừa đạt hai lần cao trào liên tiếp khiến cô không còn chút sức lực nào mà ngại ngùng, chỉ muốn bủn rủn chân tay, nghe bên tai tiếng thở hổn hển của học trưởng, nghe tiếng nhịp tim đập của nhau.


Lăng Hàn Khải cúi thấp đầu, cô gái trong tay anh khẽ mở miệng, hai má ửng hồng, khóe mắt ướt át.


Anh chỉ cần nghĩ đến khung cảnh đó thôi, côn thịt vừa mềm đi đã lấy lại tinh thần, lập tức cứng trở lại.


Anh hít một hơi thật sâu, chỉ ôm cô, chứ không có làm gì khác.


Anh biết rằng cô không thể chịu đựng được nữa.


Đợi đến khi Trình Khả Hạ chậm rãi đạt cao trào, Lăng Hàn Khải mới rút ra để dọn dẹp đống lộn xộn.


Khi thấy anh đang cầm khăn giấy giúp cô lau, Trình Khả Hạ nhanh chóng lắc đầu: "Để em tự làm.

"


Lăng Hàn Khải không nài nỉ, không tiếp tục làm nữa, nếu anh chạm vào cô lần nữa, có lẽ tối nay anh sẽ không thể kiềm chế.


Trình Khả Hạ được anh ôm xuống, khi hai chân cô tiếp đất, cô gần như bị hụt chân.


Hóa ra tình dục cũng thực sự là mệt mỏi.


Cô không cử động, như thể cô đã kiệt sức.


Nhưng nhìn lại học trưởng, anh vẫn không khác gì mọi khi ngoại trừ vết ửng hồng trên mặt, mồ hôi nhẹ trên trán và cổ.


Điều này liệu có chứng tỏ thể lực của học trưởng rất tốt?

Á, lại nghĩ đến những thứ vớ vẩn rồi.


Trình Khả Hạ nhanh chóng phủi sạch những thứ vớ vẩn trong đầu, nhanh chóng lau sạch vùng kín của mình, lại mở túi ra, tìm quần lót và bao cao su.


Ấy, tại sao lại không có?

Chết rồi, nó không phải là rơi trong rạp chiếu phim rồi chứ?

Đều đã là giờ này rồi, có lẽ đã bị dì quét dọn mất rồi.


"Em đang tìm quần lót à?" Một bóng đen bao trùm lấy cô.


Trình Khả Hạ ngượng ngùng gật đầu.


Vừa dứt lời, cô thấy anh lấy từ trong túi quần ra hai chiếc quần lót đưa cho cô.


"Không ướt.

"

Trình Khả Hạ mặt đỏ bừng.



Cô gần như cúi đầu xuống ngực: "Cảm, cảm ơn học trưởng.

"

Cô không biết mình đang cảm ơn cái gì, cảm ơn anh đã cởi quần lót của cô, hay cảm ơn anh có tầm nhìn xa mà cởi quần lót của cô trước?

Trình Khả Hạ chỉ cảm thấy não như bị sốc, rối như tơ vò.


Cô quay lưng về phía anh, tại góc mà anh không nhìn thấy được, cô cởi bỏ chiếc quần lót của mình, cúi xuống để mặc chúng vào.


Nhưng trong suốt quá trình đó, cô cảm thấy như thể có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào lưng mình, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.


Sau khi hai người đi ra khỏi phòng rửa tay vài bước, người từ rạp chiếu phim bên cạnh vội vàng đi ra ngoài, không nhìn bảng hiệu bảo trì dưới đất, trực tiếp xông thẳng vào nhà vệ sinh nam.


Trình Khả Hạ cảm thấy thật may mắn, vừa rồi không có ai đi vào, nếu không cả đời này cô cũng không còn mặt mũi nào gặp người khác mất.


Nhưng vẫn không thể nào quá tin vào may mắn, cô lén nhìn thủ phạm gây ra chuyện bên cạnh mình, nhưng cô lại bị tóm gọn ngay tại chỗ.


Khi Lăng Hàn Khải nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn đang bĩu ra một cách đầy quyến rũ của cô, trong lòng như đã hiểu, thuận tay nắm lấy tay cô nói: "Lần sau, anh sẽ tìm một nơi ẩn nấp.

"

Trình Khả Hạ như bị thiêu bởi lời nói của anh, cô nhanh chóng quay đầu lại, tay làm quạt quạt nhẹ vào mặt anh: "Em ! em không có nghĩ như vậy.

"

Lăng Hàn Khải "ưm” một tiếng, còn cố ý kéo thật dài, khuôn mặt nhuộm một nụ cười đùa nghịch: "Vậy ý em là gì?"


Trình Khả Hạ kéo dây đeo bằng những ngón tay đang giữ túi.


“Không, không có ý tứ gì khác.

"

Lần sau, học trường còn có suy nghĩ có lần sau -

Có lẽ cô chỉ nên nói là không có lần sau.


Nhưng cô không thể nói ra, nói thật ra cũng không đến nỗi không nói ra được, chỉ là nói cô không lỡ từ chối anh.


Cô muốn được gần anh, thích những nụ hôn của anh, tận hưởng sự đụng chạm của anh !

Trình Khả Hạ bị chính mình dọa sợ khi biết mình đang nghĩ gì.


Trình Khả Hạ à, Trình Khả Hạ, mày sa ngã rồi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận