Ngoan Nào Để Anh Yêu Em


Ngay lúc tiếng kêu cứu bị chặn lại, trong đầu Trình Khả Hạ hiện ra rất nhiều suy nghĩ đáng sợ.


Bắt cóc? Giết người? Ma quỷ?

Cô rất sợ hãi, cơ thể giãy dụa theo bản năng.


Nhưng vẫn như phù du rung đại thụ, không có thay đổi gì.


Lúc này, cô ngửi được một mùi hương quen thuộc.


Người sau lưng lên tiếng: "Là anh.

"

Lúc này trái tim Trình Khả Hạ mới hoàn toàn bình tĩnh lại.



Ban tay che miệng cô thả ra, Trình Khả Hạ nhẹ nhàng thở ra rồi xoay người, gặp Lăng Hàn Khai đứng ở phía sau.


Hôm nay, anh ấy mặc một chiếc áo len chui đầu cổ tròn màu đen được thiết kế may đo tỉ mỉ, mặc trên người anh rất vừa vặn, mang theo phong độ vừa đúng, giống như chỉ cần đứng ở nơi đó là có thể so sánh với người mẫu nam.


Tại sao suy nghĩ đầu tiên của cô là một người mẫu nam? Bởi ngoại trừ vóc dáng và tư thái như một nam người mẫu, gương mặt vô cảm của anh lại càng giống hơn.


Một người bình thường có giận cũng không thể hiện ra, có thể làm cho cô cảm nhận được tâm trạng thật sự của anh một cách rõ ràng như thế đã nói lên tâm trạng lúc này của anh thật sự rất kém.


Liên quan gì đến cô sao?

Vì sao anh vừa thấy cô là đã xụ mặt, giống như cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh vậy.


Nhưng cô đã không gặp anh mấy ngày rồi mà?

Trình Khả Hạ sợ mình suy nghĩ nhiều nên vội hỏi: "Học trưởng, sao anh lại ở đây thế?"

Lăng Hàn Khai đưa đôi mắt đen nhìn rồi lạnh lùng hỏi: "Nhìn thấy anh, em thất vọng lắm sao?"

Trình Khả Hạ lập tức lắc đầu.


Nhìn thấy anh, trong lòng cô nhảy nhót biết bao nhiêu cơ chứ.


Sao có thể thất vọng được?

Vẻ mặt của Lăng Hàn Khai cũng không có sự dao động gì vì sự phủ định của cô, anh đi về phía cô.


Trong nhận thức của Trình Khả Hạ, hai bước chân là khoảng cách xã giao, một bước là khoảng cách an toàn, trong lúc Lăng Hàn Khai vượt qua từng bước cuối cùng giữa hai người, thả khí thế sắc bén ra, cái lồng bảo vệ trong lòng cô mở ra, muốn lui về phía sau theo bản năng.


Khi phát hiện ý muốn lui về sau của cô, cơn tức trong lòng Lăng Hàn Khai dâng lên, hai ngón tay nắm cằm cô, ép cô ngẩng đầu, đôi mắt mang theo cảm giác xâm lược mạnh mẽ quét qua toàn
thân cô.



"Ăn mặc như thế là muốn đi gặp ai?"

Trình Khả Hạ bị cơn tức giận của anh làm cho không hiểu gì cả.


Hôm nay cô ăn mặc rất bình thường, chỉ là khi ở ký túc xá sáng nay, Lạc Tiểu Thời đề nghị cô mặc váy, nói là đến lúc trời lạnh rồi, chiếc váy mỏng xinh đẹp này sẽ không mặc được nữa, còn giúp cô chọn một chiếc váy dây treo bấc đèn kiểu cổ điển đơn sắc bằng vải nhung từ tủ quần áo.


Cái này này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi lộ ngực.


Nhưng Lạc Tiểu Thời nói nếu bây giờ không mặc, sau này càng béo hơn thì càng không mặc được nữa.


Cô bị thuyết phục, hơn nữa gần đây tâm trạng kém, vô tình bị lay động trong chút chuyện này, lập tức mặc theo.


Cô chịu đựng nỗi đau trên cằm mình, giải thích với anh: "Em không có, em chỉ đang giúp! "

Mà trong cách nhìn của Lăng Hàn Khai, cô ít mặc những kiểu quần áo quyến rũ như thế, bình thường nhìn thấy cô mặc đồ rộng thùng thình quen rồi, bây giờ vì gặp người khác mà lại ăn mặc xinh đẹp thướt tha như thế, trong lòng anh không thể không tức giận được.


Anh vốn không có tâm trạng nghe cô giải thích, chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại của cô mở ra khép lại trông thật chướng mắt, anh trực tiếp cúi người chặn lại.



Những lời của Trình Khả Hạ bị ngăn lại trong cổ họng, thiếu chút nữa là không thở nổi, đôi môi khẽ nhếch càng tiện cho anh tiến vào.


Lần này anh không còn sự dịu dàng và kiên nhẫn như trước nữa, đầu lưỡn cuốn lấy lưỡi cô rồi mút mạnh vào, càn quét bừa bãi lung tung trên vách khoang miệng cô.


Trình Khả Hạ bị mút lưỡi đến mức phát đau, cô ưm ưm hai tiếng, nhưng anh cũng không thèm nhìn, vẫn làm theo ý mình như cũ, giống như đang phát tiết gì đó.


Lăng Hàn Khai cảm giác như cô muốn trốn đi, một tay đặt cố định sau ót cô để giữ, nụ hôn lại càng kịch liệt và hung tàn hơn, không chừa cho cô cơ hội thở dốc hay từ chối gì cả.


Hoặc nói đúng hơn là, anh sợ cô từ chối.


Môi và răng cô không thể khít lại với nhau, nước bọt còn lại chưa kịp nuốt đã chảy xuống dưới từ khóe miệng.


Vừa gợi dục lại vừa dâm mĩ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận